Chạy Trốn Tới Hoang Tinh Sau, Ta Phát Hiện Chính Mình Mang Thai

Chương 87: Đại kết cục

Editor : Hannah

Phương Thần nửa ngày mới hồi phục tinh thần , nói: “ Được, tôi đem rau dưa cùng hạt giống tới cho mấy người.” Có thể cùng Đế Quốc tinh cầu giải hòa cũng coi như một việc tốt.

Phương Thần đáp ứng bọn họ, thực mau cúp điện thoại.

Cậu mơ mơ màng màng về đến nhà..

Bắc Minh Huy đã thông qua tình báo biết quân đội liên hệ Phương Thần, nhìn cậu có chút hoảng hốt. Nói: “Nếu em không nghĩ đáp ứng, anh sẽ nói với bọn họ.” Không thể để bọn họ bắt cóc đạo đức của cậu!

Phương Thần nhìn Bắc Minh Huy muốn nói chuyện, nhưng lời nói đều muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

“En……” Dù lúc livetream cũng coi như biết ăn nói, nhưng đến giờ phút này, có chuyện thật nói không nên lời.

Bắc Minh Huy nhìn cậu sắc mặt cũng không được tốt, trong lòng sốt ruột muốn mang theo cậu lao tới bệnh viện.

Chẳng lẽ là lần trước ở tinh cầu kia bị thương?

Bắc Minh Huy nhấp môi, nhéo tay Phương Thần có chút đau.

“Em không có việc gì, không cần đi bệnh viện.” Cậu xấu hổ nói.

“Đi kiểm tra mới biết được, nơi này trình độ chữa bệnh nếu không được , chúng ta liền đi tinh cầu lớn khác kiểm tra.” Anh chém đinh chặt sắt nói.

Phương Thần nhìn anh rất nhiều lần muốn nói, nhưng nói không nên lời.

Tính, đi bệnh viện kiểm tra cũng tốt!

Mới vừa vào bệnh viện, ngửi được mùi nước sát trùng gay mũi . Trái tim nhỏ trong thức hải tựa hồ cực kỳ không thích mùi hương này, hung hăng nhảy vài cái, thực thần kỳ, còn nhỏ như vậy, cậu đã có thể rõ ràng hiểu được ý của nhóc.

Phương Thần làm một loạt kiểm tra.

Thực mau bác sĩ ra tới.

Bắc Minh Huy là nguyên soái tinh tế trường hợp gì cũng đều đã gặp qua, lúc này lại khẩn trương lòng bàn tay ra mồ hôi.

Phương Thần nhìn anh một cái, lại nhìn anh một cái.

Bác sĩ nói: “Phương Thần thân thể thực khỏe mạnh, bảo bảo cũng rất cường tráng.”

“A?” Bắc Minh Huy hoàn toàn phản ứng không kịp: “Ngài lặp lại lần nữa!”

Bác sĩ nói: “Trong đứa nhỏ trong bụng tuy rằng nhỏ, nhưng phát dục thực tốt.” Các số liệu đều phi thường tốt.

Bắc Minh Huy kinh ngạc nhìn nhìn bụng Phương Thần, nơi đó còn bằng phẳng, thật khó tin tưởng bên trong thế nhưng còn có một tiểu gia hỏa.

Bắc Minh Huy cao hứng đến không nhìn được, nhưng xem ra Phương Thần tựa hồ không muốn bên ngoài biết.

Hai người đi ra ngoài, Bắc Minh Huy nhéo tay cậu một chút: “Em khi nào thì phát hiện đứa nhỏ ?".

“Hôm nay mới phát hiện!”

Bắc Minh Huy nhìn cậu nói: “ Bảo bảo lúc sinh anh không có ở bên cạnh em, lần này nhất định toàn bộ hành trình phải ở bên cạnh em.”

Phương Thần lỗ tai không tự run run: “ Được.”

Về đến nhà, cả nhà đều thật cao hứng vì sắp có thành viên mới.

……

Mười tháng sau, thành viên mới ra đời, là con trai phi thường soái, tên gọi Bắc Hưng An, nhũ danh kêu Bắc Bối Bối.

Tiểu gia hỏa sinh ra liền rất an tĩnh, đến giờ ăn không khóc không nháo, ngẫu nhiên không thoải mái hoặc là thay tã thì kêu một tiếng.

Phương Thần siêu thích niết mặt con trai nhỏ, siêu cấp mềm mại lại co dãn. Bối Bối không cho, sẽ duỗi chân tới kháng nghị.

Không nghĩ tới nhóc càng phản kháng kịch liệt, Phương Thần liền càng thích sờ nhóc.

Bối Bối mắt to thực mau bịt kín một tầng hơi nước: “A……” Thanh âm mang theo ủy khuất không dễ phát hiện .

Phương Tiểu Bảo vội vàng lại đây nói: “Không cần khi dễ em trai!” Nhóc hiện tại là tay thiện nghệ bảo hộ em trai .

Phương Thần cười gượng buông lỏng tay ra, theo sau hỏi con trai lớn nói: “Con thi thế nào?”

“Con được điểm tối đa.”

“Con ba giỏi quá.”

Phương Tiểu Bảo kế thừa cha nhóc thiên phú học tập , đối với chuyện này đều tập mãi thành thói quen. Qua đi lôi kéo tay em trai thấy thế nào cũng xem không đủ !

Một lát sau Bắc Minh Huy trở về, anh trước lại đây cho Phương Thần một cái hôn, sau đó lại xem con trai, này con trai nhỏ cùng anh khi còn nhỏ giống nhau như đúc.

Phương Thần sinh thật tốt, Phương Tiểu Bảo rất giống cậu làm nũng dính người, con trai út Bắc Bối Bối ngay cả tính cách phá lệ giống nguyên soái.

Bởi vì Bắc Bối Bối còn uống sữa, trong phòng đều mang theo mùi sữa bảo bảo .

Phương Thần nhìn anh một cái: “Đã trở lại?”

“Ân, Đế Quốc tinh tế sẽ nhận rau quả chúng ta bán, không thể tự do yêu cầu hoa quả.” Sẽ không đối với Phương Thần sinh ảnh hưởng gì.

Cậu gần nhất vẫn luôn đều ở trong phòng, trong lòng đã sớm buồn chán, hỏi: “Em có thể ra ngoài chơi không?".

Bắc Minh Huy nhẹ nhàng điểm chóp mũi cậu .

Phương Thần chớp chớp mắt, Bắc Minh Huy bị lông mi run rẩy có chút ngứa, nhìn thoáng qua con trai lớn cùng con trai nhỏ nói chuyện, cũng mặc kệ em trai có nghe hiểu được hay không nghe , hai người đều rất nghiêm túc không hướng bên này nhìn! Bắc Minh Huy tay nhẹ nhàng đặt ở bên hông cậu. Đó là nơi mẫn cảm của Phương Thần, lập tức mặt liền đỏ, liền dán ở lỗ tai bên cạnh thổi khí: “Em muốn đi chỗ nào?”

Phương Thần nói: “Du lịch.” Đều là vì sinh con trai nhỏ, sống sờ sờ ngây người một năm. Cậu làm gì Bắc Minh Huy đều không yên tâm, nhưng sinh xong rồi, cậu cuối cùng có thể đi ra ngoài đi!

Bắc Minh Huy nhìn cậu so với quá khứ càng diễm lệ thu hút, này nếu thả ra , không biết câu hồn phách bao nhiêu người .

“Không cho đi.”

Phương Thần quay đầu lại, Bắc Minh Huy liền chuẩn xác hôn lên môi cậu, trong phòng còn hai đứa con, khiến Phương Thần cảm thấy thẹn thùng.

Phương Thần eo bị xoa bóp, toàn bộ thân thể xuất hiện phản ứng kỳ quái, trong mắt sương mù mênh mông.

Bắc Minh Huy nhỏ giọng ở Phương Thần bên tai nói: “Trừ phi đưa anh đi cùng"?.

“Anh không thể đi.” Anh chính là nguyên soái tinh tế , truyền thống sẽ luôn chú ý tới anh, anh đi cùng chẳng phải sẽ bại lộ sao? Đi ra ngoài vốn dĩ chính là vì thả lỏng tâm tình!

Bắc Minh Huy nửa nheo lại đôi mắt, dùng ngữ khí thương lượng , nhưng làm cậu nghe lại không rét mà run: “Vì cái gì anh không thể đi, em muốn một người đi ra ngoài làm gì, ân?”

Phương Thần nói: “Lười cùng anh nói, không đi liền tính sau.” Cậu mặt đỏ muốn nằm xuống, trong lòng còn có một tí xíu uể oải.

Lại bị Bắc Minh Huy bá đạo ngăn lại, nhìn kỹ Phương Thần.

Đầu lưỡi khẽ liếʍ khóe miệng một chút , gần đây phát hiện Phương Thần càng mê người, sinh con trai nhỏ trong khoảng thời gian này không có thân mật, không biết Phương Thần thế nào, dù sao anh cũng động tình.

Bắc Minh Huy ôm Phương Thần, ngón tay ở trên cổ cậu vuốt ve, hàng năm huấn luyện, trên tay anh có một tầng hơi mỏng vết chai, thô lệ sờ qua làn da cậu, quả thực một đường có thể tô đến trong lòng Phương Thần .

Anh vốn dĩ nhịn không được trêu chọc, Phương Thần muốn giãy giụa, đáng tiếc Bắc Minh Huy như bóng với hình. Anh rõ ràng đang làm chuyện xấu, lại mặc quần áo quân trang!

Phương Thần mặt đều đỏ, cậu cho rằng anh là cao lãnh không nhuốm bụi trần, không nghĩ tới trong xương cốt là đại sắc lang, thật là nhìn lầm.

Phương Thần cắn chặt hàm răng, sợ có thanh âm kỳ quái bay ra, nhưng Bắc Minh Huy lại giống như muốn cùng cậu giằng co.

Thời điểm cậu sắp không nhịn được, liền truyền đến thanh âm của Phương Tiểu Bảo.

Phương Tiểu Bảo nói: “A…… Em trai ŧıểυ rồi.”