Thần Tinh

Chương 5

Từ khi quyết định cho Tống Nham cùng Thần Tinh ở cùng một chỗ, Lý Thận liền an bài bọn họ ở cùng một phòng. Dù sao Thần Tinh cũng gần đến ngày sinh, như vậy cũng tiện chiếu cố.

Một nguyên nhân khác là Lý Thận tin tưởng Tống Nham, biết hắn là người có chừng mực, sẽ không để cho Thần Tinh khó chịu. Quả nhiên là sau khi nghe ngóng, biết Tống Nham nhiều nhất cũng chỉ là thân thân sờ sờ, không có tiến thêm một bước, Lý Thận mới cảm thấy hơi vui mừng, cảm thấy chính mình không nhìn lầm người.

Bởi vì tình huống thân thể của Thần Tinh không tiện đi khám ở bệnh viện, Tống Nham liền chuẩn bị hết thảy đồ dùng cần thiết trong nhà. Khi kiểm tra sẽ là hắn tự mình làm, hắn như vậy càng làm Lý Thận an tâm hơn.

Buổi chiều, Lý Thận ra ngoài mua thức ăn, Tống Nham kiểm tra cho Thần Tinh ở trong phòng, để cậu nằm trên giường mềm mại, nghe một chút tim thai, vuốt ve bụng Thần Tinh một chút, nhìn xem tình huống của thai nhi.

Bàn tay của Tống Nham to lớn mà ấm áp, tựa hồ mang một chút ma lực nào đó, Thần Tinh để hắn sờ sờ sau đó tình huống có chút không đúng. Tống Nham ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy ánh mắt mênh mông của Thần Tinh đang nhìn hắn không tha.

Tống Nham thấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Thần Tinh nhỏ giọng nói: "Thân thể có gì đó thật kỳ quái..."

"Có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không phải..." Hai chân của Thần Tinh có chút bất an mà chà xát, "Phía dưới... có chút kỳ quái..."

"Hửm?" Tống Nham nghĩ nghĩ, nhìn xuống thân dưới của cậu, trên quần ngủ phồng lên một khối nhỏ, không thể nhịn được mà cười.

"Nguyên lai là như vậy a."

"Bác sĩ..."

Thần Tinh biết Tống Nham nhìn thấy, xấu hổ đến đem mặt che lại.

Tống Nham từ qυầи иᏂỏ phía trong sờ soạng đi vào, cách mảnh vải mỏng mà chụp lấy tiểu dươиɠ ѵậŧ của cậu, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút. Toàn bộ thân thể Thần Tinh mạnh mẽ mà run lên một cái.

"Nguyên lai là Thần Tinh muốn muốn rồi đó?"

Trong tay Tống Nham là dươиɠ ѵậŧ bé xíu nóng hầm hập, thấp giọng mà cười.

Sau khi có thai thân thể của Thần Tinh ngày càng mẫn cảm, có đôi khi ban ngày đứng lên, phía dưới hơn phân nửa đều là dựng thẳng lên, ở trường học đã có học môn sinh lý, Thần Tinh không đến nỗi là không biết, nhưng cậu không thích cái kiểu bị khống chế cảm giác này, cũng hiểu được chính mình thực dâʍ ɭσạи, mọi khi đều cố gắng nhịn lại, nhưng hôm nay bác sĩ vừa sờ thân thể, cậu đã cảm thấy có chút nhịn không được, nơi đó trở nên nóng và kỳ quái, bác sĩ lại còn sờ sờ kiểm tra.

"Trướng như thế này, em có muốn bác sĩ xoa cho không?"

Thần Tinh vẫn dùng tay che mặt, không dám bỏ ra.

"Xem ra là Thần Tinh không cần đâu."

Nói liền muốn đem tay buông ra, kết quả bị người đang che mặt bắt lấy, vội vàng nó, "Không cần!"

Nói xong trong mắt Tống Nham đều là ý cười, Thần Tinh xấu hổ đến độ không nói ra lời.

"Xem ra là thật không cần rồi đó."

Tống Nham giọng trầm thấp nói, tựa hồ mang theo tia tiếc nuối.

"Không phải." Thần Tinh vội vàng lắc đầu, "Bác sĩ, em yêu cầu... yêu cầu..."

Tống Nham nhíu mày, "Hử?"

Thần Tinh sợ hắn rời đi, cũng cố gắng bỏ qua xấu hổ, cố gắng nói: "Yêu cầu... Yêu cầu bác sĩ dùng tay xoa xoa một chút... Thần Tinh thật là khó chịu..."

Tống Nham xoa nắn mặt cậu: "Thần Tinh, không vội ,em bây giờ là người của tôi, ở trước mặt tôi không cần xấu hổ, cứ đem mình hoàn chỉnh mà lộ ra,tâm ý của em. Chỉ cần em mở miệng, điều bác sĩ có thể làm được thì nhất định sẽ thỏa mãn em."

Thần Tinh nhìn ánh mắt dịu dàng như nước của hắn, không thể nhịn được mà dần dần chìm đắm, cuối cùng là toàn tâm tin cậy đem mình hoàn toàn giao phó.

Thần Tinh nhẹ giọng mà đáp: "Em sẽ, bác sĩ."

"Đứa bé ngoan."

Tống Nham cúi đầu thân thân mặt của cậu, hôn lên môi cậu, hai cái lưỡi quấn quýt lấy nhau, một bàn tay lặng lẽ mà chuyển xuống dưới thân của Thần Tinh, đưa vào trong quần của cậu, trực tiếp chụp lên dươиɠ ѵậŧ bé nhỏ đã hoàn toàn đứng lên, cẩn thận mà âu yếm.

Chờ đến khi đem đôi môi Thần Tinh hút sưng phù, ý thức của cậu mơ hồ, Tống Nham kéo quần của cậu xuống, rồi mới tách hai chân Thần Tinh ra, cúi xuống thân dưới của cậu, một hơi ngậm tiểu dươиɠ ѵậŧ phấn nộn thẳng tắp kia.

"A, bác sĩ!"

Nơi địa phương mẫn cảm yếu ớt bị một nơi ấm nóng ẩm ướt nuốt vào, đầu lưỡi trơn trượt chuyển vòng liếʍ liếʍ, khiến Thần Tinh bị kɧoáı ©ảʍ làm cho da đầu tê rần. Không ngừng rêи ɾỉ, tay cũng không chịu được mà đặt trên đầu Tống Nham, cũng không biết là cự tuyệt hay là hưởng thụ.

Kỹ thuật của Tống Nham thuần thục, mà Thần Tinh là lần đầu tiên, không bao lâu liền tiết ra ở trong miệng của hắn, khi Tống Nham ngẩng đầu, khóe miệng còn mang một tia tϊиɧ ɖϊ©h͙, mặt Thần Tinh lại như thiêu cháy, cậu ngại ngùng chuyển động thân mình, Tống Nham đem chất lỏng vào trong miệng cậu.

"Ưʍ...ư!"

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tiến vào miệng, Thần Tinh không thể nhịn được mà nhăn mi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đem chất lỏng Tống Nham truyền vào nuốt hết.

Buông tay cậu ra,ngón tay Tống Nham vuốt ve đôi môi dính chất lỏng, "Hương vị Thần Tinh rất tuyệt đúng không?"

"Mới không..." Lông mày Thần Tinh vẫn chưa giãn ra, "Thật khổ..."

Tống Nham cười cười, cúi đầu ghé vào lỗ tai cậu, nói: "Thần Tinh, bác sĩ muốn thân thân người em, bác sĩ chạm vào em nhé"

Sao Thần Tinh có thể cự tuyệt được, không do dự bao lâu liền gật gật đầu, "Được."

Thế là bác sĩ Tống Nham hôn từ môi cậu đến xương quai xanh, còn có hai vυ' nhú tinh xảo trước ngực, sau đó là dời xuống hôn bụng lớn của cậu. Rồi là tiểu dươиɠ ѵậŧ, tiếp theo đó là dời xuống, tách hai chân Thần Tinh ra, liếʍ lên khe hở nhỏ bé giữa hai chân cậu, dùng ngón tay tách âm thần màu hồng nhạt kia ra, ngậm âʍ ѵậŧ vào miệng khẽ hút một cái rồi lại cắn. Thân thể Thần Tinh không chịu được mà run rẩy, đầu lưỡi ở trước cửa động liếʍ một vòng, như ý nguyện mà hướng vào bướm nhỏ, cố ý với vào bên trong.

"Ưm a... Bác sĩ..."

Nghe Thần Tinh không khống chế được mà thở dốc, Tống Nham banh hai chân cậu ra mạnh hơn. Hành vi tiến vào càng kiên quyết hơn, hắn đem lưỡi từng chút một mà tiến vào trong, sau đó mới liếʍ lộng bên trong bướm, bướm nhỏ lúc đầu chật hẹp sau đó từng chút một nở rộ, tần suất đầu lưỡi đảo lộng càng nhanh.

Không bao lâu, trong bướm nhỏ dần dần tràn ra chất lỏng khiến lưỡi Tống Nham tiến vào càng dễ dàng, hắn tựa như nhấm nháp mỹ vị, khuôn mặt toàn bộ vùi vào, tận tình mà phóng túng dùng miệng lưỡi hút quỳnh tương ngọc dịch của cậu, tham lam mà giống như muốn đem Thần Tinh hút khô, cố chấp mà còn hung mãnh. Cho đến khi hắn hút cắn hạ thân làm cậu đau, bắt đầu chịu không nổi mà cầu xin tha thứ, hắn mới nâng mặt lên, khóe mắt phiếm đỏ, mang một tia bất mãn, như là dã thú không được ăn no nê.

Cúi đầu nhìn, quả nhiên bởi vì hắn nhất thời phóng túng, bướm nhỏ của Thần Tinh bị hắn hết hút rồi lại cắn làm cho âm thần đã mở không thể đóng lại, hoàn toàn nở rộ, lộ ra thịt nhỏ sưng phù bên trong, nhìn qua đặc biệt là thống khổ đáng thương.

"Xin lỗi." Tống Nham di động trên thân, nằm ở trên giường, khiến Thần Tinh dán sát vào l*иg ngực dày của mình, hai tay với lên trước ngực của cậu, một bàn tay đặt trên vυ' của cậu, một chút một chút mà khẽ vuốt, "Thần Tinh rất thơm và quá ngọt, bác sĩ thiếu chút nữa liền khống chế không được muốn đem em cắn nuốt vào bụng."

Mặt Thần Tinh hơi hơi nóng lên, ngượng ngùng đến độ không biết nên đáp lời như nào.

"Xin lỗi vì đã làm em đau, bác sĩ giúp em xoa xoa một chút."

Vừa nói một tay vừa di chuyển xuống dưới, thâm nhập vào giữa hai chân cậu, hai ngón tay chạm vào bướm nhỏ chưa kịp khép lại xoa xoa.

"Ân a... Bác sĩ..." Thân thể Thần Tinh không nhịn được mà vặn vẹo.

"Thật là một đứa bé mẫn cảm." Tống Nham ghé vào lỗ tai cậu phun khí, xoa đầṳ ѵú đang cứng lên, "Em xem, ngay cả nơi này đều cứng lên."

"Ân..."

"Làm sao vậy, bác sĩ cũng cứng rồi đó."

Nói rồi động hạ thân, dùng cái thứ đang cứng đến phát đau trong quần cọ cọ cái mông nộn của cậu. Sau khi biết đến tư vị khi phát tiết, Thần Tinh vươn cái tay đang run rẩy đến quần của hắn, "Bác sĩ... Thần Tinh giúp anh xoa..."

"Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan!"

Tống Nham dồn dập mà hôn mặt cậu, hôn cổ, hôn lên lưng cậu, đem thứ đang cứng đến phát nóng trong quần ra, để tay Thần Tinh lên đó, khiến cho Thần Tinh không thể nhịn được lắp bắp kinh hãi: "To quá..." Tay cậu thậm chí không thể hoàn toàn nắm chặt.

Tống Nham trầm thấp mà cười, "Cảm ơn em khích lệ."

Mặt Thần Tinh lập tức hồng hồng.

"Không cần nói xin lỗi, chỉ cần bác sĩ thoải mái liền được."

Thần Tinh vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sáng lên, Tống Nham yên lặng nhìn trong chốc lát, cuối cùng nhịn không được ôn môi cậu, thật hận không thể ăn cậu, như vậy mới sẽ không khiến hắn tùy thời mà cứng lên.

Thần Tinh a Thần Tinh, em thật đúng là đứa bé đáng yêu khiến cho tôi không thể buông tay.

Cái hôn này, Thần Tinh cùng Tống Nham triền miên không dứt, hoàn toàn quên thời gian.

Mặt đối mặt sẽ khiến bụng lớn không thoải mái, Tống Nham nắm đôi tay đang gắng sức lấy lòng hắn, bỏ tay cậu ra nói: "Thôi đi, chờ hôm khác sẽ nhờ đến em. Hôm nay bác sĩ sẽ tự mình động thủ."

Thần Tinh không thể nhịn được vẻ mặt nghi hoặc, sao vậy?

Mà Tống Nham thực nhanh liền cho cậu câu trả lời thuyết phục, hắn từ phía sau đem đại dươиɠ ѵậŧ thô dài ma xát đùi cậu, dùng tay áp chân cậu mà bắt đầu ma xát. Mà thần tinh cảm giác được thịt heo bổng đang di dộng giữa chân mình , trực tiếp xấu hổ. Bắp đùi bên trong bị thịt heo bổng của bác sĩ ma xát đến sưng phù nóng lên nhưng cậu vẫn cố nhịn để cho bác sĩ thoải mái.

Qua thật lâu thật lâu, Tống Nham đều không ý tứ tiết ra, Thần Tinh một bên chịu đựng khó chịu giữa hai chân một bên không tự chủ mà so sánh thời gian của mình với của bác sĩ. Cậu cảm thấy, bác sĩ quả nhiên là rất lợi hại.

Bởi vậy có thể thấy được, tiểu ngu ngốc này hoàn toàn chính là fan cuồng của Tống Nham.

Khi Tống Nham bắn ra thì thời gian đã qua 30 phút, hắn vừa nhìn thấy hai bắp đùi của Thần TInh bị hắn cọ như bị phá da, vẻ mặt xin lỗi, lau sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ giữa hai chân cậu, rồi mới vội vội vàng vàng tìm thuốc mỡ bôi cho Thần Tinh.

"Thực xin lỗi Thần Tinh, bác sĩ có chút mê mẩn."