*Edit : Hannah.
Phương Thần tỉnh lại trống ngực trống không, nhóc con trong tay không thấy đâu, Phương Thần vội vàng đi ra tìm.
Cả nhà chỉ có Bắc Minh Huy.
“Tiểu Bảo đâu?” Phương Thần vừa tỉnh lại, mặt đỏ bừng, trên đầu còn có một sợi tóc bù xù, lộ ra vẻ đáng yêu tự nhiên.
Bắc Minh Huy nói: “Tề Tiểu Ninh đưa con đi chơi.” Nhóc con dậy sớm, rón rén rời giường đi tìm người.
Phương Thần có chút buồn bực, không ngờ chính mình lại bất cẩn như vậy, hoàn toàn không cảnh giác.
Bắc Minh Huy đang nướng mấy lát bánh mì trong bếp, bên cạnh đặt sẵn thịt và trứng của bữa trưa, trên đĩa cũng toát ra mùi vị hấp dẫn, còn lấy cho hắn một ly sữa.
Phương Thần vốn dĩ muốn đi tìm con trai mình, nhưng ngửi thấy mùi thơm, bụng hắn kêu gào.
"Anh chưa ăn sao?"
“Cùng nhau ăn đi.” Bắc Minh Huy nói.
Phương Thần đang rời đi sau khi ăn sáng, nhưng vừa ăn đồ ăn do người khác làm thì có chút ngượng ngùng, vì vậy hắn nói: "Anh có muốn ra ngoài tham qua không?"
“Ân.” Bắc Minh Huy nhẹ giọng nói.
Phương Thần có thể nói là hắn tâm tình rất tốt.
Hai người vừa đi ra khỏi ngõ, liền nhìn thấy Phương Tiểu Bảo hóa trang thành một con khủng long nhỏ, bắt đầu bắt bọn trẻ, bọn trẻ vừa chạy vừa cười.
Cơ giáp giữa các vì sao của trẻ nhỏ rất đắt tiền, vừa vặn với làn da của trẻ mà không hề mang theo chút trọng lượng nào, có thể coi đây là món đồ chơi xa hoa nhất của trẻ nhỏ, ở Mông Hoa Tinh không phải ai cũng có thể mua được, ở Hoàng Tĩnh không ai có thể thậm chí mua nó.
Với món đồ chơi này, nhóc con nghiễm nhiên trở thành vua con trong đám trẻ con.
Nhìn thấy Phương Thần đi tới, con khủng long nhỏ chạy tới, lúc ôm Phương Thần tắt cơ giáp đi, Phương Tiểu Bảo lại biến thành bộ dạng mập mạp trắng nõn.
Phương Thần thật sự rất thích thú nhìn con trai mình chơi đùa, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, Phương Thần lau mồ hôi trên đầu con mình, nói: "Con chơi bao lâu rồi?"
"Một giờ."
Phương Thần hỏi: " Chơi có vui không?"
Nhóc con gật đầu, trước đây không có bạn cùng tuổi, nhiều đứa nhỏ ở đây đi ra, gọi tiểu Bảo đi chơi!
Phương Tiểu Bảo thấy Phương Thần rối rắm một hồi liền nói: "Con đi chơi."
Biết Bảo Bảo đã lớn tuổi sẽ đi tìm bạn nhỏ, trước kia Phương Tiểu Bảo đều dính lấy hắn, hiện tại chủ động đi tìm bạn khác, hắn vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Phương Thần buông tay.
Phương Tiểu Bảo cười hì hì chạy tới bên đống bạn bè, lại bắt đầu chơi đùa.
Phương Thần giả vờ vui vẻ, có chút buồn bực quay đầu lại.
Bắc Minh Huy nói: "Trẻ con sẽ lớn lên."
Phương Thần cũng biết sự thật, nhưng hắn không thể thay đổi ý nghĩ, hai người đi ra khỏi phố, vào một quán cà phê, đương nhiên không thể so sánh với những nơi như Mông Hoa Tinh, một nơi nhỏ, hắn chỉ có thể ghé thăm. Bên trong không khách hàng .
Phương Thần và Bắc Minh Huy là khách hàng duy nhất, cùng gọi cà phê.
Hắn cầm cốc và nhấp một ngụm, không khác gì cà phê hòa tan, nhưng rẻ hơn.
Phương Thần nói: “ Anh… Anh đi cùng tôi tới Hoang tinh làm gì?” Hắn cũng có thể giả ngu, nhưng là trong lòng rất khó chịu.
Bắc Minh Huy nói: "Anh là theo đuổi em."
Phương Thần mở to hai mắt: "Hả?"
Ai ngờ còn có ngày hôm nay, , Bắc Minh Huy muốn theo đuổi hắn, hiện tại phong thủy thay phiên.
Phương Thần hai má hơi nóng: "Đùa cái gì?"
“Anh không bao giờ nói đùa.” Bắc Minh Huy dừng lại: “Anh không yêu cầu em nhận anh ngay, anh sẽ ở đây trong khoảng thời gian này.” Sau đó, anh đưa thẻ đen cho Phương Thần: “Tiền lương của anh đều là của em, anh có cho em, em cứ cầm dùng đi ".
Phương Thần vốn đã nghĩ đến lời từ chối, nhưng khi một người đàn ông đẹp trai giàu có hàng đầu lấy ra một tấm thẻ, tùy tiện quẹt thẻ, quả thật rất khó cưỡng lại sự dụ dỗ này, chưa kể anh ta đã nhìn thấy dãy số bên trong.
Phương Thần sắc mặt có chút đỏ lên, cái này bất quá, bên kia dùng " Sức mạnh đồng tiền ".
Bắc Minh Huy nhìn thấy muốn thu lại nhưng lại ngượng ngùng, trên mặt đều vướng bận, bất giác nhét thẻ vào túi Phương Thần!
Khi bước ra khỏi quán cà phê , Phương Thần chân như nổi ... một khoảnh khắc giàu hiếm có.
Đương nhiên, đổi lại, Phương Thần phải nắm tay Bắc Minh Huy mười phút.
Không phải chỉ kéo tay thôi sao? Hắn đã làm nhiều chuyện quá đáng rồi, có chuyện gì chứ, nhưng khi nắm tay anh, hắn đã hối hận rồi, lòng bàn tay Bắc Minh Huy nóng ran, hơi nóng như dùng ngón tay truyền đến trái tim.
Phương Thần có chút hối hận, muốn rút tay ra, nhưng lại bị nhéo chặt, Bắc Minh Huy vẫn đang vẽ trong lòng bàn tay, cảm giác nhột nhạt giống như bị công khai tán tỉnh, mặt Phương Thần đỏ bừng.
Phương Thần khó chịu nói: "Mười phút tới rồi."
"Chỉ có tám phút năm mươi giây."
Phương Thần mở to hai mắt: “Thật sao?” Hắn cảm thấy dài như một thế kỷ.
Nhìn thấy Bắc Minh Huy nghiêm túc như vậy, hắn luôn cảm thấy mình bị lừa, cuối cùng hết thời gian, Phương Thần thu tay về, để lại lòng bàn tay nóng như vậy, cả bàn tay lạnh ngắt, bước đi uyển chuyển!
Bắc Minh Huy thấy lưng hắn gần như cứng đờ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Phương Thần đến nhà máy của mình xem, nhà máy sản xuất khoai tây chiên hiện tại đang đặt hàng lớn từ Hoàng Tinh kim cương, địa phương cũng bình thường, tuy rằng không giống như tăng trưởng tài sản bùng nổ mua trước, nhưng cũng rất vừa lòng.
Nhà kính trồng rau ăn quả và dây leo dưa chuột là được rồi. Cây dâu tây mùa trước đã yếu ớt rồi, Phương Thần nhổ những cây con già cỗi này đi, trong không gian lấy ra rất nhiều hạt giống đã kích hoạt, trồng lại dâu tây, miễn là trồng được Chúa ơi, dâu này sẽ lớn hơn và ngọt hơn một lần nữa.
Những cây con già cỗi đó bị phân hủy và biến thành phân bón ...
Xưởng sản xuất Cocktail mà Dịch Thiên hợp tác không bán được một ngày, nhưng được Phương Thần làm quà tặng vài lần, lời truyền miệng đã thổi bùng lên, kênh bán hàng cũng không thiếu, rất nhiều người hâm mộ. đang chờ đợi và họ có thể bán bao nhiêu cũng được.
Biết được Phương Thần đã trở lại, người từ nhà máy mỹ phẩm chạy tới, mời Phương Thần đến xem kết quả nghiên cứu của họ.
Phương Thần đứng dậy, người phụ trách xưởng trang điểm nhìn thấy lỗ tai hắn đỏ bừng, nói: "Tai anh sao vậy, gần đây có bị đỏ như vậy ? Chúng tôi sản xuất một loại gel dưa chuột rất tốt..."
Bắc Minh Huy cười to rõ ràng.
Phương Thần lỗ tai càng đỏ.
Người phụ trách xưởng trang điểm nhìn thấy, lập tức coi như biến cố lớn: "Thật kinh khủng, đến bệnh viện kiểm tra."
Bắc Minh Huy không nhịn được cười, Phương Thần nhìn Bắc Minh Huy hung ác, sau đó nói: "Đi thôi, mặc kệ hắn."
Người đứng đầu xưởng trang điểm thẳng thắn hỏi: "Không sao chứ?"
“Không sao.” Phương Thần đang định chửi bậy, cuối cùng lại mơ hồ nói: “Được rồi.”
Sau đó, anh ta hào hứng chia sẻ với Phương Thần: "Hiện tại chúng tôi đã làm ra một số sản phẩm, kiểm tra lâm sàng rất tốt. Có mặt nạ, toner, gel và nước hoa, tất cả đều do nhân viên của chúng tôi sử dụng ..."