Này quả thực!!!
Ánh mắt đối diện với Tiểu Hải giống như bị bắt gian trên giường, cổ họng Nguyễn Y Hàm giống như kẹt bánh chưng. Ngọa tào...... Trên đời này còn có người so với cô càng oan uổng hơn sao?
Người nằm ở trên giường, chiếc nồi từ trên trời rơi xuống, quả thực muốn đập cho A Hàm đến phát ngốc.
Tống Thiệu Vân đứng dậy, nàng ấy nhìn Tiểu Hải một chút, không nghĩ tới nàng nhanh như vậy đã trở lại, trong túi còn có một cành hoa chưa lấy ra. Tiểu Hải nhìn chằm chằm nàng ấy, hai tay ôm lên, nàng nheo nheo mắt.
Nguyễn Y Hàm trên giường vội vàng ngồi dậy, hai chân cô khép lại, còn đi xuống túm túm quần áo của mình. Nội tâm đã điên cuồng ngọa tào.
Tiểu Hải sinh khí...... Tiểu Hải sinh khí......
Đôi khi, cuộc chiến giữa phụ nữ không thể nhìn thấy khói súng.
Tống Thiệu Vân nhìn chằm chằm Tiểu Hải, nàng ấy dùng hiện thực vô cùng nhuần nhuyễn miêu tả mấy chữ "Nữ nhân thiện biến" này.
"Có một số thứ, tôi không muốn giải thích, có chút tình cảm đột nhiên lại mãnh liệt cũng không có cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung." Tống Thiệu Vân nhẹ giọng nói, nàng ấy thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua A Hàm thật sâu: "Tôi sẽ không bỏ cuộc."
Nói xong, liền xoay người rời đi.
Cửa, cũng không đóng lại.
A Hàm:......
Sự tình vì cái gì sẽ phát triển thành như vậy?
Rõ ràng cô đến tặng Tiểu Hải kinh hỉ tặng dấu hôn!!!
Tiểu Hải, ánh mắt của nàng vì sao lại lạnh nhạt như vậy.........
Gió đêm nhẹ nhàng thổi.
Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ rất đẹp.
A Hàm vốn tưởng tượng Tiểu Hải nhìn thấy cô sẽ cảm động không thôi, hai người ôm nhau tình ý nồng đậm hôn mấy giờ đồng hồ, sau đó cùng nhau đi dạo ăn ngon.
Nhưng bây giờ thì sao?
Tiểu Hải ôm cánh tay, nhướng mày nhìn cô, toàn thân phát ra khí lạnh quả thực có thể đem người đông chết.
Nguyễn Y Hàm nhấp nhấp miệng, tóm tắt khái quát: "Tôi đến để cho chị kinh hỉ, gặp cô ấy ở cửa, chúng tôi không có gì cả." Tiểu Hải cười cười, "Em còn muốn có cái gì nữa? Lần đầu tiên gặp người ta liền nằm ở trên giường?"
Ha hả.
Nàng liền ha hả.
Tư thế của Nguyễn Y Hàm là cố ý câu dẫn sao? Thật sự tưởng nàng bị mù, nhìn không thấy sao?
Nguyễn Y Hàm nuốt một ngụm nước miếng, "Tôi là bởi vì trên giường có hương vị của chị, cho nên mới nằm xuống, chị đừng đánh đòn phủ đầu, rõ ràng người cô ấy thích chính là chị."
Phải không?. TruyenHD
Tiểu Hải đi vào, trái tim A Hàm nhảy đến lợi hại, cô đã hai tuần không gặp Tiểu Hải, Tiểu Hải nhà cô gầy đi không ít, hai má đều lõm vào trong, ai u, cô thật đau lòng.
Tiểu Hải nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm một chút, nghiêng người về phía trước, một tay chọc xương quai xanh của cô: "Cổ áo thấp như vậy, không giữ phụ đạo, õng ẹo tạo dáng, điển hình là cố ý câu dẫn người, tình tiết thập phần ác liệt."
Nguyễn Y Hàm:............
Đây là buộc tội sao?
Cô đứng dậy đang định nói chuyện, nhưng Tiểu Hải lại đẩy cô một cái, A Hàm ngã ngồi trên giường.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, Tiểu Hải nhìn chằm chằm cô, hai chân một trái một phải bước ra, ngồi trên người cô, nhìn cô từ trên cao xuống.
Một Tiểu Hải như vậy.........
Chúa ơi.
Tiểu Hải nhà cô nếu muốn lấn tới thật đúng là yêu nghiệt.
Nguyễn Y Hàm theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, nhưng lúc này, cô vẫn kiên trì: "Tôi là công, chị đã đáp ứng với tôi."
Cô muốn làm công, Tiểu Hải lại lấy tay chọc vào xương quai xanh của cô, vân đạm phong khinh nói: "Trước kia không tính."
"Vì cái gì?"
Nguyễn Y Hàm kích động, nàng nói không tính thì không tính sao?
Con ngươi Tiểu Hải đen như mực nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nói: "Em hồng hạnh xuất tường, sao có thể giữ lời? Còn muốn làm công?"
Nói xong, nàng đẩy A Hàm một phen, thân thể Nguyễn Y Hàm hướng về phía sau, bất ngờ không kịp đề phòng ngã xuống giường.
Chúa ơi......
Đều là hương vị của Tiểu Hải.
Lúc này đây, cô đã ngửi đủ rồi.
Đã nói, cô tới đây lưu lại ấn ký lưu dấu hôn, nhưng đến cuối cùng, tay cô mềm như bông: "Không sai biệt lắm......... Không sai biệt lắm, được rồi...... Tôi không có mang khăn lụa."
Hương vị của A Hàm, hương vị tưởng niệm.
Tiểu Hải có điểm mất khống chế, nàng tuy rằng biết Tống Thiệu Vân không có khả năng cùng A Hàm có cái gì, nhưng du͙© vọиɠ chiếm hữu giống như một ngọn lửa, nhanh chóng đem nàng thiêu đốt.
Cường thế trong xương cốt quấy phá, nàng ôm người đến cực nóng, nàng muốn lần này liền đem A Hàm thu thập khuất phục. Vì thế, mười ngón tay đan vào nhau.
Vì thế, đánh dấu thật mạnh.
......
Hơn 10 giờ.
Nguyễn Y Hàm tắm rửa xong, rụt rè lên giường rúc thành một đoàn, cả người không có khí lực gì.
Tiểu Hải ôm cô, một tay cầm máy sấy giúp cô thổi tóc, "Em chạy đi như vậy, chú và dì không nói gì sao?"
Nguyễn Y Hàm nằm sấp trên người nàng, ngửi hương vị của nàng: "Tôi nhớ chị, Tiểu Hải, rất muốn rất muốn, tôi cũng không biết chính mình vô dụng như vậy."
Còn có cái gì lãng mạn hơn lời người yêu nói sao?
Hai người hôn lại hôn, sức cùng lực kiệt mới chịu bỏ qua.
Ánh trăng lạnh lẽo dừng ở trên người, trước kia, ở trên chiếc giường lớn này, Tiểu Hải thường xuyên ngủ không yên. Các nàng tưởng niệm hương vị lẫn nhau.
A Hàm như thế, Tiểu Hải càng là như thế.
Tiểu Hải thổi từng sợi tóc cho cô, mái tóc của A Hàm đặc biệt trơn trượt, tay nâng đều phải trượt xuống. Trong bất tri bất giác, A Hàm của nàng cũng dần trưởng thành.
Tiểu Hải còn nhớ rõ lúc mới gặp Nguyễn Y Hàm, trên mặt cô còn mang theo một tia trẻ con, thời điểm bướng bỉnh đôi mắt sáng lấp lánh, xinh đẹp, nhưng rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.
Mà hiện giờ, mặt mày Nguyễn Y Hàm dần dần thành thục, nhướng mày, nhấc mắt, đều mang theo sự quyến rũ của nữ nhân.
Cũng không trách học tỷ sẽ si mê cô.
Về sau.........
Tiểu Hải nghĩ có chút xuất thần, Nguyễn gia phía sau A Hàm chính là đại lão trong giới giải trí, soái ca mỹ nữ bên cạnh cô không biết phải vây quanh bao nhiêu, cô......
"Suy nghĩ cái gì?"
Nguyễn Y Hàm lười biếng, cô hôn lên cần cổ trắng nõn của Tiểu Hải, giống như hôn không đủ, chỉ là rốt cuộc cô không nỡ, Tiểu Hải còn phải thi đấu, cô cũng không thể để nàng đeo khăn lụa lên sân khấu, tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, những dấu ấn ký kia đều để lại trên vị trí bí ẩn của nàng là được.
Tiểu Hải vốn không phải là một nữ nhân biết tính kế, nhưng vì ngày mai đầy hoa đào của A Hàm, nàng bất động thanh sắc hỏi: "A Hàm, sau này em trở thành tổng tài của Ức Dương, có phải sẽ rất mệt hay không?"
Nguyễn Y Hàm gật gật đầu, "Còn không phải sao, thỉnh thoảng tôi cùng ba mẹ đến công ty, đều cảm giác bọn họ rất bận rộn. Ai, cho nên mấy năm trước tôi mới sốt ruột muốn cho bọn họ sinh đứa con thứ hai."
Tiểu Hải:............
A Hàm ngẫu nhiên cũng có đại trí tuệ.
"Bất quá tôi hiện tại cũng chậm rãi tiếp nhận rồi." Nguyễn Y Hàm ngáp một cái, nghiêng người, theo thói quen nằm trên đùi Tiểu Hải: "Rốt cuộc về sau chị sẽ trở thành Tần tổng của Nam Dương, cho dù tôi không thích cũng sẽ làm Nguyễn tổng, như vậy mới môn đăng hộ đối với chị."
Cô không còn là một đứa trẻ nữa.
Đương nhiên cũng biết tầm quan trọng của thân phận địa vị này.
Thực tế vô luận là giới giải trí, hay là kinh doanh, Nguyễn Y Hàm cũng không cảm thấy hứng thú, cô thích cuộc sống vô ưu vô lự, nhưng nếu là vì Tiểu Hải, cô cũng nguyện ý gánh vác trách nhiệm của mình.
Ba mẹ tuổi đã lớn, bà nội càng không cần phải nói, sau này cô sẽ hiếu thuận với bọn họ.
Tiểu Hải nghe xong gật đầu, nàng dán vào lỗ tai Nguyễn Y Hàm nói: "Vậy sau này nếu có rất nhiều hoa đào quấn lấy Nguyễn tổng của chúng ta thì làm sao bây giờ?" Nguyễn Y Hàm ngửi hương vị trên người nàng, đang mê muội, cô lẩm bẩm lầm bầm: "Chị nói sao thì làm đó."
"Vậy tôi sẽ dùng tay phá hoa, thấy một đóa véo một đóa, kính mong em giữ mình trong sạch, đừng để tôi quá vất vả." Tiểu Hải lôi kéo lỗ tai Nguyễn Y Hàm, A Hàm có chút mệt mỏi, cô mơ màng gật gật đầu, hôm nay lăn lộn một ngày, tưởng niệm lâu như vậy người rốt cuộc cũng ôm vào trong ngực, cô ôm Tiểu Hải nặng nề ngủ thϊếp đi.
So với thể lực.
Không có mấy người có thể vượt qua Tần tổng tương lai.
Ban đêm ánh trăng đặc biệt đẹp, ngôi sao xuyên thấu qua bức màn hướng vào trong phòng.
Tiểu Hải sấy khô tóc Nguyễn Y Hàm triệt để mới đắp chăn cho cô, nàng xoay người theo thói quen rúc vào trong ngực cô, nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Đôi mắt này là của nàng......
Cái mũi này là của nàng......
Đôi môi này cũng là của nàng......
Tất cả đều là của nàng......
Tiểu Hải một lần nữa miêu tả ngũ quan của A Hàm, Nguyễn Y Hàm không chịu nổi quấy nhiễu, rầm rì một tiếng, trong lòng Tiểu Hải rung động, nàng cúi đầu, nhìn bộ đồ ngủ của A Hàm mặt có điểm hồng.
Các nàng thân mật nhiều như vậy, đều là mặc quần áo. A Hàm thật sự tôn trọng cùng nâng niu nàng.
Ba mẹ cùng chú và dì đã từng nói qua với các nàng, có thể hưởng thụ tình yêu, nhưng không quá sớm đắm mình trong tìиɧ ɖu͙©.
A Hàm nhướng mày, trực tiếp từ chối mấy lão nhân.
"Tiểu Hải sớm muộn gì cũng là của con, lúc nào con say mê, còn phải cùng các người làm một tờ đơn xin chỉ thị sao?"
Cô không thích bất luận kẻ nào khống chế Tiểu Hải.
Cô muốn Tiểu Hải sống theo ý mình muốn, cô luôn cảm thấy trước khi gặp được Tiểu Hải, nàng sống quá vất vả, thậm chí ngay cả đường cũng rất ít ăn, cho nên sau khi quen biết nàng, A Hàm liền thẳng thắn dung túng nàng, chiều chuộng nàng, chỉ cần là Tiểu Hải muốn, vô luận như thế nào, cô đều sẽ thỏa mãn.
Còn cô đối với Tiểu Hải thì sao?
Quý trọng cùng tôn trọng.
Mỗi lần tình cảm của các nàng mãnh liệt không thể kiềm chế, cô thậm chí cũng không cởϊ qυầи áo ra.
A Hàm lo lắng lần đầu tiên nàng sẽ rất đau.
Tiểu Hải suy nghĩ một chút, trong lòng ấm áp, nhắm mắt lại, vừa mới dựa đầu vào vai A Hàm, "Ting" một tiếng, giao diện điện thoại của Nguyễn Y Hàm sáng lên.
Trễ như vậy, còn ai gửi tin nhắn?
Biết rõ như vậy không tốt.
Nhưng Tiểu Hải có chút không khống chế được, nàng cầm lấy di động, nhập sinh nhật chính mình, mật khẩu mở khóa.
Hình nền là một bức ảnh chụp chung của hai người.
Tiểu Hải nhìn cười cười, ấm một lòng, nhưng thời điểm nàng nhấn vào giao diện WeChat, toàn bộ khuôn mặt đều kéo xuống.
Gần đây, luôn có người không giải thích được thêm WeChat A Hàm, cô đều cự tuyệt, đại đa số là thiếu nam thiếu nữ muốn tiến vào vòng tròn giải trí lại không có nhân mạch.
Bởi vì thái độ Nguyễn Y Hàm quá lạnh lùng, từ lúc cô công lôi không thành công, bằng hữu của cô liền biến thành đối tượng công kích.
Trương Thiên đứng mũi chịu sào, buổi tối, nàng cư nhiên gửi cho Nguyễn Y Hàm hình ảnh một cô gái mặc đồ ngủ đi giày cao gót đặc biệt gợi cảm.
Trương Thiên: A Hàm, A Hàm, xem cái này thế nào?
Người trong ảnh rõ ràng so với các nàng trưởng thành hơn rất nhiều, đôi mắt của nàng rất mị, một tay xoa tóc, đặc biệt gợi cảm.
Tiểu Hải nhìn tâm đều chìm xuống đáy cốc, bọn họ đều biết A Hàm vẫn luôn thích loại hình thành thục, nhìn thấy bức ảnh này, một lần hai lần có thể cự tuyệt, ba lần bốn lần thì sao? Tốt xấu gì cô cũng đang ở độ tuổi tâm huyết.
Nếu như vậy.
Tần tổng tương lai Tiểu Hải cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy mình cần phải xuống tay trước.
Nguyễn Y Hàm ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác trên đùi ngứa ngáy, cô mở mắt ra nhìn hoảng sợ, "Tiểu Hải? Như thế nào còn không ngủ?" Tiểu Hải ngồi ở trên giường, nhìn dáng vẻ là vừa tắm xong, tóc còn có điểm ướt, nàng mỉm cười với Nguyễn Y Hàm: "Đánh thức em sao?" Nụ cười này có chút quỷ dị.
Theo bản năng Nguyễn Y Hàm cảm giác không thích hợp, nếu là Tiểu Hải trước kia, đánh thức cô không phải nên là bộ dáng thực xin lỗi sao? "Chị đang làm gì vậy?"
Trước kia, thời điểm tỉnh dậy ở nhà, A Hàm thường xuyên có thể nhìn thấy Tiểu Hải bật đèn đọc sách trong đêm, cho nên cho rằng nàng vẫn đang học. Tiểu Hải lắc đầu, nàng nhìn Nguyễn Y Hàm: "Đạo sư đột nhiên gửi cho tôi thông báo tạm thời, nói tôi không phải vào top 10 cả nước sao? Khả năng ngày mốt sẽ có một lễ trao giải, để tôi mặc sườn xám trang điểm, A Hàm, em tới đây giúp tôi chọn được không?"
Sườn xám...... A.
Nguyễn Y Hàm vẫn có thiên phú dị bẩm về phương diện thời trang, vượt qua Tiểu Hải một chút. Nguyễn Y Hàm theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, "Chị...... Chị có sao?"
Tiểu Hải mỉm cười, "Tôi có." Nàng lập tức đi đến trước tủ quần áo, mở tủ quần áo ra, kiếm một chút, sườn xám được ủi gọn gàng bày biện bên trong tủ quần áo.
Nguyễn Y Hàm lắp bắp kinh hãi, "Chị mua nhiều sườn xám như vậy để làm gì?"
Tiểu Hải cúi thấp đầu, có chút khó mở miệng: "Em đáp ứng với tôi...... Hai tuần sau sẽ đến thăm tôi......"
Nguyễn Y Hàm có điểm ngốc, Tiểu Hải đối với cô chớp chớp mắt, "Mặc sườn xám có phải nên mang tất chân trước không?"
Nguyễn Y Hàm đều có điểm choáng váng, cô cảm giác chính mình có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không, ở trong mộng?
"Là...... Đúng vậy."
Nàng mặc sườn xám cộng thêm tất chân.
Tiểu Hải khom lưng, từ trong vali móc ra một đôi tất chân màu đen, nàng giống như trước kia dựa vào Nguyễn Y Hàm có chút thẹn thùng lại có chút xấu hổ nhẹ giọng nói: "Em mang giúp tôi."
A Hàm:...............
Cô muốn bỏ mình.
Tiểu Hải nhìn A Hàm của nàng, trên mặt đã có sự ngượng ngùng của nữ nhân: "Nhanh lên."
Nguyễn Y Hàm bắt đầu run rẩy.
Cô cảm thấy Tiểu Hải không thích hợp, rất không thích hợp.
Run run rẩy rẩy, giống như Parkinson, Nguyễn Y Hàm giúp Tiểu Hải mang tất chân vào, cô mới biết được............ Đôi chân của Tiểu Hải nhà cô dài như vậy......
Tỷ lệ dáng người thật sự tốt quá.
Mang tất chân vào.
Tiểu Hải lại bắt đầu vuốt sườn xám, "Muốn mặc cái nào? Hồng nhạt, xanh ngọc bích? Hay màu trắng?"
Nàng sở dĩ xoay người nhanh như vậy, là sợ không cẩn thận tiết lộ ra đáy lòng đang hoảng loạn. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ làm thế này.
Hoàn cảnh sinh hoạt của Tiểu Hải không giống với A Hàm, nàng đối với tình cảm cho tới bây giờ đều không giỏi biểu đạt, càng không cần nói đến câu dẫn như vậy.
Tuy rằng các nàng đang ở cao trung, nhưng vẫn luôn có các loại tin tức tình ái của nam lẫn nữ, thậm chí có rất nhiều người công khai ở trường học liền làm tới rồi.
Nhưng tâm tư của Tiểu Hải vẫn luôn ở Nguyễn Y Hàm cùng học tập, đối với những chuyện này cũng không hiểu biết.
Vẫn là lần này tới tham gia thi đấu, nàng nghe mấy học tỷ đại học trong đội nói chuyện, mới động tâm tư.
"Ai nha, bạn trai của tôi, quả thực, chỉ suy nghĩ bằng nửa người dưới giống như động vật, không phải hôm qua còn nổi nóng sao, hôm nay gửi cho hắn ảnh chụp gợi cảm, âm thanh đều thay đổi."
"Đều như vậy, bạn gái tôi cũng thế, ai nha, tiểu tình nhân không có chút hấp dẫn hay quyến rũ nào thật cảm thấy không có ý nghĩa."
......
Sở thích của A Hàm, Tiểu Hải rõ ràng hơn ai hết.
Tiểu Hải mặc áo sơ mi A Hàm cởi ra, trên đùi mang tất chân, còn không biết lấy giày cao gót từ đâu ra, Nguyễn Y Hàm nhìn đầu "Oanh" một tiếng, ánh mắt cô đăm đăm nhìn qua, duỗi tay ôm eo Tiểu Hải.
"Đừng!...... Đừng mặc nó."
"Vì cái gì?" Tiểu Hải có điểm mất mát, tay Nguyễn Y Hàm vuốt môi nàng, ánh mắt đều muốn đỏ lên, "Mặc liền phải cởi, thật phiền toái."
Nhân sinh lần đầu tiên dụ hoặc, thành quả tựa hồ không tệ, nhưng vẫn chưa đạt được những gì nàng muốn.
Có trời mới biết trái tim Tiểu Hải sắp nhảy ra ngoài, nàng sợ A Hàm lộ ra ánh mắt phản cảm, rốt cuộc lúc trước thấy cô nhìn tấm ảnh Trương Thiên gửi đến đều không vui vẻ, hơn nữa bọn họ không phải nói cô có khả năng có bệnh kín sao?
Nhiều lần như vậy rồi............ Cô đều có thể khống chế được, Tiểu Hải đều phải hoài nghi tin đồn có phải là sự thật hay không.
Tiểu Hải bị Nguyễn Y Hàm đè nặng eo hôn hô hấp không thông, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được sự ẫn nhẫn của A Hàm, nàng thật sự không biết người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Nghĩ cái gì?
A Hàm có chút phong kiến, cô cảm giác nếu thật sự ở cùng một chỗ, nhất định phải cưới Tiểu Hải. Hơn nữa nếu lần đầu tiên lưu lại cho động phòng hoa chúc có phải cũng rất tốt đẹp hay không?
Tiểu Hải đẩy Nguyễn Y Hàm ra, nàng nở nụ cười, sóng mắt đều là câu dẫn, nàng làm trò trước mặt Nguyễn Y Hàm, cởϊ áσ sơmi, chọn một chiếc sườn xám màu trắng mặc vào.
Sườn xám......
Nếu không phải nữ sinh tỉ lệ dáng người đặc biệt tốt, thì không dám mặc. Nó quá hiện dáng người.
Tiểu Hải mặc vào, nàng đứng ở đó, muôn vàn ánh sáng phảng phất đều đánh vào trên người nàng, dáng người mềm mại, đường cong yểu điệu.
Tiểu Hải giơ tay, đem đầu tóc xõa ra, mái tóc dài như thác rơi trên vai, nàng đi đến bên cạnh Nguyễn Y Hàm, ôm eo cô, dùng giọng mũi làm nũng kiều nhẹ nói: "A Hàm, em thấy tôi đẹp không?"
Đầu của Nguyễn Y Hàm không còn máu.
Đẹp...... Sao?
Ánh trăng chiếu vào trên người nàng, quả thực yêu mị giống như nữ thần. Trong bất tri bất giác, Tiểu Hải của cô đã thành thục mê người như vậy.
Nguyễn Y Hàm siết chặt hai tay, "Chị rốt cuộc làm sao vậy."
Tiểu Hải ôm cô, nhẹ nhàng ở bên tai cô thổi khí: "Tôi sợ hãi."
Sợ hãi cái gì?
Nguyễn Y Hàm cũng không dám ôm nàng, cô cảm thấy Tiểu Hải quá không thích hợp......
Đây là sợ cái gì? Táo bạo như vậy.
Tiểu Hải mang tất chân đen nhẹ nhàng chạm vào chân Nguyễn YHàm, "A Hàm, nếu không có em, tôi không biết nên sống như thế nào."
Nếu trong cuộc đời nàng, không phát hiện ra ánh sáng này.
Có lẽ, nàng còn có thể mang theo ảm đạm tiếp tục cuộc sống.
Nhưng hiện giờ, đã từng hưởng thụ qua ánh sáng tuyệt mỹ nhất, tương lai của nàng đã không cho phép cô rời đi nữa.
Nàng từng nói, cho dù là quấn lấy cô, cho dù là mặt dày mày dạn, nàng cũng phải để cho A Hàm vĩnh viễn không rời xa nàng.
Các nàng không còn nhỏ nữa.
Bởi vì thân phận địa vị trong nhà nên mang theo khí thế cùng mỹ mạo, đủ loại cám dỗ nối tiếp mà đến, nàng sợ hãi, sợ hãi A Hàm có một ngày sẽ bị người khác câu dẫn đi, như vậy nàng sẽ chết.
Nguyễn Y Hàm ôm lấy Tiểu Hải, "Đồ ngốc, sao tôi có thể rời bỏ chị."
Tiểu Hải nhìn ánh mắt cô, cởi giày cao gót ra, nàng giẫm lên chân Nguyễn Y Hàm, nhẹ giọng nói: "Vậy em làm cho tôi xem."
A Hàm gật gật đầu, "Được, làm như thế nào?"
Đừng nói Tiểu Hải bảo cô làm cho nàng nhìn, cái mạng này của cô, Tiểu Hải đều có thể cầm đi. Cô nhận định nàng, đời này sẽ không thay đổi.
Tiểu Hải nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười nhìn Nguyễn Y Hàm, đầu ngón tay ở xương quai xanh của cô vẽ vòng tròn, nàng nhẹ giọng nói: "Chính là...... Làm cho tôi xem, đồ ngốc ~"