Bạch Trầm giống như không nghe thấy lời phản đối của Kiều Ninh, tiến thẳng về phía trước.
"A~!"
"Ư...!"
Hai người đồng thời kêu rên.
Côn ŧᏂịŧ chỉ mới vào được qυყ đầυ, Kiều Ninh đã hồng hốc mắt, Bạch Trầm cũng hít một hơi khí lạnh.
Thật chặt, thật biết cắn!
"A....Bạch Trầm, tên hỗn đản,...rút ra mau...ưm!"
Kiều Ninh khó có khi vô thố lại ủy khuất như vậy, chỉ là lúc này trí thông minh của cô không online, không biết thanh tuyến nhu nhược lại lên án trách móc này càng làm nam nhân thú tính bùng phát.
Bạch Trầm buông hai tay cô ra, bàn chân đạp không của cô cũng được bỏ xuống, Kiều Ninh tưởng mình có cơ hội chạy, đẩy hắn ra, qυყ đầυ trượt ra bên ngoài. Cô cảm thấy ở đây không an toàn, muốn vượt qua hắn chạy vào nhà tắm khóa cửa lại.
Nhưng kiều Ninh chưa kịp lướt qua Bạch Trầm, Bạch Trầm đã nhanh chóng bắt được cổ tay cô, kéo người về phía mình.
Kiều Ninh lại bị hắn ôm, vẫn là kiểu ôm từ phía sau, một chân cũng bị hắn bắt giơ lên, chỉ là lần này Bạch Trầm dựa lưng vào tường, cô lại trong tư thế dâʍ đãиɠ đối mặt với không gian thoáng đãng của toàn căn phòng.
Ánh đèn trong phòng rất sáng, làm Kiều Ninh có một loại ảo giác như bản thân ở giữa thanh thiên bạch nhật phóng đãng tuyên da^ʍ. Đặc biệt là hiện tại cô mới thấy rõ ràng, trong phòng được bố trí thêm rất nhiều camera ghi hình, có một cái camera đặt ở chân tường, cách chỗ bọn họ chỉ hơn một mét, ống nhòm nhắm thẳng vào bộ vị phía dưới của cả hai. Camera quá cận làm cô có loại cảm giác như bị người khác trực diện quan sát dáng vẻ bị cưỡиɠ ɧϊếp của mình.
Kiều Ninh cố gắng làm lơ sự ngượng ngùng trong lòng, nhưng Bạch Trầm lại giống như biết cô nghĩ cái gì, thanh tuyến từ tính lại chứa mang theo vô tận da^ʍ tà.
"Nhìn thấy không....camera đang quay cảnh anh cưỡиɠ ɠiαи đấy! Không phải em nói anh cưỡиɠ ɠiαи em sao, đoạn video hôm đó không chân thật, lần này chúng ta quay lại!"
"Đồ thần kinh!"
Kiều Ninh bị hắn khống chế không thể thoát được, chỉ có thể bực bội đan xen uất ức mắng hắn.
Bạch Trầm hôn lên vành tai cô, ngữ khí giống như dụ hống bạn gái nhỏ vô lý, nhưng lời hắn nói ra lại hạ lưu đến mức người nghe phải mặt đỏ tai hồng.
"Sau khi quay xong anh đưa video cho em xem, xem dươиɠ ѵậŧ của anh như thế nào đâm vào tao bức của em, như thế nào phá rách màn trinh của em, làm em chảy nước không ngừng!"
"Anh muốn như thế nào làm cũng được, nhưng cần phải làm khuếch trương trước!"
Anh hùng biết cái thiệt trước mắt, kẻ thức thời trang tuấn kiệt.
Kiều Ninh hiện đang ở thế yếu, cô đành hạ hết nước với hắn, chỉ cần không chịu đau là được.
Nhưng Bạch Trần vẫn không hài lòng, há miệng cắn xuống xương quai xanh của cô. Kiều Ninh ăn đau phía trên, làm cô nhất thời lơ là động tác phía dưới của hắn.
Ở nhà cô có thói quen mặc váy, lại không có thói quen mặc quần bảo hộ nên Bạch Trầm chỉ cần vén mép qυầи ɭóŧ của cô qua một bên, liền dễ dàng tìm được lỗ nhỏ, để qυყ đầυ nhắm thẳng cửa huyệt xâm nhập vào bên trong.
Vì vừa mới đã vào thử một lần, nên lần này vào dễ dàng hơn, Bạch Trầm cũng rút kinh nghiệm, dùng toàn lực đâm tận gốc rễ.
"Ưʍ....!"
"Á~!"
Màn trinh bị xé rách, Kiều Ninh thét chói tai, tiếng thét của cô che lấp đi tiếng rêи ɾỉ thở dốc của Bạch Trầm. Hai mắt của cô chẳng những đỏ hoe mà hai hàng nước mắt cũng giống như đứt tuyến hạt châu đua nhau rơi xuống. Phía bên dưới chảy ra một dòng máu đỏ thẳm, chảy dọc theo côn ŧᏂịŧ, tí tách chảy xuống nền nhà, tựa như đóa hoa mai tô điểm cho nền gạch trắng tuyết.
Cảnh tượng hoa lê đái vũ trước mắt làm Bạch Trầm có chút đau lòng, những nghĩ đến chuyện hôm nay, hắn lại hạ tâm tư tàn nhẫn.
Vốn dĩ hắn còn muốn chờ thêm một chút. Hắn muốn tìm hiểu rõ cô trước khi phát sinh quan hệ, hắn không thích đồ vật của bản thân nhưng nguồn gốc bản thân lại không rõ ràng.
Hơn nữa, cô nói túi da của hắn làm cô hứng thú trong một thời gian, cô là thấy sắc nổi lòng tham muốn chiếm đoạt hắn. Hắn đẹp như vậy, hắn phải có cái giá không phải sao? Những thứ quá dễ đạt được, con người ta sẽ không trân trọng, đặc biệt là kiểu người tùy ý phóng túng như cô càng là như vậy.
Vì vậy, hắn mới muốn treo cô thêm một thời gian, muốn nước ấm nấu ếch xanh nhưng ai bảo cô lại quá không ngoan đâu?
Không ngoan thì phải chịu đau thôi!
Bạch Trầm không cho Kiều Ninh có thời gian lấy lại tinh thần, bắt đầu đẩy hông, có tiết tấu ba cạn một sâu đâm thọc vào hoa huyệt non nớt.
Côn ŧᏂịŧ của Bạch Trầm vừa thô vừa dài, Kiều Ninh nhiều lần bị hắn đâm đến tử ©υиɠ, đầu óc cô dần dần không minh mẫn, thanh tuyến dễ nghe thường ngày hiện tại lại nức nở hàm hồ.
"Bạch Trầm,..ưʍ...tên vương bát đản,...a... tôi sẽ kiện anh, bắt anh....bắt anh nửa đời sau phải ngồi trong tù!"
"....Hửm?"
Bạch Trầm lười nhát phát ra một âm tiết không rõ ràng tựa như trêu đùa cô. Nhưng bên trong giọng điệu tản mạn thường ngày nhiều hơn một chút khàn khàn tìиɧ ɖu͙© do cảm giác sung sướиɠ mà tao huyệt phía dưới mang lại.
"Ưʍ... Cưỡиɠ ɧϊếp trẻ dưới vị thành niên là phải ngồi tù.....nhưng bảo bối, em đừng quên, anh cũng mới mười bảy, còn nửa năm nữa anh mới đủ tuổi lãnh án đâu....Hừ.....Vì vậy, nếu bảo bối kiện? Vậy chúng ta cược thử xem, là em trước đưa anh vào tù hay là anh thao em lớn bụng, thao đến em không rời được đại dươиɠ ѵậŧ của anh trước!....Hửm?"
"Bạch Trầm, tên...ư...a...nhẹ chút...quá sâu...nhanh quá...a!"
Bạch Trầm điên cuồng đưa đẩy hạ thân, côn ŧᏂịŧ không chút bảo hộ thi thố ma sát với vách thịt non mềm của thiếu nữ. Hai cánh mông bị va chạm đến đỏ bừng, tiếng "bạch bạch" mập mờ sôi nổi chồng chéo lên nhau như làn điệu dân dã cuồng hoan.
"Ư...á...đừng...!"
Lúc ban đầu hắn chỉ tiến sâu, hiện tại là vừa nhanh vừa sâu, các cú thúc vào đều dùng toàn lực đâm lút cán. Kiều Ninh bị hắn thao đến rêи ɾỉ không ngừng, thanh tuyến đứt quãng, nói không thành lời.
Ban đầu Bạch Trầm hung hăng thao cô là mang theo tâm lý trừng phạt nhưng lâu dần, càng thao hắn càng kiềm chế không được, càng lúc càng dùng sức đâm thọc thô bạo.
Dù đã biết đâm dươиɠ ѵậŧ vào da^ʍ huyệt của cô sẽ rất sướиɠ nhưng hắn vẫn không chịu nổi cảm giác mất hồn này. Mật động mềm mại, càng thao càng nhiều nước, vách thịt bên trong cũng càng lúc càng biết cắn, làm dươиɠ ѵậŧ của hắn thoải mái đến mức chỉ muốn điên cuồng làm cô, không bao giờ rời khỏi tao bức ẩm ướt này.
Kiều Ninh cũng bị Bạch Trầm làm tới sướиɠ không kém. Lúc đầu còn có cảm giác đau đớn, nhưng theo thời gian, che trời lấp đất kɧoáı ©ảʍ lại ập đến. Môi đỏ phát ra thanh âm kiều suyễn, mê man vâng theo bản năng hùa theo tiết tấu của người phía sau.
"Nhẹ chút...ư...quá nhanh...ưʍ.... sướиɠ....a...sắp không chịu nổi, dừng lại...á!"