Edit : Hannah
Phương Thần bọn họ ngồi phi thuyền tư nhân đi vào Sơ Thái Tinh.
Từ trên phi thuyền liếc mắt một cái nhìn tất cả đều là màu xanh của rau và cây ăn trái bạt ngàn, bên này không có nhiều nhà lớn, rau dưa tất cả đều bao trùm , hô hấp một ngụm đều mang theo thanh hương.
Phương Thiện nguyên bản cũng mặc một bộ tây trang, hiện tại đã đổi thành đội mũ che nắng thật lớn , vì xuống đất xem cây trồng, mà tùy tiện mặc một cái cũ áo thun, thoạt nhìn tựa như một nông dân soái ca.
“Thiếu gia tới?” Họ nhìn Phương Thần nói.
“Ân, vất vả.”
“Không vất vả. Tôi cảm thấy bên này còn khá tốt.” Trước kia anh đều là làm việc văn phòng, thân thể có chút không khỏe mạnh, nhưng là hiện tại vận động lên cũng không tốn sức, ăn gì cũng ngon sức khoẻ ngày càng tốt, anh còn dự tính kêu ba anh lại đây sống.
“Phương Thiện ca.” Phương Nghị, Phương Duy, Phương An nói. Bọn họ cũng là cùng nhau lớn lên , chỉ là Phương Thiện so với bọn họ lớn hơn một chút, Trung thúc địa vị cũng cao, nên có chút câu nệ.
Phương Trung nói: “Các cậu đi theo thiếu gia làm tốt chứ ?.”
“Ân.” Bọn họ ba người nói.
Phương Trung nói: “Nếu tới, đều giúp tôi hái cà chua đi.” Mỗi người được cho một cái sọt.
“Được rồi.”
Phương Thần kêu Tề Tiểu Ninh mang theo Phương Tiểu Bảo đi chơi, bên này có dòng suối nhỏ, có thể đi chơi nước, trên núi có cây ăn quả, cũng có không rau hoa dại. Phương Tiểu Bảo nhìn đâu cũng thích. Tức khắc hưng phấn không dừng lại được.
Còn lại mọi người bắt đầu hái cà chua.
Bọn họ chọn hái những trái lớn nhất. Những điều này đều rất mới mẻ, thi nhau hái hái một lát liền non nửa sọt.
Nhìn chất đầy quả cà chua còn có cảm giác thành tựu.
Bọn họ chỉ cần đem quả cà chua đặt ở hai đầu bờ ruộng, bên kia có xe có người chuyên môn nâng đi , đưa đến nhà máy đơn giản rửa sạch ,phân nhặt, đóng gói. Chuẩn bị cho tốt trực tiếp đem đi tiêu thụ.
Mới đầu mấy đại gia còn cắn răng chịu đựng, nhưng sau khi hài đầy vài sọt cà chua, mệt thở hồng hộc eo đau lưng đau.
“ Anh giúp em .” Bắc Minh Huy nói.
Phương Thần nhìn thoáng qua anh, không hổ là quân nhân, lâu như vậy mà anh còn không có thở dốc.
Thân thể tố chất cách xa nhau tám con phố.
Trong lòng còn có điểm đố kỵ, xem ra cậu phải rèn luyện thân thể nhiều nhiều một chút.
Có người hỗ trợ, cậu đương nhiên nguyện ý, Phương Thần nói: “ được thôi!”
Phương Thần mệt không chịu được.
Nhưng bọn họ thu hoạch còn rất khả quan, hái được mấy chục sọt.
Phương Thiện tùy ý hái một quả cà chua đặt ở trong miệng ăn chơi. Nói: “Được rồi, đủ rồi.”
Phương Thần nghe câu nói giống như nghe được tiếng trời, rốt cuộc có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.
Sau đó liền thấy Phương Tiểu Bảo, tay ôm hoa không biết hái ở đâu chạy lại: “Ba ba, cho ba.” Đem hoa cho Phương Thần.
Phương Thần còn rất cảm động, sờ sờ đầu nhóc.
Phương Tiểu Bảo giơ sọt lên: “Xem, đây là con bắt được cá.” Mấy con các bé bằng ngón tay. Ở trong bồn bơi qua bơi lại, nhưng vậy cũng làm nhóc cao hứng hỏng rồi.
Phương Thần nói: “ Bảo bảo thật giỏi nhà ".
Phương Tiểu Bảo, bưng cá nhỏ đặc biệt vui vẻ, khuôn mặt nhỏ béo đô đô tràn đầy ánh mặt trời.
“Mau đi đem cá con thả đi. Bằng không mẹ cá không tìm thấy cá con lại buồn.” Phương Thần nói.
“ Dạ.” Phương Tiểu Bảo lại trở về sông phóng sinh đi.
Khi trở về , vừa lúc ăn cơm, bên này ăn là cà chua xào trứng. Họ đi một nhóm khá đông, nên ở bên này khu biệt thự nghỉ ngơi một chút.
Phương Tiểu Bảo chơi vô cùng hết sức, toàn thân tất cả đều là nước là bị bùn lăn qua. Cuối cùng vẫn là Phương Thần bắt nhóc về, đặt ở bồn tắm tắm rửa.
Phương Tiểu Bảo trong tay chơi một con thỏ được tết bằng lá. Ngâm mình ở bồn tắm còn sợ thỏ con dính nước, một bàn tay cao cao giơ lên.
“Ai cho con?”
“Phương Thiện thúc thúc.”
Phương Thần có chút kinh ngạc nhìn không ra tới nha, Phương Thiện còn sẽ có chiêu thức ấy đâu.
Thật đúng là rất tinh xảo.
Phương Tiểu Bảo vẫn luôn thích đến không được, chờ tắm rửa xong bị Phương Thần dùng một khăn tắm to quấn lại. Liền lộ ra một cái đầu nhỏ manh đến không chịừ được, nhóc thơm tho mềm mại đã trở lại, Phương Thần hôn Phương Tiểu Bảo một chút. Tiểu gia hỏa còn ngượng ngùng qua đầu.
Chờ đi ra phòng ngủ mới phát hiện Bắc Minh Huy nằm ở trên giường, anh chân dài tùy ý để ở trên giường. Cả người lộ ra đường cong tựa hồ bị nhu hóa. Nhìn Phương Thần , Phương Thần mặt đều đỏ. Anb không hổ là lão công quốc dân , cả người tràn đầy hormone.
Đem Phương Tiểu Bảo đặt ở trên giường.
Tiểu gia hỏa này giống koala dường như chặt chẽ ôm lấy cánh tay Phương Thần không chịu đi xuống.
“Ô ô……”
“Lại làm sao vậy, tiểu tổ tông.”
“Muốn ba ba ôm.” Cha ôm không thoải mái, nhóc dính người ta nói, còn đáng thương vô cùng đem thỏ con cho Phương Thần.
Phương Thần tâm mềm nhũn ôm nhóc nói: “ Con bỏ được thỏ con cho ba sao?”
Phương Tiểu Bảo có điểm khó xử nói: “Cái này cho em trai, chờ con có con khác lại cho ba ba được không ?".
Phương Thần nhất thời không có phản ứng lại nói: “Em trai nào?”
“Chính là bảo bảo trong bụng ba ba .”
Thoáng chốc Bắc Minh Huy trên giường đôi mắt đều sáng lên, hai ánh mắt lấp lánh nhìn Phương Thần.
Phương Thần có chút sinh khí: “Không có em trai nào hết.” Không biết có phải do đi chứng của tinh lọc hạt giống nhiều quá không, trong một lần vô tình, cậu trong thức hải liền thấy có một trái tim nhỏ, nhưng là lúc này nhìn lại, căn bản là không có.
“Nga.” Nhóc con còn chờ em trai ra tới để chơi cùng, không nghĩ tới ý tưởng lại một lần thất bại.
Phương Thần không đành lòng nhìn nhóc buồn, nói: “Con ngủ đi, ba ba đi tắm rửa.” Cơ hồ là chạy trối chết.
Cậu trốn vào trong phòng tắm lúc này mới hơi chút thả lỏng một chút. Ngâm mình ở bồn tắm nhiệt khí làm cậu mơ màng sắp ngủ. Liền ở lúc nửa mộng nửa tỉnh nghe thấy thanh âm khoá cửa , cậu bừng tỉnh. Theo sau liền thấy Bắc Minh Huy thân ảnh cao lớn tiến vào.
Ở thời điểm Phương Thần còn không có phản ứng lại đã bị hôn lên.
Phương Thần ở trong nước giãy giụa một chút: “Anh làm gì?”
“Con trai ngủ rồi.” Anh mặt nhiều một chút sắc dục, Phương Thần nói: “Cho nên……”
“ Lại tới cho Bảo bảo một đứa em!” Tiểu gia hỏa không phải muốn em trai sao, tổng không thể làm nhóc con thất vọng.
“Anh đừng xúc động.” Phương Thần nói, nhưng cậu ngâm nước nóng lâu có chút thoát lực, lại gặp phải nguyên soái như lang tựa hổ , này không phải sẽ bị ăn không còn xương sao.
Cùng với tiếng nước, trong phòng thanh âm nức nở.
Lại đau lại sảng đầu đều hỗn độn, suy nghĩ nửa ngày cũng không suy nghĩ cẩn thận, Bắc Minh Huy là như thế nào tiến vào, cậu rõ ràng khóa cửa.
---------------------------------