Không cần… Ô ô… Buông nàng ra…
Cầu xin hắn… Buông nàng ra đi…
Gương mặt cùng ánh mắt của nữ nhân nóng đến dọa người, toàn thân vô lực, vòng eo vặn vẹo một chút.
Mỗi lần cọ xát, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nhô lên giống cái màn thầu, đánh vào cái mũi cao thẳng của Tiêu Kinh, nhịn không được rùng mình.
“A ——”
Nữ nhân kêu lên, âm thanh du dương, không phải loại âm thanh nghẹn ngào.
Tiêu Kinh rất nhanh mà mà bắt giữ điểm này, lúc trước, hắn cũng từng nghe qua âm thanh như vậy, là nữ nhân trong lúc không ý thức mà phát ra.
Hắn trợn to mắt, nhìn thoáng qua gương mặt đầy mồ hôi của nữ nhân, ánh mắt dày đặc du͙© vọиɠ làm cho người khác sợ hãi cũng bị hắn nặng nề ngăn chặn lại.
Tiêu Kinh muốn nghe thêm âm thanh vừa rồi của nữ nhân một lần nữa, rồi phân biệt, dù không đành lòng đem lưỡi rút ra khỏi tiểu huyệt nữ nhân, nhưng hắn vẫn rút.
Hắn cúi đầu, sát gần đến điểm nhỏ nhô lên ở trước âʍ ɦộ, rồi dùng mũi cao thẳng cọ xát lên.
“Ô ô…”
Quả nhiên nữ nhân càng thêm run rẩy, mỗi khối thịt mềm trên toàn thân đều căng chặt, chỉ là tiếng kêu dâʍ đãиɠ kéo dài vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Tiêu Kinh không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc, hắn một mặt dùng lưỡi hút, một mặt thì không ngừng cọ xát hoa đế của nữ nhân.
Hoa đế nữ nhân đặc biệt mẫn cảm, từng có một cao trào là bởi vị không cẩn thận mà chạm vào hoa đế, hiện giờ lại thường xuyên bị đυ.ng vào cọ xát, hơn nửa tiểu huyệt của nàng, lại bị đầu lưỡi của nam nhân tỉ mỉ liếʍ láp, rồi lại ra ra vào vào...
Kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, điên cuồng không ngừng.
A...Không cần...Mau dừng lại...Cầu ngươi...
Đáy lòng hò hét, nhưng không có ai nghe thấy được, hết thảy đều không làm nên chuyện gì.
Tiêu Kinh như cũ mà ôm chặt lấy mông nàng, liếʍ láp, hút, kiểm tra,...Chỉ cần là thứ hình dạng mà đầu lưỡi có thể biến được, thì hắn đầu làm.
Nữ nhân khó nhịn mà quay đầu, đem gương mặt ướt đẫm giấu trong mái tóc đen dài như thác nước, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, cùng mồ hôi hòa quyện vào nhau, dung nhập ở sợi tóc nơi thái dương.
Lộ một vết sẹo ở trên trán nàng, nhưng không hề xấu xí, mà giống như một đóa hoa, sáng lạn nở rộ
A…
“Ô ô…”
Nàng càng không phát ra âm thanh, thì lực đạo của miệng Tiêu Kinh càng thô nặng.
Chóp mũi lại một lần nữa va chạm hoa đế, đột nhiên cặp mông nữ nhân trong tay hắn co rút liên tục run rẩy, ngày sau đó, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ từ trong tiểu huyệt tràn ra, tất cả đều chảy vào miệng của hắn.
Tiêu Kinh nuốt xuống từng ngụm, nhưng vẫn không kịp, chất lỏng ướt nóng theo cằm hắn chảy xuống, một giọt rồi một giọt rơi xuống.
Mà nữ nhân cũng rơi vào vực sâu trong du͙© vọиɠ, đầu ngón tay nàng cũng không nâng nổi, chỉ có thể nằm trên giường, hai mông bị Tiêu Kinh nắm chặt.
Ánh mắt nàng mê loạn, một mảnh sương mù mênh mông, tựa hồ như trong lúc cao trào bị mất đi thần trí, chỉ có đôi vυ' lớn trước ngực, là còn theo bản năng mà hô hấp, lúc lên lúc xuống.
Lúc này Tiêu Kinh mới nhẹ nhàng mà thả nữ nhân xuống.
Tầm mắt nhìn qua tiểu huyệt còn đỏ kia, có chút quyến luyến, cúi đầu, dùng đôi môi ẩm ướt hôn lên hoa đế.
“Ngô ngô…”
Thân thể nữ nhân lại run lên, người không tỉnh lại, dường như chỉ có thân thể là còn phản ứng.
Một đợt dư vị này, duy trì thật lâu.
Lâu đến mức không biết ánh trăng ngoài cửa sổ từ lúc nào mà đã lên cao, lâu đến mức mà Tiêu Kinh có thể ghi nhớ gương mặt đỏ hồng của nữ nhân cùng một vũng nước dâʍ ŧᏂủy̠, thật sâu mà khắc ghi vào trong đầu.
Nữ nhân lúc này mới mơ mơ màng màng mà tỉnh táo lại.
Mắt nàng híp lại, lông mi dính nước run lên, nàng biết Tiêu Kinh đang nhìn mình, nên không dám hoàn toàn mà mở to mắt ra, thậm chí đến kéo chăn cũng không dám, chỉ có thể để cổ áo mở rộng, lộ một đôi vυ' muốn nhảy ra ngoài, cùng một đôi chân dài trơn bóng, nhắm hai mắt lại.
Nữ nhân nghĩ thầm, cứ dứt khoát mà giả bộ ngủ, coi như cái gì cũng không biết.
Chỉ là mí mắt nàng run rẩy, không chịu dừng lại.
Tiêu Kinh chăm chú mà nhìn một màn này, khóe miệng không gây tiếng động mà cười trộm, hắn thay đổi vị trí, nằm xuống bên cạnh người nữ nhân.
Lúc Tiêu Kinh tới gần, nữ nhân ngửi thấy một mùi vị da^ʍ tao, tất cả đều là của trên người nàng, làm nàng chỉ nghĩ đem mặt vùi sâu vào trong gối, chỉ để lộ vành tại đỏ rực bên ngoài.
"Tiểu huyệt còn khó chịu không?" Tiêu Kinh ở bên tai nàng thấp giọng hỏi.
"..." Nữ nhân không rên một tiếng, giả bộ ngủ như không nghe thấy.
"Ngứa hay không ngứa, có muốn ta lại giúp nàng liếʍ không?" Nụ cười của Tiêu Kinh càng thêm rõ ràng, khóe môi kéo lên như muốn đến vành tai.
“…Ô ô.” Nữ nhân vội vàng lắc đầu.
“Không khó chịu, cũng không ngứa sao?” Tiêu Kinh lại hỏi, trong ánh mắt lóe lên tà khí khó thấy.
Nữ nhân tiếp tục lắc đầu.
"Không khó chịu, cũng không ngứa sao? Có lẽ còn chưa có liếʍ sạch, hay ta dùng ngón tay giúp nàng làm sạch tiếp?" Tiêu Kinh làm bộ dáng như không nhìn thấy cái lắc đầu của nữ nhân, mà tiếp tục hỏi vấn đề thẹn thùng.
Nữ nhân không nhịn được nữa, cũng biết là Tiêu Kinh đang cố ý.
Nàng xoay người, mở to con ngươi ngấn nước, gương mặt hồng đào, nhìn Tiêu Kinh, nghiêm túc mà lắc đầu.
Từ bỏ, nàng cái gì cũng đều từ bỏ.
Lúc này Tiêu Kinh mới vừa lòng, lôi chăn đắp lên người nữ nhân, mà hắn, lại nằm bên ngoài chăn, dây quần dưới hạ thân không biết là đã mở ra khi nào, mà lộ ra một cây cao cao dựng thẳng đứng...
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Anh nhà lưu manh quá! Nhưng mà em thích😆🤭