Edit : Hannah
Khi Phương Thần trở lại Hoàng Tinh, trời đã xế chiều, bầu trời gần như bị mây cháy nhuộm đỏ.
Vừa vào đến ngõ đã thấy nhiều hàng xóm, nhiệt tình nói: “A, anh về rồi à?”.
"Ừm."
“Hay quá, Tiểu Quân, bọn họ còn chưa biết, nếu biết được thì vui biết mấy?” Hàng xóm xung quanh cũng vui mừng.
Mọi người trên phố này đều biết Phương Thần là người trồng rau, trước đây ở Hạ Thành muốn kiếm ít tiền thì phải đi khai thác mỏ kiếm tiền cho cuộc sống, bây giờ có thể vào nhà máy. đi làm không chỉ trả lương hàng tháng, ba bữa còn có thể để dành tiền, người lớn tuổi cũng muốn, chỉ cần tiện tay, có thể dọn dẹp là làm được, bây giờ Hạ Thành không có người nhàn rỗi.
Hóa ra mọi người đều ghen tị với cư dân của Thượng Thành, công bằng mà nói, Hạ Thành bây giờ sôi động hơn hẳn, nhiều nhà hàng và cửa hàng quần áo cũng đã mở ra!
Sau nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy có ngày hy vọng, tất cả đều trông cậy vào Phương Thần, nghe nói hắn đi rồi cũng bất đắc dĩ, thế giới hoa bên ngoài muôn màu rực rỡ, khả năng trở lại rất mảnh mai, hiện tại nhìn thấy Phương Thần thật sự trở lại, Trong lòng không khỏi kích động.
"Anh đi chơi lâu như vậy, anh không nhớ nhà sao?"
"Hành tinh bên ngoài như thế nào?"
Ban đầu là hàng xóm vây quanh Phương Thần, người ở gần đó nghe thấy tiếng bọn họ từ trong sân đi ra xung quanh.
Phương Tiểu Bảo nằm trong vòng tay của Bắc Minh Huy, không ngại gặp nhiều người như vậy, chớp đôi mắt to tò mò nhìn .
Vẻ đáng yêu của Phương Tiểu Bảo và vẻ uy nghiêm của Bắc Minh Huy khá tương phản.
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác nhìn vào nó vài lần.
Không bao lâu liền nghe thấy Phương Tiểu Bảo nói: "Ôm!"
Đám đông đi ra một con đường hẹp.
Tề Tiểu Quân và Tề Tiểu Ninh nghe hàng xóm nói anh họ về, đang ở nhà nấu cơm, nhóm lửa liền chạy ra ngoài, hai người này thật sự coi Phương Thần là anh em họ, nhìn anh ta trở lại, hiện tại Tề Tiểu Quân tính tình liền đỏ cả mắt.
Phương Tiểu Bảo từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở đây, đặc biệt là cùng Tề Tiểu Ninh dường như không biết bao nhiêu, vặn vẹo thân thể, mở ra hai tay đi tới Tề Tiểu Ninh cánh tay.
Tề Tiểu Ninh thấy Phương Tiểu Bảo cũng tới gần, đi tới, ôm lấy hắn: "Bảo Bảo đã lớn rất nhiều."
Con trai mập mạp bị cô gái ôm chặt, Phương Thần nói: "Anh tới đây. Nó mập quá." Phương Thần bây giờ không thích ôm con trai của mình. Khó quá, còn có chút xấu hổ cô gái để ôm nhóc.
Đứa nhỏ biết ai yêu mình nhất, lúc này mới đỡ được Tề Tiểu Ninh trong vòng tay, rất khó chịu mím miệng: "Không mập!"
Cả xóm cười thích thú, cả con phố rộn ràng niềm vui.
Phương Thần Bọn họ đi vào trong sân, sân lớn gần như bị một cái nhà kho lớn che kín, bọn họ đi hai bên lối đi.
Lái xe suốt quãng đường dài như vậy, Phương Thần vừa mệt vừa đói.
Mặc dù có nhiều hương vị khác nhau của chất dinh dưỡng trong không gian di động, hắn không muốn ăn nó.
Vào đến nhà, Tề Tiểu Quân cùng Tề Tiểu Ninh đang nấu cơm, Phương Thần về sau cũng không dám để bọn họ nấu cơm.
Phương Thần nói: "Ăn chưa?"
Tề Tiểu Ninh liếc mắt nhìn anh trai, không biết nên trả lời như thế nào.
Tề Tiểu Quân nói: "Còn chưa."
Phương Thần dùng sức mở nắp nồi luộc bí đỏ, Phương Thần có chút kinh ngạc: "Mới ăn cái này? Mấy tháng nay nhà máy không trả lương cho hai đứa sao?"
Tề Tiểu Quân làm công việc nhỏ ở tiệm rau, mỗi tháng Phương Thần trả lương cho hắn 50.000 sao, rau củ quả do chính mình sản xuất có thể ăn tùy thích!
Bí đỏ khi luộc thật sự không ngon ... Không ngọt, mặt mũi còn nhiều nước ... Phương Thần ăn không nổi một miếng.
Tề Tiểu Quân nói: “Có tiền.” Bọn họ tuy rằng cùng Phương Thần sống một đoạn thời gian, nhưng là không quên được gốc gác, bọn họ đến từ gian khó, cũng không nguyện tiêu nhiều như vậy.
Về phần rau củ quả Phương Thần trồng ra, đều là sản phẩm Hoàng Tinh của bọn họ sao có thể đổi ra tiền, ở đâu có thể dễ dàng ăn được như vậy?
Phương Thần nói: " Anh muốn ăn cá dưa cải muối."
"Em đi mua?"
Phương Thần nói: “Không có, anh sẽ gọi siêu thị gửi tới.” Bất quá, cũng là siêu VIP, cũng là ưu đãi!
Vì vậy Phương Thần gọi điện thoại đến, một lúc sau, quản lý Pepperl Fuchs đích thân giao hàng: “Có thể đếm .” Mầm của những con cá bắp cải muối được giao lần này, đậu hũ khô Đông Bắc, rễ cỏ. cá chép .
Trong khoảng thời gian này, Phương Thần vắng bóng, không có truyền hình trực tiếp, không có sản phẩm mới ra mắt, bọn họ cảm thấy Hoàng Tĩnh không còn sung sức như trước, nghe tin Phương Thần đã trở lại họ thực sự rất vui.
Cá đã được mổ, Phương Thần mổ cá, lọc bỏ xương cá, thái mỏng và ướp cá với gia vị, xương và đầu cá chặt thành từng khúc, phần xương và đầu cá đem chiên sơ qua trong dầu. Sau đó cho súp vào lửa nhỏ và đun từ từ.
Chẳng bao lâu nước súp trở nên trắng sữa và có mùi thơm!
Những người khác vươn cổ nhìn xung quanh, Phương Tiểu Bảo mắt tròn mắt dẹt, nuốt nước miếng.
Nhanh chóng tách cá ra khỏi nồi canh, xào cải chua, ớt ngâm chua rồi cho canh cá vào, sau đó cho xương cá và đầu cá vào. Chẳng mấy chốc chiếc bếp từ sưởi ấm trong nhà đã sẵn sàng. Một hàng giá đỗ đậu hũ khô Đông Bắc đã sẵn sàng Và cứ thế chờ cá cuộn vài phút rồi mới dọn ra đĩa, ngâm cải thảo và cá, đốt chút dầu nóng và tiêu, cuối cùng đợi dầu nóng bốc khói rồi trút lên trên. của cá. Đâm ... Mùi thơm đã hết Đã phấn khích, mùi thơm không có tác dụng ...
Phương Thần bày thức ăn lên bàn, mấy người trong nhà đều đã ngồi vào chỗ.
Phương Thần đột nhiên nói: " Anh quên nấu cơm."
Tề Tiểu Quân nói thầm: “Em nấu rồi!” Trong nhà còn có một ít cơm, họ miễn cưỡng ăn… Nghe nói Phương Thần trở về, bọn họ liền nấu một nồi cơm.
Phương Thần biết họ tiết kiệm, nói: "Đừng vội, ăn xong sẽ lên mạng gọi thêm một ít."
Mọi người cũng đói rồi, Phương Thần bỏ cá đã luộc ra, bếp từ này vẫn còn nóng, những lát cá căng mọng ăn rất tươi nhưng có một số xương nhỏ nên khi ăn phải hết sức lưu ý. .
Phương Thần còn cho một chút ớt vào, vừa nóng vừa chua, cá tươi ngọt.
Bọn họ ăn một ngụm lớn nhưng lại cho Phương Tiểu Bảo ăn không ngon: "Này ..." Nhóc đạp bằng đôi chân nhỏ vì sợ người khác quên mất mình.
Phương Thần ăn được một nửa, ôm con trai vào lòng: "Ba cho ăn."
Phương Thần kẹp miếng cá nhặt hết xương trên đó, thổi nhẹ.
Phương Tiểu Bảo há mồm chờ ở đó, Phương Thần đút một cái: “Cay không?” Hắn đun sữa cho nhóc, ai ngờ con trai mình lại ăn ngon như vậy, còn phải ăn mới thôi. sau đó uống sữa.
“ dạ.” Phương Tiểu Bảo ăn ít dầu ít muối, mùi vị cũng không quá no, nhóc đột nhiên ăn vào có mùi vị nặng nề như vậy, vừa chắc lại có vị cay, nhưng món cá luộc này thật là thú vị, cay cay. và khó chịu, nhưng vẫn muốn ăn.
Cá kho liu riu lửa nhỏ, chẳng mấy chốc đã cướp được cá, rau dưới canh cá cũng nóng, giá đỗ giòn, đậu hũ Đông Bắc mịn màng, chan nước cốt. cũng cảm thấy đặc biệt.
Một nồi cá kèo kho tộ ăn hết sạch, cơm đặc, ăn xong gần như không còn gì.
Phương Thần kiệt sức nói: “ Mọi người dọn dẹp bếp.” Hắn kiệt sức, dự định đơn giản tắm rửa xong đi ngủ.
“Em thu dọn.” Tề Tiểu Quân nói.
Bắc Minh Huy nói: "Tôi tới, hai người đi chơi đi."
Phương Tiểu Bảo thật sự là đồ ăn vặt, sau bữa cơm còn có hoa quả, Tề Tiểu Ninh cố ý hái cho hắn một ít dâu tây, sau khi rửa sạch sẽ, Phương Bảo cầm lấy, sau khi ăn xong liền đi về phía cha như vậy. Bắc Minh Huy vừa làm xong việc, một tay cầm nó đi vào phòng của Phương Thần.
Phương Thần đi tắm, vò tóc rồi lên giường, còn đang mê man thì cảm thấy con trai đang cuộn mình trong vòng tay, Phương Thần đã ôm lấy nhóc, ngủ càng sâu!
Mông Hoa Tinh tìm kiếm cả ngày cũng không thấy Phương Thần đã mất tích.
Họ nhớ Phương Thần một lúc trên mạng, quân đội cũng rất háo hức với Phương Thần, người có siêu năng lực như vậy là một trong những nhân tài mà quân đội muốn giữ lại.
Không chỉ Phương Thần đi rồi, ngay cả Bắc Minh Huy cũng không còn nữa.
Vòng tay của soái ca không ngừng rung chuyển, Bắc Minh Huy đã kết nối với , ngay sau đó anh nhìn thấy mấy vị lãnh đạo cấp cao trong phòng thí nghiệm khoa học quân sự chen chúc trước màn hình, nói: "Nguyên soái, anh và Phương Thần là một sao?" Họ đều thận trọng trong việc thẩm vấn.
Họ đã từng chán ghét sự cường điệu của Phương Thần về nguyên soái , nhưng bây giờ không phải như vậy nữa, họ thực sự hy vọng lời thổi phồng đó là sự thật, nếu thật sự là một gia đình, đến lúc đó họ cũng sẽ có lợi.
Bắc Minh Huy nói: "Hừ!"
Đôi mắt của đám người to lớn kia đều sáng ngời, khóe miệng rõ ràng nhếch lên: "Đi thôi, Nguyên soái!"
Bắc Minh Huy có chút mất tự nhiên, sau đó nói: "Khởi hành vội vàng, có một số nhiệm vụ chính thức không có mang qua."
Mấy tên to gan kia muốn vỗ ngực hứa hẹn, nói: "Việc yên ổn mấy năm gần đây, chúng ta có thể giải quyết! Các ngươi ... các ngươi tiến bộ bao xa?" Nói xong mấy người này đỏ mặt, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. phải hỏi bọn họ không có tu luyện, ta một mặt là thực tò mò, mặt khác muốn đem Phương Thần mang tới đây, hiện tại trong phòng thí nghiệm có rất nhiều hạt giống hiếm ngủ, còn có sự thiếu hụt nhân tài!
Phương Thần nhân tiện có thể kích hoạt vạn Niên Quả và nâng cấp hạt giống, tài năng này quả là tuyệt vời.
Bắc Minh Huy nói: "Còn theo đuổi."
Tên xã hội đen ghét sắt không thể thành thép: “Vậy thì thôi.” Nói xong nắm chặt tay vào màn hình.
Bắc Minh Huy gật đầu: “Có chuyện thì liên hệ với tôi!” Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Ngay sau đó, anh nghe thấy tiếng bíp từ chiếc vòng tay. Bên kia gửi rất nhiều tình cảm Bí tịch, "Chiến lược thứ ba mươi sáu của tình yêu", "Bí mật của tình yêu", "Đàn ông tuổi hai mươi thích điều gì nhất", v.v ... Họ cũng ngầm nói rằng nếu hỏa lực không đủ, nhưng một chiếc xe tăng gồm những chuyên gia có đầu óc có thể theo đuổi những cuộc truy đuổi có mục tiêu.
Sau khi quân sai hạ sổ sách, một tên đại nhân vẫn chưa rõ: "Nguyên soái không có kinh nghiệm theo đuổi người. Hay nói với nguyên soái, trong quân ta có trăm vạn thiếu niên, nhất định phải có chuyện của hắn." thích. Một. "Đây là tất cả vì tương lai của tinh cầu.
Còn lại các boss đều không nói gì, “Ta muốn nói....” Ai dám giật người của nguyên soái , có phải là sống quá lâu không?
Quân lính bốc đồng nhưng không ngu ngốc, sờ sờ mũi nói: “Quên đi.” Hắn không dám.
Chỉ có thể âm thầm cổ vũ Bắc Minh Huy.