Edit : Hannah
Ở Dương Tinh có nhiều người làm chăn nuôi cứu hơn, thịt rẻ và rau đắt, chỉ có một số người có thể ăn rau.
Bạch Vân nói với anh trai Cát Lỗ , nói rằng bà mẹ họ đang đi làm bên ngoài và gửi quà đến.
Cát Lỗ vội vàng gọi người chăn cừu đến, cùng hợp sức để mang cừu về.
“Mẹ gửi quà gì vậy ?” Cát Lỗ hỏi em gái. Những người chăn nuôi có nước da ngăm đen, mặt nổi nhiều mẩn đỏ, nhưng hai anh em đều thừa hưởng những ưu điểm của bố mẹ, khuôn mặt khá đẹp và nước da khá trắng.
Hai người là con đẻ, cha mẹ làm việc ở Mông Hoa Tinh.
Khoảng thời gian hạnh phúc nhất của hai đứa là khi được bố mẹ gửi quà.
Nơi này gần cao nguyên, giao thông đi lại rất bất tiện, vẫn giữ thói quen đưa tin truyền thống, mỗi khi có người truyền tin hét lên gần đó thì cơ bản cũng rõ ai mang về cái gì.
Họ cho cừu vào chuồng , cùng con chó chăn cừu trở về, họ thấy cửa nhà bị người ta vây quanh.
“Bác ơi, mẹ cháu gửi gì đến vậy” Bạch Vân hỏi.
“Rau.” Một hộp lớn.
“Oa, cám ơn cô chú.” Bạch Vân vui mừng cầm lấy chiếc hộp, cô nhóc chín tuổi suýt chút nữa không ôm được, nên Cát Lỗ đã giúp.
Sau khi cả hai lấy đồ xong thì đi mở.
"Chà, có ớt, dưa chuột và cà chua. Ngoài ra còn có củ cải và hành tây. Em gái nói lần trước muốn ăn và ba mẹ đã mua chúng." Cát Lỗ nói!
Rau có mùi thơm nồng, có màu đỏ, xanh, xanh, nhìn rất đẹp mắt.
Con trai của người chú nói: "Em cũng muốn ăn ..." cậu ta dựa vào tuổi còn nhỏ, công khai cướp lấy thứ mình thích, đối với những thứ quý giá như rau củ, hầu hết mọi người đều ít có thể ăn , càng muốn cướp.
Hai anh em sống nương tựa vào nhau, hàng xóm biết nhà họ khó khăn sẽ thường giúp đỡ, nhưng nhà người chú lại thường xuyên lại đây lấy đồ, mỗi lần có đồ tốt là họ lại đến lấy , và coi đó là điều hiển nhiên.
Nhưng hôm nay rau mùi thơm quá, ngửi thấy sảng khoái, không biết ba mẹ tốn bao nhiêu tiền để mua được loại rau tốt như vậy, anh trai nói: “Không, em gái tôi bị loét miệng, chỉ là thiếu chất dinh dưỡng .Cả miệng và lưỡi đều bị thương, ăn rau quả sẽ giúp em ấy giải nhiệt, những món này là để em ấy ăn."
Em trai họ kêu lên một tiếng, rồi bắt đầu lăn lộn trên sàn: "Con muốn ăn. Con muốn ăn ..."
Bà dì trước đây đã nhiều lần thành công, không ngờ lần này lại bị từ chối, sắc mặt đột nhiên không được tốt cho lắm: "Hai đứa thật ích kỷ, chỉ là cho em trai có một chút, vậy mà lại không muốn! uổng công trước đây chúng tôi giúp hai đứa nhiều như vậy !.Thôi đi. Sau này có món ngon thì giấu cho kỹ đi".
Bạch Vân và Cát Lỗ đều câm nín, nghe vậy thì tức giận lắm, nhưng không biết nói gì, chỉ biết xoay người ôm chiếc hộp và bỏ đi! Con chó chăn cừu bên cạnh họ cũng theo họ về nhà .Bà dì và em trai họ là thường dùng thủ đoạn này, không ngờ thủ đoạn dễ dàng thường ngày bỗng dưng thất bại.
Cát Lỗ nói: "Tất cả những thứ này là dành cho em. Em phải khỏe lại càng sớm càng tốt." Năm nay 11 tuổi rồi, cậu ấy phải chăm sóc em gái vì bố mẹ không ở bên, để không bị người khác bắt nạt .
Bạch Vân rửa sạch một quả cà chua, sau đó cắn một miếng, thịt căng mọng, hấp dẫn, cô gái nhỏ chia một nửa đưa cho anh trai, anh trai nói: “Em ăn đi.” .
Cô bé cắn một miếng, nó có vị chua chua ngọt ngọt, ngon hơn cả trái cây mà nhóc từng đã ăn.
Cát Lỗ len lén nuốt nước miếng.
Cô gái nhỏ nói: "Anh trai cũng ăn."
Cát Lỗ không nhịn được muốn cắn một miếng: "Ngon quá."
Chú chó chăn cừu bên cạnh đang rêи ɾỉ và than thở, Cát Lỗ đã xé một lát cà chua và ném nó, chú chó chăn cừu nhảy lên và rơi vào miệng của nó một cách chính xác.
Hai người và một con chó, cùng ăn chung một quả cà chua, cả căn phòng tràn ngập niềm vui.
Cát Lỗ ngay lập tức gọi điện cho ba mẹ đang làm việc ở hành tinh xa lạ và nói rằng rau lần này rất ngon, em gái sau khi ăn xong cũng không bị đau miệng.
Cha mẹ của họ cũng là người thật thà tốt, nghe nói rất vui vẻ: "Ăn cơm xong, cha mẹ sẽ gửi tiền cho con."
Sau khi cúp liên lạc, hai người nói: “Xem ra còn phải mua rau Phương Thần thêm.” Trước đây họ đã gửi rau nhiều lần, nhưng đều không có tác dụng.
Bố Cát Lỗ nói: "Tôi vẫn thông minh. Lúc mọi người ở đó tóm lấy , tôi đi theo để chụp nhanh và mua những trái cà chua cuối cùng." Họ cũng cảm thấy trong lòng, cùng một mức giá, nhưng mùi khác nhau. Người phụ nữ đứng trước mặt họ mua năm kg cà chua trong một lần, nói rằng gia đình họ thích ăn cà chua với đường trắng, nó bổ dưỡng gần như trái cây, và rẻ hơn trái cây.
Ông ghi nhớ nó trong lòng.
Mẹ Cát Lỗ nói: "Vậy thì lần sau phải đi sớm. Nghe nói món này không dễ mua."
"hiểu."
...
Rau của Phương Thần đang cháy hàng, một số bạn trẻ hay lên mạng là fan của Phương Thần mua, còn đa số những người nấu ăn thường xuyên thì không quan tâm lắm khi mua, nhưng ăn xong lại bị chinh phục.
Hàng của họ vừa lên kệ chưa đầy hai tiếng đồng hồ là bán hết sạch, dạo này nhiều người mua không nổi, thấy hàng nhái tràn lan trên thị trường.
Bao bì của Phương Thần rất tốt, rau có trong hộp bảo hiểm , có logo của họ, hộp giữ tươi không tốn nhiều tiền, có thể sao chép logo tùy ý, cũng có nhiều người muốn mua nhưng hương vị rất khác ...
Còn rau thì ăn hàng ngày, vừa mua vừa mất tiền lại qc ngay là mọi người sẽ đi đường vòng khi đi qua siêu thị này.
Người phụ trách siêu thị có chút tiếc nuối, biết rằng không nên tham lam những món hời nhỏ.
...
Lãnh đạo quân đội gọi điện thoại liên lạc với Bắc Minh Huy, họ muốn mua hàng .
Tất cả đều làm nghiên cứu và không có thời gian xếp hàng, và họ có thể thấy cư dân mạng nói rằng rau ngon mỗi ngày.
Kể từ khi dùng rau Phương Thần ở nhà, họ bắt đầu mê ăn, ngày nào cũng mong được đến bữa.
Thấy mọi người đánh giá cao như vậy, ông chủ phòng thí nghiệm quân sự cảm thấy có chút chua xót, người thực vật cấp 5 khả năng làm sạch hạt giống quý hiếm lại sử dụng nó theo cách này.
Họ muốn mua rau đó bên Phương Thần cung cấp , phải ăn, ăn rau đã thanh tẩy, thăng cấp có rất nhiều lợi ích!
Bắc Minh Huy chuyển tiếp tin nhắn cho Phương Thần, Phương Thần cũng không dám đồng ý ngay, chỉ có thể giúp đỡ.
"Chúng tôi bỏ tiền ra để mua nó. Chỉ cần gửi nó hai lần một tuần." Họ đã có một cuộc trao đổi.
Phương Thần khép lại sợi thông tin, sau đó gọi cho Phương Thiện nói: "Rau ở đó, không đủ nhân lực, cũng không có người hái." Bây giờ ngay cả anh cũng đi đến cánh đồng rau làm việc mỗi ngày.
Phương Thần xấu hổ vì để anh làm mọi việc, quyết định đưa gia đình qua giúp, coi như đi nghỉ.