Cửa Cung Hoan Hỉ

Chương 329: Có chết cũng đáng giá

Cái gọi là trứng chọi với đá.

Ngày hôm sau, Khố Nhĩ Vân Châu vẫn bị đưa tới trước mặt Quốc vương bệ hạ, mặc cho nàng giãy dụa thế nào đều không làm được gì.

''Bái kiến phụ vương''

Che giấu tất cả hận ý, Khố Nhĩ Vân Châu cung kính hành lễ.

Váy lụa đỏ hồng thêu thược dược làm nổi bật thân hình yểu điệu quyến rũ của nàng, trâm dài hải đường hồng ngọc bằng vàng lại lộ ra quý khí xinh đẹp, hai bên tai đều được bảo thạch lựu đỏ chiếu sáng rạng rỡ.

Nhìn toàn thân, Khố Nhĩ Vân Châu như một gốc mẫu đơn quý khí lại xinh đẹp phú quý.

''Mặc đồ này không tệ''

Quốc vương Khố Nạp đang dùng bữa sáng, đánh giá từ trên xuống dưới nữ nhi một lần.

''Đây mới là dáng vẻ mà Công chúa của một nước nên có''

Quốc vương Khố Nạp suy nghĩ, lúc này những tên nam nhân của Đại Cảnh triều kia dù sao cũng nên mở mắt một chút.

Ông ta thậm chí đã vội vã muốn nhìn bộ dạng bọn họ tranh nhau đến bể đầu chảy máu.

''Hôm nay là ngày thứ hai luận võ kén rể, chờ lát nữa con đi theo bên cạnh trẫm'' Quốc vương Khố Nạp vung tay lên.

Thoáng nhìn sự ngạo mạn trong mắt Quốc vương, Khố Nhĩ Vân Châu rủ mắt cung kính đáp ứng.

Không đấu tranh, không phản kháng.

Chuyện duy nhất nàng có thể làm chính là che giấu hận ý, sau đó nghe lời.

''Phụ vương'' nàng cả gan tiến lên.

''Hôm qua là nữ nhi không hiểu chuyện, làm loạn thêm cho phụ vương, nữ nhi biết phụ vương gian khổ, trong đêm suy nghĩ ra diệu kế giúp cha phân ưu'' vẻ mặt Vân Châu thuận theo.

''Là cái gì?'' Quốc vương hiếu kỳ.

''Đại Cảnh triều có câu thơ cổ, 'Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai, do bão tỳ bà bán già diện', đại ý chính là một mỹ nhân lúc đàn tấu tỳ bà, dùng mạng che khuất mặt, để kiến tạo cảm giác thần bí, làm người ta treo lên sự tò mò hứng thú''

''Nếu phụ vương muốn cho nữ nhi làm nổi lên sự hào hứng của nam nhân Đại Cảnh triều, nữ nhi cảm thấy biện pháp này cũng không tệ''

Đôi mắt Khố Nhĩ Vân châu xán lạn như sao trời, dáng vẻ thật sự muốn san sẻ với phụ vương.

Thậm chí nàng còn lấy ra một mảnh sa mỏng như cánh ve, phía trên thêy một đóa Hải Đường hồng lớn, rắc chút bột vàng, dùng kim tuyến điểm một bên.

''Không thấy được thì sẽ tò mò nhất, không có được mới là đẹp nhất, phụ vương người nói có đúng không?''

Đang lúc nói chuyện, nàng đã đeo mạng che mặt lên.

Mạng che mặt tinh xảo hoa lệ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt mỹ mạo kinh động như gặp thiên nhân của Công chúa, chỉ để lại đôi mắt đen như màu sơn, nước mắt sáng như sao mai, khiến người ta chỉ nhìn một chút liền miên man bất định.

Nữ nhi quen thuộc trước mắt nhanh chóng biến thành mỹ nhân thần bí 'Do bão tỳ bà bán già diện', Quốc vương Khố Nạp trợn cả mắt lên.

Cả buổi mới vỗ tay.

''Hay!''

''Không hổ là Công chúa Khố Nạp ta, quả nhiên thông minh lanh lợi, haha, tốt lắm!''

Quốc vương Khố Nạp cười tự tin ngông cuồng.

Vừa nghĩ tới những nam nhân Đại Cảnh triều kia lập tức phải quỳ dưới chân ông ta, chỉ cầu được nhìn nữ nhi của ông ta một chút, trong lòng ông ta liền vô cùng thoải mái.

''Đều là phụ vương dạy bảo tốt, phụ vương có lòng, nữ nhi tất nhiên nguyện ý hiếu thuận''

Khố Nhĩ Vân Châu hết sức nhu thuận, dường như người tối qua bị ủy khuất hoàn toàn là một người khác.

Thấy nàng không mang thù chút nào, tâm tình của Quốc vương Khố Nạp rất tốt, kéo theo khẩu vị cũng mở ra.

Một bàn bữa sáng lớn đều được quét sạch vào bụng, ông ta liên tiếp ợ mấy cái mới ôm bụng đứng lên.

''Đi thôi, hôm nay phụ vương dẫn con đi xem chút chuyện đời''

Đối mặt với nữ nhi mỹ lệ, ngữ khí của Quốc vương Khố Nạp đều hòa hoãn lại.

''Dạ''

Khố Nhĩ Vân Châu nhu thuận đi theo sau lưng Quốc vương, bước chân xinh đẹp mỹ lệ.

Trước khi ra cửa, Quốc vương Khố Nạp rốt cuộc nhớ tới hỏi một câu.

''Thái tử đâu? Sao nó không tới?''

Thấy kẻ hầu trước đây là Ca Na tươi cười.

''Thái tử điện hạ say rượu chưa dậy, ngài ấy nói...không theo kịp thì không đi''

''Súc sinh lười biếng, không cần quản nó''

Quốc vương bệ hạ mắng một câu, dẫn theo nữ nhi lên xe ngựa hoa lệ nhất trước cửa dịch quán.

Ca Cát và Ca Na là tỳ nữ, chỉ có thể ở xe ngựa chật hẹp phía sau, đợi chủ tử triệu bất cứ lúc nào.

Đội sẽ chậm rãi tiến lên.

Ca Na buồn ngủ ngáp một cái nghiêng người, chiếm hơn phân nửa xe ngựa nhỏ hẹp.

''Tối qua hầu hạ Bệ hạ quá vất vả, Ca Cát muội muội đừng trách''

''Hừ!'' Ca Cát quay đầu chỗ khác, cảm thấy buồn nôn.

''Ca Cát muội muội đừng như vậy, muội nói ta nghe chút xem tại sao Công chúa đột nhiên lại thông suốt vậy?''

''Hôm qua nàng ta không phải là làm bộ dạng giả thanh cao sao?''

Con mắt Ca Na lóe sáng, hết sức bát quái.

''Công chúa chúng ta khi nào mà chả cao quý, không giống như một số người, bay lên đầu cành thì tưởng mình có thể biến thành Phượng Hoàng''

Ca Cát không chút khách khí.

''Ngươi!''

Ca Na tức giận một trận, nghĩ lại lại thay đổi sắc mặt.

''Ngươi đừng đắc ý'' lông mày nàng ta dựng lên, trong đôi mắt tràn đầy khinh thường.

''Đừng quên, ta là cô cô, ngươi chỉ là nha hoàn, đắc tội ta khiến ngươi chịu không nổi đâu!''

''Ta không biết cô cô gì hết, chỉ biết chủ tử và tỳ nữ''

''Ngươi có bản lĩnh thì leo lên đầu Công chúa làm chủ tử của Công chúa đi, nếu không thì vĩnh viễn cũng như ta thôi, là tỳ nữ, chính là tỳ nữ!''

Ca Cát nghiến răng nghiến lợi, đâm thẳng vào tim Ca Na.

Nữ nhân một lòng muốn trèo lên làm sao nghe nổi những lời này, nàng ta tức giận đến mặt trắng bệch toàn thân run rẩy.

''Được!''

''Hôm nay ta cho ngươi biết, cho dù về sau đều phải sống ở Đại Cảnh triều, ta cũng vẫn sẽ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa''

Khố Nạp quốc có Quốc vương, Đại Cảnh triều có Hoàng đế mà.

Tục truyền Hoàng đế Đại Cảnh triều phong nhã hào hoa, khí phách, dáng dấp tuấn tú lịch sự, phong thần tuấn mỹ.

Chỉ cần nàng ta có thể gả vào cung lên làm nương nương, chẳng phải thành chủ tử của Công chúa sao?

Hừ! Rồi sẽ có một ngày.

Ca Na nàng đi tới đâu cũng vĩnh viễn không chịu thiệt thòi.

Trên thế giới này nam nhân có thể chống lại sự quyến rũ của nàng còn chưa ra đời đâu.

Lúc mùi thuốc súng gay gắt trong xe ngựa chật hẹp, xe ngựa hoa lệ phía trước lại hài hòa trước nay chưa từng có.

Công chúa Vân Châu nhu thuận mỹ lệ, Quốc vương Khố Nạp nhất định phải được nên ngay cả tên ăn mày đáng chết bên đường đều trở nên phá lệ thuận mắt.

Rất nhanh tới sân đấu võ.

Khác với sự náo nhiệt ngày đầu tiên, hôm nay nơi này lác đác không có mấy người tới, tiểu lưu manh và tên ăn mày lại nhiều hơn hôm qua.

Trên mặt mọi người đều là trào phúng, xem thường và chẳng thèm ngó tới.

Quốc vương Khố Nạp biết, tất cả những thứ này chẳng mấy chốc sẽ qua đi.

''Đến nơi rồi, xuống đây đi''

Ông ta xuống xe ngựa đầu tiên, quay người đích thân đỡ tay nữ nhi xuống.

Khố Nhĩ Vân Châu đã mang mạng che mặt, nhấc mép váy, bước xuống xe ngựa.

Trong nháy mắt hai chân chạm đất, nắng ấm thò đầu ra từ tầng mây trên trời, tia nắng ban mai ấm áp chiếu xuống đại địa.

Nàng như một ráng mây ngũ sắc, đúng lúc xuất hiện sau cơn mưa tối tăm mời mịt giữa đất trời, trời đất đổi màu, xán lạn lóa mắt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Tất cả mọi người trên sân đấu võ nhìn trừng trừng bóng hình xinh đẹp như thiên tiên này, từng người đều quên cả thở.

Mãi đến khi bóng hình xinh đẹp đi theo phụ vương nàng ngồi xuống trên sân đấu võ, đôi mắt xán lạn như sao trời nhìn về phía luận võ đài, tất cả mọi người mới thanh tỉnh lại.

''Nàng chính là...Công chúa Vân Châu sao?''

''Chậc chậc chậc, đôi mắt này đã đẹp như vậy, không biết khuôn mặt dưới khăn che kia có bao nhiêu xinh đẹp''

''Đúng vậy đó, da thịt nàng như trứng gà bóc vỏ, chậc chậc, thật rất muốn bóp một cái.''

''Nếu có thể ngủ với nhau một lần, lão tử có chết cũng đáng giá''