Edit : Hannah
Phương Thần không hề đi ra ngoài , liền trốn ở trong phòng dựa vào hoa quả mà sống, Tề Tiểu Ninh gõ cửa kêu ăn cơm tối giả bộ đã ngủ , đợi đến đêm khuya khi bên ngoài không có động tĩnh gì, liền đi ra ngoài tự mình suy nghĩ làm cơm rang trứng.
Cậu là người dạ dày nghiêm túc, bỏ bữa đều cảm thấy thiếu sót.
Phương Thần lặng lẽ đi phòng bếp.
Nhà có nhiều người, mỗi lần nấu cơm thì làm nhiều, số còn lại cất tủ lạnh, sáng sớm hôm sau nấu cháo.
Nhưng là hôm nay thật kỳ quái, không có đồ ăn thừa, Phương Thần có chút bực bội, nửa đêm nhóm lửa nấu cơm động tĩnh quá lớn , không biết nên làm như thế nào, một cánh tay đặt trực tiếp trên thắt lưng của cậu.
Phương Thần đứng tại chỗ, hồn vía sợ hãi.
Một hơi thở quen thuộc từ phía sau giọng nói của Bắc Minh Huy truyền đến, nhưng tay vẫn không ngừng hướng lên trên thắt lưng: "Hả, tránh anh sao?"
Phương Thần sắp dựng hết cả tóc gáy, thật lâu mới tìm được giọng nói của chính mình, nói: “Không có?” Phương Thần nhẫn nhịn chịu đựng, “Anh bỏ tay ra được không?
Bắc Minh Huy từ phía sau cắn lỗ tai, tuy rằng không có ánh sáng, nhưng nhất định mặt đỏ bừng.
Người này là chó hay sao mà cắn?
“Không buông tay.” Dưới cùng một mái nhà, anh có thể đi đâu? Bắc Minh Huy trong bóng tối cười nói.
Phương Thần xoay người nói: “Ăn cơm tối chưa?” Nói xong, ánh mắt tìm cơ hội rời đi.
Cậu rõ ràng đang nói chuyện với anh, nhưng thái độ lơ đễnh của cậu khiến Bắc Minh Huy tức giận, anh trực tiếp ôm eo Phương Thần, hôn thật sâu.
Kỹ năng hôn của Bắc Minh Huy không tốt lắm.
Kết thúc nụ hôn, cả hai đều thở hổn hển, nhưng bàn tay Bắc Minh Huy vẫn ôm chặt lấy eo cậu, rốt cuộc anh không thể dứt ra được.
“Buông tay.” Tuy rằng trời đã khuya, nhưng cũng khó có thể bảo đảm nửa đêm sẽ không ai dậy uống nước, đi vệ sinh hay gì đó, nếu có người phát hiện thì sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn mọi người!
“Biết em sợ hãi, đừng dụ dỗ anh!” Bắc Minh Huy ban đêm đặc biệt nguy hiểm.
Phương Thần muốn khóc không ra nước mắt, ai lại dụ dỗ anh, rõ ràng tên khốn kiếp này không nhịn được ... hôm nay cậu còn không có ra khỏi cửa.
Phương Thần bây giờ cảm thấy rất không tốt, ban ngày chuyện tốt lẫn lộn, đêm khuya tìm không thấy, Bắc Minh Huy không giống người sẽ chịu khổ.
Phương Thần từ khi trọng sinh lại luôn tự chủ, nửa đêm làm chuyện trên sô pha với người ta, nghĩ đến đây ngón chân co quắp xấu hổ!
Phương Thần kinh hãi cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Bắc Minh Huy, nuốt nước bọt ừng ực: “Anh… bình tĩnh đi.” cậu run lên khi nói.
Bắc Minh Huy có vẻ rất vui mừng, nhưng cũng thấy buồn cười: "Em sợ à?"
Phương Thần thật sự bị thuyết phục, Nguyên soái cũng không sợ mất mặt, liền nói: “Chúng ta trở về phòng đi.” Không phải chỉ là cùng nam nhân làm sao? .Có gì đang sợ đâu. Vả lại xét về ngoại hình và địa vị của Bắc Minh Huy, cũng đều rất tốt.
Nguyên soái cảm thấy được cậu đi chậm nên trực tiếp ôm lấy cậu, làm cậu suýt chút nữa hét lên.
Bắc Minh Huy không chút sợ hãi: "Bên ngoài càng náo nhiệt."
Trở lại phòng, nguyên soái đem cậu đặt ở trên giường cũng không vội, đứng ở bên cạnh đắc ý nói: "Làm đi, em không phải em rất giỏi cái này sao."
Phương Thần đỏ mặt, biết nguyên soái nói cái gì.
Lần đầu tiên của bọn họ, lúc đó chuẩn bị kỹ càng, còn cố ý đi tìm thứ như kí©ɧ ɖụ©, dù sao Bắc Minh Huy đề phòng cũng rất cao.
Nếu cậu muốn làm lần nữa, chắc chắn sẽ không thành công.
Phương Thần nói: "Lúc trước chúng ta có chút hiểu lầm."
“Là hiểu lầm sao?” Bắc Minh Huy nhăn mày, anh không thích lắm hai chữ này, rõ ràng trước đây rất điên cuồng, hiện tại liền rời đi Hoang Tinh, anh là nguyên soái Liên Bang cùng cậu. Anh muốn từ từ vun đắp mối quan hệ với cậu, nhưng bây giờ cậu nói rằng đó chỉ là hiểu làm..
Phương Thần ngẩn ra.
Xem ra nếu không nói rõ , anh sẽ làm đến cùng.
Phương Thần nói: "Em trước kia làm ra nhiều truyện đáng ghét như vậy, không phải anh nên chán ghét em sao, sao tự nhiên lại. .."
Bắc Minh Huy nhìn cậu, cẩn thận nhìn cậu: "Nói tới, em không tiếp tục làm người nổi tiếng trên mạng, cũng không tiếp tục làm loạn, em đã đi Hoang Tinh. Sự chăm chỉ không giống như Phương Thần trước đây, bạn như một người khác vậy? "
Phương Thần cứng đờ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, nói: "Vậy anh cho rằng em là ai?"
Bắc Minh Huy nói: “Em là Phương Thần.” Hơi thở của anh càng ngày càng gần.
Phương Thần muốn trốn, nhưng không tìm được chỗ nào để trốn.
“Em thích người khác sao?” Đôi mắt anh bỗng trở nên sắc bén, đó là lý do tại sao một người lại xảy ra sự thay đổi lớn như vậy.
“Không có.” Cậu thuần khiết như một tiểu hòa thượng, không có thời gian mê muội, hơn nữa có bóng đèn như Bắc Minh Huy, ai dám lên đó?
Bắc Minh Huy nói: "Nếu không có, tại sao lại từ chối anh?."
Phương Thần trong lòng than thở.
Lúc này, bầu không khí có chút khó xử.
Không phải chỉ là làʍ t̠ìиɦ sao? Cuối cùng, Phương Thần phá lệ bế tắc: "Em đi tắm rửa."
Bắc Minh Huy bày ra chuyện như thế này.
Phương Thần có chút tức giận, rõ ràng là anh quá đáng,
Phương Thần tức giận đi tắm, hơn 20 phút sau mới tắm rửa sạch sẽ trắng nõn mềm mại, lúc đi ra đã không còn ai trong phòng.
Bật vòng tay lên và thấy tin nhắn của Bắc Minh Huy: "Anh gọi điện, hẹn lần sau".
Phương Thần tắt thiết bị liên lạc.
Ngồi trên giường, cậu cảm thấy rất khó chịu, chết tiệt, cái gì thế này?
Phương Thần cũng không ngủ được, nửa đêm đưa Phương Tiểu Bảo trở về phòng, ngủ qua đêm.
Sáng sớm hôm sau, Phương Tiểu Bảo tỉnh dậy đã thấy ở phòng Phương Thần, lại chạy về phòng mình.
Phương Thần buồn ngủ, mê mang mà nhìn chằm chằm: “Sao con không ngủ?” Làm sao vậy, con trai cậu còn không thích cậu?
Phương Tiểu Bảo ngập ngừng nói: "Cha nói, con trai ngủ cùng ba ba, không phải nam nhân."
"..." Quả nhiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nguyên soái , thật ra anh hạ độc con trai của mình nhiều như vậy.
Đúng lúc này, chiếc vòng tay vang lên, vừa mở ra là tin tức của Bắc Minh Huy, anh như nhìn thấu đôi mắt của cậu lần nữa, anh gửi đến một tin nhắn: "Em đừng nóng giận, lần sau anh sẽ làm thật . "
"..."
Sau một hồi tạm dừng, một tin nhắn khác được gửi đến ở đó: "Tại sao em không đến đây?"
Nguyên soái phái người khác: "Nếu muốn thì nói chuyện."
Phương Thần chịu không nổi, đáp: "Anh chỉ muốn, cả nhà anh đều muốn... ..."
Gửi tin nhắn xong còn bối rối, dao kiếm: “Anh đừng quay lại!”.