“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu!”
Trác Đan Lan xuống xe đuổi theo phía sau cô, mắt thấy phía trước chính là vành đai xanh, cô không chút do dự mà chui vào.
Dự kiến cỏ bên trong đã bị đạp dẹp không ít.
“Ai u làm gì vậy.” Trác Đan Lan chạy nhanh đem cô túm ra , ngồi xổm xuống phủi hết lá xanh trên người cô : “Mẹ vừa mới từ nhà bà ngoại con về, mẹ đã cùng bà nói, mẹ muốn đem con đi, con liền cùng mẹ ở cùng một chỗ, vài tháng sau mẹ liền mang con trở về, được không ?”
Tiêu Trúc Vũ khủng hoảng lắc đầu: “Tôi không muốn theo cô, bà ngoại nói không được đi cùng người xa lạ .”
“Mẹ sao lại biến thành người xa lạ !” thanh âm nữ nhân bén nhọn chói tai: “Thật là con đứa nhỏ này.”
“Mẹ thừa nhận là mẹ đã đem con biến thành ngốc tử, mẹ thực xin lỗi con, nhưng mà con cũng không thể không nhận mẹ chứ!”
“Tôi không phải ngốc tử……”
“Được được, con là ngốc tử, cùng con nói con cũng không rõ, nhưng hiện tại con phải hiểu rõ, mẹ chính là mẹ của con! Là mẹ đem con sinh ra , mẹ sẽ không hại con, cho nên con phải theo mẹ đi một chuyến, buổi tối mẹ đưa con trở về, được không?”
“Tôi không phải ngốc tử!” Tiêu Trúc Vũ dậm chân khóc lớn: “Tôi không phải ngốc tử, tôi không phải!”
“Con xem con này.” Trác Đan Lan lấy ra một bao khăn giấy từ trong túi váy mở ra, lau nước mắt cho cô: “Nghe lời a, đầu óc của con không được rõ ràng, nghe lời mẹ nói! Mẹ so với bà ngoại còn thân thiết với con nhiều, lão nhân kia đã già nên cũng có lúc hồ đồ .”
Người phụ nữ đứng dậy nắm lấy tay cô dắt cô đi, Tiêu Trúc Vũ liều mạng muốn đem cánh tay rút lại , lùi về phía sau, gào khóc lớn: “Tôi không phải ngốc tử, đầu óc tôi rất rõ ràng, tôi thực thông minh, ô a, ô ô ô a!”
Cô khóc lóc đánh lên cánh tay người phụ nữ, Trác Đan Lan vội vàng nhìn nhìn chung quanh , còn tốt ở nông thôn yên lặng này không có nhiều người uqa lại, bằng không nếu có người nhìn thấy tình cảnh này không chừng lại bị xem là bọn buôn người.
“Đi a! Khóc lớn tiếng như vậy con không sợ mất mặt sao?”
“Ai u quên mất, con là ngốc tử sao mà hiểu được.”
Trác Đan Lan tiến lên đem cô ôm, túm vào trong xe , Tiêu Trúc Vũ khóc nước mắt và nước mũi giao thoa, phản kháng đem cánh tay múa may, thiếu chút nữa đánh vào trên mặt người phụ nữ.
Kéo khuỷu tay cô, trực tiếp nhét vào ghế ngồi ô tô phía sau, lên xe khóa trái cửa xe.
“Mẹ nói cho con biết, con là con gái mẹ! Cho dù ai hỏi con, con đều phải nói như vậy, nếu hôm nay biểu hiện tốt, con muốn cái gì mẹ đều đáp ứng con! Nhớ kỹ sao?”
Tiêu Trúc Vũ nỗ lực đấm vào cửa xe, nhưng dù làm mọi cách nó vẫn không chịu mở ra.
Lau nước mũi cùng nước mắt, dính trên tay áo một phen dơ bẩn: “Ô ô, kia, vậy muốn cô phải để ctôi về nhà, tôi phải về nhà.”
Trác Đan Lan cười một tiếng, khóe miệng cong lên: “Mẹ không phải đã nói sẽ để con về nhà sao! Ta là mẹ con còn có thể đem con bán sao!”
Mắt nữ nhân sắc bén từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt khóc sưng lên, mềm mềm ngốc manh, trong mắt còn chảy ra nước mắt một đợt lại một đợt, đáng yêu làm người ta không khỏi thương hại .
Cô ta thừa nhận đứa con gái càng ngày càng lớn của cô ta,cô ta cũng sắp không ra được rồi, khi còn nhỏ dơ hề hề, còn tưởng rằng lớn lên chỉ là một đứa bé nông thôn, chỉ tiếc, hiện tại cũng là một ngốc tử mà thôi.
Tiêu Trúc Vũ khóc một đường, hơi nước chưa kịp bốc hơi, chuỗi nước mắt tiếp theo lại bị cô khóc ra .
Trác Đan Lan lái xe tới một dãy nhà ba tầng lầu .
Nhiều năm trôi qua đặt chân lên mảnh đất nông thôn này, cô ta vẫn ngăn không được vẻ mặt ghét bỏ.
Xuống xe liền đemTiêu Trúc Vũ ngồi ở ghế sau túm ra , son môi đỏ mang váy đen, hùng hổđi vào bên trong, một phen đẩy ra song sắt bên ngoài.
“Tiêu Văn Sơn! Ra xem cháu gái đáng yêu của ông này!”
Cô hướng tới trong phòng thét chói tai, đem Tiêu Trúc Vũ ném đến trước mặt, nghiêm túc ra mệnh lệnh cho cô: “Chờ lát nữa cho dù có ai nói gì với con, con cũng phải nói con là con gái mẹ ! Biết không?”
Cô hút cái mũi đỏ bừngkhông hé răng, mắt đỏ quật cường mím môi.
Căn bản không nghĩ thừa nhận cô ta là chính là mẹ của mình.
“Mẹ biết con là đứa ngốc, nhưng lúc này con cần phải giả bộ thông minh một chút cho mẹ! Nói như thế nàothì chúng ta cũng là mẹ con thật, trên giấy xác nhận huyết thống quan hệ kia cũng được viết rất rành mạch!”
“Ai a!”Cửa lầu một bị đẩy ra, một đám thân thích vây quanh một lão nhân, Tiêu Văn Sơn chống quải trượng đi ra.
Trác Đan Lan lôi kéo Tiêu Trúc Vũ: “Tôi nói, đây là cháu gái ông! Là con gái của Tiêu Thương! Tôi nuôi nấng mười mấy năm, hắn nói chết thì chết, trả lại cho tôi một ngốc tử trí lực có vấn đề, ông không cho tôi một phân tiền, không cảm thấy có chút vô lý sao!”
Lão nhân cầm đầu nhìn chằm chằm Tiêu Trúc Vũ, trong mắt tựa như thẩm phán nhìn cô trong , lòng mao mao, ủy khuất cũng ngăn không được , nước mắt lại rơi xuống .
“Ô…… Ô.”
“Tôi làm sao biết được đấy là con của Tiêu Thương, hay là cô tùy tiện đem một đứa con hoang từ bên ngoài giả mạo, tới đòi tiền nhà chúng tôi.”
“Tiêu Văn Sơn ông già rồi nên chỉ số thông minh cũng thoái hóa theo sao ! Nhìn cho rõ ! Con gái tôi bây giờ còn lấy họ cha , con bé họ tiêu! Tiêu Trúc Vũ, người Tiêu gia các người , các người lại để tôi nuôi, nam nhân kia dựa vào cái gì mà mười mấy năm một phân tiền cũng không cho!Ông tin hay không tôi sẽ thưa kiện, tôi có lý phần thắng rõ ràng là thuộc về tôi.”
“Cái người phụ nữ này sao lại nói chuyện như vậy? Miệng sạch sẽ một chút cho tôi, đây là Tiêu gia chúng ta, còn không tới phiên người ngoài như cô tới xen mồm!” nam nhân một bên chỉ vào mặt cô ta nói.