“U? Tiêu gia các người ?” Trác Đan Lan ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên, lôi kéo Tiêu Trúc Vũ đi về phía trước : “Con bé cũng là người Tiêu gia các người! Không phải nói đây là nhà các người sao? Được a, đem tiền mấy năm nay tôi nuôi nấng con bé giao ra đây, tôi đem con bé cũng giao cho các người! Tiêu Thương hiện tại đã chết cũng có thể sử dụng bản xét nghiệm tử để làm xét nghiệm ADN, các người không tin, liền mang theo con bé đi làm xét nghiệm!”
“Có người nói bậy như cô sao!”
“Tôi làm bậy, tôi mẹ nó nuôi một ngốc tử mười mấy năm, ông nói tôi làm bậy? Vậy sao thời điểm Tiêu Thương làm to bụng tôi , các người sao không mắng hắn làm bậy a! Này tiền tôi nhất thiết phải lấy, con bé cũng chỉ là một ngốc tử, không có tiền ông nói chúng tôi phải sống thế nào!”
Cô ta giống như kẻ điên yết hầu xé rách rống to, ném tóc dính vào trên mặt, hai mắt đỏ ngầu dọa người, giống như bệnh tâm thần không đạt mục đích sẽ không bỏ qua.
Lão nhân đập đập quải trượng, nhìn đứa bé gái đứng ở kia khóc thê lương.
“Tôi không phải ngốc tử, a, ô ô a tôi không phải! Tôi không phải ngốc tử……”
“Khóc cái gì mà khóc a! Con hướng về phía em khóc làm gì? Con hướng về phía bọn họ mà khóc! Thấy rõ ràng không, đây chính là người một nhà của người cha đã chết kia của con, sinh con nhưng không nuôi con ngày nào, đem con biến thành một ngốc tử, bọn họ cũng có sai! Con hướng về phía bọn họ khóc a, đem tiền lấy về , mẹ mang con đi chữa bệnh!”
Trác Đan Lan kéo cánh tay cô, liền đem cô đẩy tới trước mặt lão nhân .
“Cô nói với một đứa trẻ có bệnh thì có ích gì?”
Tiêu Trúc Vũ khóc đến càng ngày càng dùng sức, suyễn thở hổn hển, liều mạng ho khan, trong miệng còn ở lặp lại: “Tôi không phải ngốc tử…… Khụ khụ, tôi không phải, tôi không phải.”
“Ông hiện tại cũng biết đau lòng? Đau lòng thì ông liền đưa tiền a, trừ bỏ tiền ông còn có biện pháp nào càng tốt hơn để đền bù cho chúng tôi sao! Có bản lĩnh ông đem căn nhà này cũng cho tôi, mỗi người Tiêu gia các người ngày cả súc sinh cũng không bằng! Ở trong căn nhà tốt như vậy làm con rùa rụt cổ .”
“Trác Đan Lan!” Lại một người nam nhân chỉ vào mặt cô ta tức giận mắng: “Cô rõ ràng một chút cho tôi, cô hiện tại là có đứa nhỏ này, mới có tư cách nói điều kiện với chúng tôi , còn dám kiêu ngạo, xem chúng tôi có đem tiền cho cô không!”
“Các người còn nói lý, anh tính cái gì a? Mười mấy năm không ra một đồng chi phí nuôi nấng chính là các người, có bản lĩnh liền báo án! Tôi còn muốn đem chuyện này nháo lớn , tới a, đi toà án nháo!”
“Cô một nữ nhân khi nói chuyện có thể có một chút đạo lý hay không .” Nữ nhân đứng bên cạnh hắn nói ra.
“Tôi không nói lý? Ha ha ha tôi không nói lý? nam nhân nhà cô thì nói lý a, tôi tìm ai phân rõ phải trái a, cùng một cái người chết sao? Tiêu Thương đều đã chết, vì Tiêu gia các người còn sắp đoạn tử tuyệt tôn c!”
“Trác Đan Lan miệng cô bị chó cắn sao!”
“Miệng tiện của anh mới bị chó đạp cho cắn!”
“Thật cho rằng tôi không đánh nữ nhân sao?”
“Đánh a, có bản lĩnh anh đánh a! Tới a.”
Người lớn chung quanh cãi nhau , thanh âm --- phách phách bạch bạch--- chói tai, Tiêu Trúc Vũ đứng tại chỗ gạt lệ khóc lớn, bên tai bị tiếng thét chói tai cùng gầm rú quát ra làm tai ù ù .
“Ô ô ô, ô ô a, ô a!”
Trác Đan Lan ấn bả vai cô không ngừng đem cô đẩy về phía trước , niết đau da cô , lão nhân kia trước sau vẫn trầm mặc không nói gì nhìn chằm chằm cô.
Giờ khắc này cô biến thành một đứa trẻ bất lực , cô muốn bà nôi, khóc lớn kêu bà.
Ngoài cửa vang lên thanh âm siêu xe chạy như bay tới , động cơ --ong-- lên đinh tai nhức óc.
Tiếng động lớn đem thanh âm của mọi người đè ép cuống, cổng lớn bị một chiếc siêu xe màu trắng chạy với tốc độ siêu nhanh vọt vào , làm những người đứng ở sân sợ tới mức thét chói tai vội vàng lùi lại phía sau.
Xe thể thao đâm gãy cửa sắt, kính chắn gió, sau vị trí điều khiển lộ ra đôi mắt sắc bén lạnh lùng, một khuôn mặt âm trần lạnh băng âm lệ mặc kệ cửa kín xe đã bể vọt chạy vào.
Bạch Dương mở cửa xe xuống xe, một người chạy xe máy theo một đường phía sau cũng tới, Tô Hòa Mặc mới vội vàng đuổi tới, thấy hắn một phen đoạt qua tiểu nhân nhi khóc rất thảm từ trong đám người .
“Người của tôi , các ngươi ai dám nhớ thương thử xem, hiện tại muốn chết liền nói, sẽ được thấy Diêm Vương ngay lập tức!”
Hắn từ lưng quần móc ra một khẩu súng , súng lục Clarinet xung phong, kia chính là súng thật.
Nửa giờ trước nó còn chống lên cái trán của Tô Hòa Mặc .
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~