Nhân Sinh Nếu Chỉ Như Lần Đầu Gặp Gỡ

Chương 92: Phiên ngoại 21

—— Chính là......... Làm cho tôi xem, đồ ngốc ~

Hờn dỗi như vậy, quyến rũ như vậy, bách chuyển thiên hồi như vậy.

Nguyễn Y Hàm Hàm thật sự không khống chế được xông lên trước hôn nàng, Tiểu Hải không kịp đề phòng lui về phía sau vài bước. Nhiệt tình, giống như lửa, nháy mắt bị quyến rũ trước mặt thiêu đốt.

Nguyễn Y Hàm ôm Tiểu Hải hôn một đường, cường thế đem nàng ấn ở trên giường.

A Hàm đối với Tiểu Hải mà nói, vẫn luôn là ôn nhu, lưu luyến, cho dù có một chút bá đạo, nhưng cho tới bây giờ cũng luyến tiếc thô lỗ với nàng. Nhưng hôm nay, cô khó kiềm được thô lỗ.

Cô đem Tiểu Hải đè trên giường lớn, đem nụ hôn thâm tình kia từng cái từng cái rơi xuống.

Khóe miệng Tiểu Hải vẫn luôn treo nụ cười, cho dù là lúc bị Nguyễn Y Hàm khi dễ đỉnh cằm rơi xuống từng nụ hôn kia, nàng cũng ôn nhu như vậy, nàng ôm cổ Nguyễn Y Hàm, dùng sức bám lấy cô, đem bản thân tốt đẹp nhất không hề giữ lại dâng lên.

Lúc này đây, hai người cuối cùng cũng không còn quần áo chỉnh tề.

Trước khi gặp A Hàm, nội tâm của nàng vẫn luôn không vui vẻ hạnh phúc, cho dù từ nhỏ vì chỉ số thông minh siêu cao được rất nhiều người hâm mộ, cũng là "đứa bé ngoan" trong miệng nhiều bậc cha mẹ, nhưng nàng thực cô đơn.

Cô đơn thật lâu thật lâu, làm nàng cho rằng chính mình cả đời đều sẽ như vậy. Mãi đến khi gặp A Hàm, nàng mới cảm nhận được nhan sắc rực rỡ của thế giới.

Nàng mới cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này, hưởng thụ từng phút từng giây này, muốn thời gian trở nên chậm một chút, lại chậm một chút. Ngày thường, nàng là người nội liễm rụt rè lại dễ thẹn thùng.

Nhưng hiện giờ vì A Hàm, nàng nguyện ý làm nữ nhân hư hỏng. Sườn xám, tất chân, tất cả đều ném trên mặt đất, vô pháp nhìn xem.

Ban đêm rất đẹp.

Tất cả tiến hành đặc biệt tốt, nếu không phải bất mãn vì chưa đủ 18 tuổi, hai người đại khái muốn oanh oanh liệt liệt tới rất nhiều lần đi.

Nhưng lúc này đây, bởi vì tuân thủ chặt chẽ quy định, cũng chỉ có thể hy sinh tương lai tiểu Nguyễn tổng. Cô có một yêu cầu siêu cao về cuộc sống.

Cảm giác lần đầu tiên hẳn phải phát sinh ở một nơi lãng mạn, hoặc ở nhà. Mà không phải ở nơi tùy tiện như khách sạn.

Tuy rằng đến cuối cùng, cô hôn cũng đủ để cho Tiểu Hải không cách nào chống đỡ. Nữ nhân đều là động vật cảm tính.

Có tình yêu, tất cả mọi thứ đều có thể nở rộ.

Chỉ cần là A Hàm cho, nàng đều sẽ mê loạn.

Nhưng rốt cuộc ở trong lòng Tiểu Hải, cô để lại ấn tượng "Cô đại khái thật sự không được", "Cô đại khái thật sự có bệnh kín", "Mọi người nói là sự thật".

Nhưng không sao.

Tiểu Hải suy nghĩ, con người không ai hoàn hảo, A Hàm nhà nàng tuy rằng không được, nhưng nàng có thể. Không chỉ không có mất mát.

Trong lòng Tiểu Hải ngược lại có chút mừng thầm, trong xương cốt nàng vốn dĩ chính là một đại nữ nhân, nếu không phải A Hàm luôn mồm từng ngày kêu phải làm cường công T đại mãnh 1, nàng đã sớm không khống chế được, thu phục cô từ lâu.

Nàng yêu Nguyễn Y Hàm, muốn cô.

Tiểu Hải vô cùng khiêm tốn lại bảo thủ phỏng đoán một chút, nếu có một ngày, A Hàm không còn ngạo kiều nữa, nàng có thể cho cô thực thoải mái trắng đêm không ngủ.

Nàng chính là tự tin như vậy.

Có thể — suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau.

Tuy rằng đêm qua hai người lăn lộn cơ hồ không ngủ.

Nhưng Tiểu Hải vẫn bị đồng hồ sinh học cường đại đánh thức, sau khi nàng đứng lên hôn hôn A Hàm, thực luyến tiếc nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, lúc này mới ra cửa đi học.

Sáng hôm nay vẫn còn huấn luyện dày đặc.

Tiểu Hải để lại cho A Hàm một tờ giấy, bảo cô chờ buổi trưa mình trở về ăn cơm.

Vừa đến lớp học, rất nhiều đôi mắt đã bắn qua, trong nụ cười của mọi người đều có chút không thể suy nghĩ, còn có một ít mang theo tia ái muội. Nguyễn Y Hàm là một người nổi tiếng, trong đội ngũ có không ít người biết cô.

Đại thiên kim Nguyễn gia, tính cách kiệt ngạo, xinh đẹp như hoa, dáng người cao gầy không ai không biết. Thậm chí còn có người yêu thầm giả bộ che giấu, nguyên lai, Tiểu Hải là người trong lòng của cô.

Tuy rằng hiện tại xã hội này, đồng tính luyến ái cũng không phải chuyện gì không thể chấp nhận, nhưng chung quy vẫn có người mang theo thành kiến. Tiểu Hải thực đạm nhiên, nàng tựa như không phát sinh cái gì, tự mình đọc sách học tập, một chút cũng không ảnh hưởng tới nàng.

Nàng đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Trong lòng cũng đã sớm xác định cả đời này sẽ là A Hàm, cho nên, đừng nói mọi người hiện tại chỉ dám lén lút nghị luận, chính là bên ngoài nói cái gì nàng cũng không để ý.

Nàng muốn chính là A Hàm, người khác — đều không liên quan.

Lúc Nguyễn Y Hàm tỉnh lại đã hơn 10 giờ.

Cô nằm sấp trên gối đầu, chăn màu tím la lan tử đắp lên tấm lưng tuyết trắng, tóc dài tán loạn, phía sau lưng từ cổ đến vị trí không thể nhìn thấy, tất cả đều là một đám dấu hôn.

"Tiểu Hải, Tiểu Hải............ "

Sau khi tỉnh lại, cô giống như một đứa bé khát sữa gọi Tiểu Hải, gọi trong chốc lát, không có ai trả lời, cô cầm điện thoại lên nhìn thời gian.

Nga, thời điểm này, Tiểu Hải nên đi học rồi.

Quen với sự bận rộn của Tiểu Hải, Nguyễn Y Hàm choáng váng ngồi dậy hòa hoãn hơn nửa ngày, cô mới mang dép lê đi đánh răng rửa mặt.

Trong gương, khuôn mặt cô như hoa đào, đôi mắt ảm đạm thật lâu mới có ánh sáng, Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm chính mình trong chốc lát, phun ra bong bóng trong miệng, nhịn không được đều bị mỹ mạo của mình kinh diễm.

Cô ở trong lòng Tiểu Hải hẳn là đại mỹ nhân phi thường tuyệt sắc vô song trên thiên hạ đi.

Nếu không làm sao có thể khiến cho Tiểu Hải ngày thường nghe các bạn học khác nói cái gì mà mang nhan sắc đi quyến rũ đều sẽ đỏ mặt......... Nhìn thấy cô lại bắt đầu mặc sườn xám tất đen gì đó để câu dẫn cô?

Nguyễn Y Hàm tự mình thưởng thức say mê trong chốc lát, cô nhìn tờ giấy Tiểu Hải để lại.

Tiểu Hải —— Chờ tôi trở về, ngoan ngoãn.

Tuy rằng không muốn nói.

Nhưng Tiểu Hải thật sự đối với NguyễnY Hàm đặc biệt không yên tâm, ngay cả học tỷ trước kia vẫn luôn đối với nàng không có ý xấu cũng có thể một giây đồng hồ thay lòng đổi dạ, liền biết A Hàm nhà nàng hiện tại câu dẫn người cỡ nào.

Nguyễn Y Hàm cũng rất nghe lời, cô gọi nhân viên phục vụ phòng, tự mình ăn chút cháo, lại gọi điện cho ba mẹ. Tố Vân thực vô ngữ, trực tiếp nhìn cô: "Trong lòng con còn có người mẹ này sao?"

Đến nơi gửi cho bà một tin nhắn, sau đó liền không quan tâm?

Nguyễn Y Hàm giải thích thực bình tĩnh: "Mẹ, mẹ và ba con đã đi cùng nhau từ thời trẻ, tuy rằng hai người không còn ngọt ngọt ngào ngào như bọn con, nhưng cũng biết đạo lý tiểu biệt thắng tân hôn, con không phải vội sao?"

Tố Vân:......

Nguyễn Niên tiến lại đây, hắn không phải thực minh bạch này đó liền hỏi trọng điểm, "Khuê nữ, con là công đi?"

Nguyễn Y Hàm kiên định gật đầu, "Yes, đương nhiên, of course, tất yếu phải làm."

Cúp điện thoại.

Tố Vân nhéo nhéo mặt Nguyễn Niên đang lấy lòng bà bên cạnh, "Lúc trước không hiểu sao em nhìn nhầm, người Nguyễn gia các anh da mặt lại dày như vậy?"

Nguyễn Niên:......

Hắn thật đúng là quá vô tội.

Trên đường, Nguyệt Nguyệt cùng Uông Uông gọi video cho A Hàm.

Để biểu hiện ra mặt công khí tràn đầy của mình, A Hàm cố ý cởϊ áσ ngủ ra, thay một cái áo sơmi, quần tây dài màu đen, nút áo cài ở trên cùng, cô nằm ngang trên sô pha, chân dài không kiềm chế được khoác lên ghế.

Nguyệt Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô, "Chậc chậc chậc, được Tiểu Hải cho ăn no rồi? Vừa nhìn đã thấy đôi mắt có ánh sáng."

Uông Uông ghé qua, trong tay cầm một quả tạ: "Đúng vậy, nhìn đôi môi sưng lên này, tối hôm qua chắc không ít lần lăn lộn."

Nguyễn Y Hàm dõng dạc, "Kia còn không phải sao? Tiểu Hải nhìn thấy tôi kích động không thôi, tôi đương nhiên phải phát huy tốt."

Nguyệt Nguyệt cùng Uông Uông liếc nhau, tất cả đều cười khinh miệt.

Ở trong lòng bọn họ, Tiểu Hải mới là công, vô luận là trong lòng hay là trên giường.

Biểu tình nhỏ này khiến A Hàm thực nóng nảy, cô nhíu nhíu mày, một tay không kiên nhẫn đùa nghịch nút áo sơmi: "Các cậu lại không phải không biết thể lực của tôi tốt thế nào, bóng rổ đều có thể thắng được toàn trường."

Khương Trăn Nguyệt có lệ một tiếng, "Nga."

Uông Uông: "Cậu có thể làm công, còn không phải xem tâm tình của Tiểu Hải sao?"

Nguyệt Nguyệt suy nghĩ một chút, "Cũng không đúng, Tiểu Hải từng bị thương, sức chiến đấu hạ thấp rồi."

Nguyễn Y Hàm phẫn nộ, "Cái tâm tình chó má gì? Cái gì bị thương??? Chị ấy bị thương ở chân, cùng sức chiến đấu có quan hệ gì??? Tôi thật sự làm được!"

Uông Uông, Nguyệt Nguyệt:...............

Làm gì?

A Hàm hiện tại làm gì mẫn cảm như vậy?

Cô có thể không mẫn cảm sao?

Loại chuyện này đặt ở trên người công nào lại không mẫn cảm?

Nguyễn Y Hàm thở phì phò cúp điện thoại, cô lại một mình lăn trên giường nửa ngày, nhớ tới cái gì đó, cô đứng lên kéo tủ quần áo của Tiểu Hải.

Ngày hôm qua, xé nát sườn xám cùng tất đen đều được Tiểu Hải xử lý, bây giờ trong tủ quần áo sườn xám đã được sắp xếp gọn gàng.

Trước kia Nguyễn Y Hàm nhìn rất nhiều tiểu tỷ tỷ trong công ty mặc qua, chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng mặc qua.

Các cô gái đều yêu cái đẹp.

— Thời gian, trong lòng cô ngứa ngáy, kéo ngăn tủ ra, từ bên trong lựa một món.

Ngày hôm qua, Tiểu Hải mặc màu trắng vô cùng phù hợp với khí chất thanh lãnh lại cấm dục của nàng, nhưng từ góc độ vóc người mà nói, hai người mỗi người mỗi vẻ. Cô cao hơn Tiểu Hải, bộ xương càng mạnh mẽ hơn, còn Tiểu Hải thì sao? Tất nhiên là đường cong so với cô tốt hơn.

Nguyễn Y Hàm trong việc lựa chọn quần áo, ánh mắt vô cùng nhạy bén, cô chọn màu hồng hồng thích hợp với mình, sườn xám màu đỏ như vậy cũng không dễ khống chế, người bình thường mặc không tốt liền biến thành một mô hình đám cưới.

Nhưng Nguyễn tổng là ai?

Rảnh rỗi không có việc gì, cô đối diện với gương trang điểm cho chính mình đặc biệt xinh đẹp.

Với trình độ trang điểm này, lão sư của Ức Dương cố ý nói với Nguyễn Niên, "Nguyễn tổng, tiểu Nguyễn tổng thật đáng kinh ngạc, có thể làm tốt đến vậy, trời ạ, quả thực có thể nói là Nguyễn Tony."

Nguyễn Niên:......

Trong bất tri bất giác, con gái bướng bỉnh của hắn đã lớn lên quyến rũ như vậy...... Hắn không biết nên vui mừng hay là chua xót. Nguyễn Y Hàm trang điểm, cô còn khom lưng, lấy ra máy uốn tóc từ hành lý của mình.

Lần này, cô tới đây cũng chỉ có thể ở lại hai ngày, những thứ khác mang không nhiều lắm, nhưng đồ vật để làm đẹp đều mang theo nguyên bộ. Trang điểm xong, đem đầu tóc cuộn lên, A Hàm như vậy vừa thể hiện sự thành thục, vừa không giống lão thái thái. Cô còn cố ý cho mình một sáng tạo mới, sơn móng tay đỏ thẫm.

Tuy rằng ở phương diện khác, cô không thể so sánh với Tiểu Hải, nhưng phương diện để cho đối phương muốn ngừng mà không được, cô khẳng định sẽ không chịu thua. Cô nhất định làm tốt hơn Tiểu Hải.

Ngón tay mảnh khảnh, từng cái được sơn khéo, nương theo ánh đèn, Nguyễn Y Hàm nâng lên nhìn một chút, nhịn không được than nhẹ: "Thật gợi cảm." Sau khi Nguyễn Y Hàm làm xong tất cả, cởϊ qυầи áo ra, bắt đầu thay sườn xám.

Cảm giác này thật sự không giống nhau......

Màu đỏ yêu diễm, phối hợp với yêu cơ - nữ nhân, cô giống như một ngọn lửa, cơ hồ muốn thiêu đốt tất cả.

Nguyễn Y Hàm đứng trước hồ nước, nhìn mình trong gương,cô nghĩ đến dáng vẻ của Tiểu Hải tối hôm qua, sau đó bàn tay ngọc mảnh khảnh nâng lên, đặt bên bờ môi đỏ mọng, nhẹ nhàng vuốt một chút, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu Hải, chị xem tôi có đẹp không?"

Mái tóc dài của cô phảng phất đều đang lưu động, đôi mắt thu liễm ánh sáng dụ hoặc, bàn tay nhẹ nhàng cong lên, sẽ làm người lập tức mất đi hồn phách.

Ngay sau đó Nguyễn Y Hàm một tay che miệng, hai mắt trợn tròn: "Nga, trời ơi, A Hàm của tôi, tại sao em lại đẹp như vậy? Vẻ đẹp làm tôi không thể đứng vững, quá xinh đẹp."

Nguyễn Y Hàm lại một lần nữa, cô vén tóc một cái, mị nhãn như tơ: "Kiếp này, có phải chỉ yêu mình tôi hay không?"

Hai tay nàng đặt ở ngực, vẻ mặt si mê: "Đâu chỉ là kiếp này, Tiểu Hải tôi, hận không thể tam sinh tam thế đều yêu em, theo đuổi em."

Nga ~

Nguyễn Y Hàm vung tóc lên, cô nhịn không được cảm khái, "Tôi thật sự quá đẹp." — Tưởng tượng xong.

Rốt cuộc ngày mai liền phải đi về.

A Hàm quyết định cho Tiểu Hải một "Đêm khó quên".

Cô đem ánh đèn trong phòng chỉnh tối sầm, sau đó cố ý gọi điện cho quản gia, yêu cầu một ống thép mang qua. Xoay tròn, nhảy lên, nhắm hai mắt......

Nguyễn Y Hàm cảm giác đời này của mình cho tới bây giờ chưa từng yêu ai, cô vây quanh ống thép quả thực...... Cảm giác nếu Tiểu Hải thấy cô như vậy, khẳng định là muốn điên rồi, căn bản sẽ không nhìn những người khác một cái nữa.

Nguyễn Y Hàm đã chuẩn bị xong tất cả, vừa an tĩnh lại cao lãnh uống một chút rượu vang đỏ, chờ Tiểu Hải trở về.

Mà Tiểu Hải vừa tan học đã nhận được điện thoại của Uông Uông cùng Nguyệt Nguyệt.

Uông Uông cùng Nguyệt Nguyệt cũng đã lâu không gặp Tiểu Hải, cùng Tiểu Hải gọi video liền cảm khái tâm tình tốt của nàng. "Tiểu Hải, hết thảy thuận lợi sao?"

Kỳ thật Nguyệt Nguyệt tin tưởng thực lực của Tiểu Hải, nhưng bên ngoài mọi việc đều theo ý trời, vẫn là muốn hỏi một chút. Tiểu Hải gật đầu, "Hai người các cậu đang đi nơi nào?"

Nhìn dáng vẻ, hai người giống như đang đi trên đường, Uông Uông nhún vai, "Còn không phải A Hàm, hai ngày trước ở nhà chúng tôi chơi xong đều để quên túi xách ở bên này, cậu ấy ngày mai không phải lên phi cơ về sáng sớm sao? Chúng tôi đem cặp sách trở về giúp cậu ấy, thuận tiện mang sách vở cho cậu ấy chép một chút."

Học kỳ tiếp theo của cao nhị không quá khẩn trương, nhưng luôn không giống như cao một có thể tùy tiện như vậy, nếu thật sự kém quá nhiều, lão sư không vui sẽ mời phụ huynh.

Nghe được mấy chữ phi cơ sáng sớm ngày mai, tâm tình Tiểu Hải sa sút một chút.

Khương Trăn Nguyệt bấm chuông cửa, an ủi: "Ai nha, Tiểu Hải, cậu còn chưa đầy một tháng nữa đã trở về, đến lúc đó cậu cũng phải đón sinh nhật lần thứ 18, chúng ta sẽ hảo hảo náo nhiệt ăn mừng."

Tiểu Hải gật đầu, nàng cũng tới khách sạn rồi.

Màn ảnh bên kia thay đổi, Tố Vân cùng Nguyễn Niên nhìn nhìn Tiểu Hải, "Tiểu Hải gầy."

Ngoài miệng nói như vậy, hai người đều nhìn chằm chằm vào áo lông cổ cao của Tiểu Hải.

Tiểu Hải cúi đầu có điểm ngượng ngùng, "Chú dì, A Hàm đang ở khách sạn chờ con, hai người muốn xem không?"

Tất nhiên là muốn xem.

Tiểu hỗn đản này lần đầu tiên rời khỏi cha mẹ, lại không mang theo Nguyệt Nguyệt cùng Uông Uông, còn không cho người đi theo, bọn họ thực nhớ thương, lại nhịn không được mắng cô bạch nhãn lang.

Tiểu Hải hơi mỉm cười: "A Hàm nói có mua quà cho mọi người."

Lời nói dối này há miệng liền đến, ngày hôm qua hai người lăn lộn cả đêm, làm gì có lễ vật gì. Tiểu Hải nghĩ lát nữa cùng A Hàm đi dạo một chút mua, cũng không thể để cho chú và dì nhọc lòng.

Khương Trăn Nguyệt lại gần, "Ai nha, đến đây đi, để cho tôi cũng nhìn xem tuyệt thế cường công T đại mãnh 1 đang làm gì?" Có phải cùng bọn họ gọi video xong liền ngủ không?

Ai mà không biết tính cách lười biếng của Nguyễn Y Hàm, một ngày 24 giờ cùng ngủ không tỉnh.

Tiểu Hải hơi mỉm cười, nàng bước nhanh hơn, tới cửa phòng, nàng dừng một chút. Trong phòng, truyền đến từng đợt âm thanh.

A Hàm đang nghe nhạc sao?

Chỉ là âm nhạc này, giống như có điểm khiêu gợi?

Tiểu Hải quẹt thẻ mở cửa, Uông Uông cũng tiến lại gần, trong lúc nhất thời, màn ảnh đều không chứa được hết bốn người này. Tiểu Hải cầm điện thoại đi vào, "A Hàm ——"

Đôi mắt nàng đột nhiên trợn to, không thể tưởng tượng nhìn một màn trước mắt.

Nguyễn Y Hàm mặc sườn xám, cô không mang tất chân, chân trần trụi, thon dài quấn lấy một ống thép không biết lấy từ đâu ra, tóc cô cũng biến dạng...... Xưa nay chưa từng có vũ mị như vậy.

Mà ánh đèn bị cô điều chỉnh đặc biệt tối.

Cô nhìn thoáng qua Tiểu Hải, nhướng mày nói: "Tôi biết mình rất đẹp, nhưng cấm chụp ảnh."

Giọng nói của cô khàn khàn dụ hoặc, mái tóc dài vung lên, tay ôm ống thép trước tiên khởi động xoay 180 độ: "Tiểu Hải, hôm nay, tôi muốn vì chị múa một khúc, làm chị cả đời này cũng không quên được."

A Hàm là một người tính tình bá đạo.

Cũng không đợi Tiểu Hải nói chuyện.

Cô nhảy múa vây quanh ống thép.

Đó tuyệt đối là chuyên nghiệp, không hổ là đại lão tương lai của tập đoàn Nguyễn thị...... Tiểu Nguyễn tổng sắp sửa dẫn dắt mọi người đi vào giới giải trí. Thân mình cô mềm mại như nước, một ánh mắt, một nụ hôn khẽ, một cái bĩu môi, đều có thể làm cho người lập tức ngất xỉu.

Đến cuối cùng, cô càng nhảy càng vui vẻ, cong lưng, Nguyễn Y Hàm đặc biệt muốn nhìn Tiểu Hải một cái, tay từ trên chân vuốt ve một chút đến đùi, sau đó - vung tóc dài, đem ống thép giống như người đẩy ngã.

Cô dẫm lên giày cao gót, bước từng bước một đến trước mặt Tiểu Hải, A Hàm tự tin cười, cô sờ mặt nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Thế nào, tôi không kém hơn chị chứ? Có phải cũng muốn xé quần áo của tôi ra ngay lập tức? Đúng không?"

Cái "Đúng không?" này hỏi Tiểu Hải cả người giống như bị điện giật, Nguyễn Y Hàm cong cong khóe môi, mắt thấy nụ hôn liền sắp tới đây, Tiểu Hải đột nhiên dùng tay chặn miệng cô, "A Hàm, em...... "

Nguyễn Y Hàm ái muội hôn tay nàng, "Như thế nào, ngượng ngùng, chị —— chị?" Âm thành này.

Tiểu Hải thật sự muốn chân mềm nhũn, ngay thời điểm A Hàm lại muốn lấn thân qua, tay Tiểu Hải vô lực, điện thoại rơi xuống đất, Nguyễn Y Hàm biết nàng đây là bị chính mình câu dẫn linh hồn nhỏ bé cũng chưa về lại, cô cong lưng, còn cố ý lộ ra phong cảnh trước ngực, vô cùng ái muội nhặt điện thoại của Tiểu Hải lên, "Chị nhìn chị xem, nhịn không được sao? Điện thoại đều cầm không xong, chị —— a a a!!!! "

Màn ảnh.

Tố Vân và Nguyễn Niên sắc mặt xanh mét nhìn cô.

Mà Khương Trăn Nguyệt thì cười đến nước mắt chảy ròng ròng, dùng sức vỗ bàn, Uông Uông lại giống như không thể tin được, khϊếp sợ nhìn màn ảnh.

Nguyễn Y Hàm:...............

Nguyễn Y Hàm:!!!!!!!!