Xuyên Vào Đạo Văn Thịt Văn

Chương 11: Anh em song phi thượng (H)

Ngày thứ hai Văn Long gọi điện thoại tới nói tứ hổ bên kia đã bị bắn chết, phạm vi của bọn chúng bên trong quán bar, quán net, KTV đã đủ số tiếp quản, Triệu An Hạo cuối cùng thở dài một hơi. Ngay sau đó có một bệnh viện gọi điện thoại tới, ngày đó hắn cứu được một ông lão giờ đã tỉnh, Triệu An Hạo không nằm trên giường nữa, xoay người ngồi dậy.

Bảo Đinh mơ mơ màng màng hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Triệu An Hạo rời giường mặc quần áo, vừa nói: “Đi làm chút chuyện.”

“Hửm.” Bảo Đinh ngồi dậy, Triệu An Hạo cúi người cùng cậu hôn một hồi.

“Ngủ thêm một lát đi.” Triệu An Hạo trấn an Bảo Đinh xong, quay người đi đến phòng bệnh khác.

Ông lão được Triệu An Hạo cứu tên là Trâu Khang Niên, hơn chín mươi tuổi, theo bản thân ông nói thì tổ tiên hành nghề y, có truyền lại một một bài thuốc gia truyền đặc biệt có thể cường hóa chỗ kia của đàn ông, không chỉ có thể làm cho nam nhân một đêm mười lần không chút tổn hại, mà còn làm cho dươиɠ ѵậŧ của nam nhân theo thời gian to lớn thêm, là một bảo bối hiếm có. Triệu An Hạo có xem qua sách, dĩ nhiên biết đây là sự thật, nhưng về sau khi ông lão đem phương thuốc nói với hắn, Triệu An Hạo vẫn có chút cân nhắc, tìm người thí nghiệm một chút, phát hiện dược hiệu quả nhiên không sai, liền để cho mẹ hắn nấu cho hắn uống mỗi ngày.

Buổi sáng cùng ngày, lại nhận được tin tức tốt, Hà Bình bị Văn Long phái người dùng tiền dụ đi, đồng thời còn để Tiết Phong Hiến phát hiện mục đích thật sự của cô ta, trước kia Hà Bình lừa gạt để kết hôn đều bị Tiết Phong Hiến biết hết, bị đả kích vô cùng, dần dần tinh thần có chút sa sút.

“Anh Hạo, làm sao bây giờ đây.” Tiết Nặc được Triệu An Hạo ôm vào trong lòng, trên mặt đều là lo lắng, “Hiện tại ba ba rất thương tâm, thường xuyên đem mình khóa trong phòng không chịu ra, em rất lo cho ông ấy.”

“Ba ba của em là người trưởng thành, có một số việc cần tự mình suy nghĩ rõ ràng.” Ngón tayTriệu An Hạo chơi núʍ ѵú của Tiết Nặc, thuận miệng an ủi.

“Anh Hạo, anh giúp em nghĩ biện pháp an ủi ba ba đi.” Tiết Nặc từ trong ngực Triệu An Hạo thoát ra, ngồi quỳ chân trên ghế sa lon nhẹ giọng cầu khẩn, “Anh thông minh như vậy, nhất định là có biện pháp.”

Triệu An Hạo nghe mà vui mừng, vội vàng ngồi ngay ngắn nói: “Ba ba của em là bị tổn thương tình cảm, có câu nói cách tốt nhất để quên chuyện tình cũ là bắt đầu một chuyện tình mới, tốt nhất là giúp ba ba em tìm đối tượng khác.”

Tiết Nặc gật gật đầu, trên mặt mang theo mừng rỡ, ôm cổ Triệu An Hạo hôn mấy cái trên mặt hắn: “Anh Hạo, anh thật sự là quá thông minh.”

“Tất nhiên, ông xã của em là người thông minh nhất cũng người tốt nhất thiên hạ.” Triệu An Hạo vói tay vào trong quần xoa nắn mông thịt Tiết Nặc.

Bầy giờ khi hắn cùng cha con họ Tiết nói chuyện, câu từ bên trong đều mang theo ám chỉ tâm lý nho nhỏ, thay đổi một cách vô tri vô giác bên trong rồi đến lúc mình bắt lấy hai cha con này tuyệt đối sẽ nước chảy thành sông.

“Ưm…anh Hạo…” Hiện tại thân thể Tiết Nặc bị Triệu An Hạo khai phá đến vô cùng mẫn cảm, sờ mấy lần đã có cảm giác. Lại thêm Triệu An Hạo từ khi dùng phương thuốc bí truyền kia, một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhỏ cũng có thể làm hắn hưng phấn, trực tiếp ôm Tiết Nặc tiến vào trong phòng của cậu.

“Trong nhà không tốt a. . .” Tiết Nặc hơi do dự.

“Ba ba của em không có ở nhà, không sao đâu.” Triệu An Hạo đích thân hôn lên môi Tiết Nặc.

Hai cánh tay Tiết Nặc bám lấy vai Triệu An Hạo, bị hắn hôn đến mơ hồ né ra, chỉ có thể mặc cho hắn thao túng. Triệu An Hạo đưa tay cởi áo sơ mi màu trắng của Tiết Nặc xuống, lại giật quần của cậu ra, toàn thân chỉ còn lại một đôi vớ cùng qυầи ɭóŧ màu trắng, dươиɠ ѵậŧ nho nhỏ được bao lại ở trong qυầи ɭóŧ, phía trước đã rịn ra từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠.

Triệu An Hạo dời môi xuống dưới, hôn lên núʍ ѵú Tiết Nặc, một bên khác được hắn dịu dàng nhào nặn, núʍ ѵú bị nắm lại bị niết, khí tức ấm áp từ trên đầṳ ѵú truyền đến, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện, chui vào đại não Tiết Nặc. Nhũ thịt mềm mại bị cằm râu của Triệu An Hạo đâm vào, cảm giác tê dại khó nhịn khiến Tiết Nặc nhịn không được kêu ra tiếng: “Ưʍ. . . anh Hạo. . . Ngứa. . .”

Bỗng nhiên trong lúc đó, thiếu niên thở dốc trở nên dồn dập hơn, thì ra là có một bàn tay tiến vào bên trong qυầи ɭóŧ của cậu, khi hắn ở đáy chậu ấn mấy lần, dùng móng tay gãi mạnh vào bên ngoài nếp uốn hậu môn. Theo động tác ngón tay cắm vào trong cúc huyệt, Triệu An Hạo trực tiếp lột xuống qυầи ɭóŧ của cậu, gấp chân cậu lên, dùng ngón tay cẩn thận khuếch trương cúc huyệt.

“Ưʍ. . . a, anh Hạo. . . A, ngứa. . . Không đủ. . .”

Tiểu huyệt Tiết Nặc đã ướt, bên trong chảy ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, làm hậu môn thấm ướt, càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ bị ngón tay Triệu An Hạo đẩy ra, tích tích nhỏ xuống trên giường đơn, tràng thịt chặt chẽ xoắn lấy ngón tay Triệu An Hạo, hình như không nỡ để ngón tay rời đi.

“A. . . anh Hạo…ông xã, muốn. . . Thật ngứa. . .tiến vào a… Dươиɠ ѵậŧ. . . Đi vào, ân a. . . Tiểu huyệt thật… Thật là khó chịu. . .”

Triệu An Hạo rút ra ngón tay của mình, nắm lấy hai tay Tiết Nặc ôm vào bắp đùi của cậu, một tay tách ra mông thịt cậu, một tay đỡ lấy mình dươиɠ ѵậŧ, eo ưỡn một cái, dùng sức đi vào.

“A!” Bắp đùi thịt mềm của Tiết Nặc trì xuống, lập tức co quắp một chút.

“Nặc Nặc, có sướиɠ không??” Triệu An Hạo nhún nhún dươиɠ ѵậŧ, côn ŧᏂịŧ thô to nhanh chóng tại cúc huyệt non mềm mẫn cảm trừu sáp, mỗi lần qυყ đầυ đều đâm đến cúc tâm, ở phía trên nhẹ nhàng mài động, kɧoáı ©ảʍ tê dại khiến ngón tay thiếu niên ôm bắp đùi nhịn không được nắm chặt, thành thật nói ra cảm thụ của mình.

“A. . . anh Hạo. . . Sảng khoái. . . ư. . . A, ông xã thật…. . . Thật tuyệt. . . A a, không muốn. . . Cọ xát. . . Nhanh. . . Nhanh chậm một chút…ưm a…”

“Nặc Nặc, c̠úc̠ Ꮒσα em thật chặt, ông xã thoải mái muốn chết.” Triệu An Hạo tốc độ nhanh chóng đút vào, côn ŧᏂịŧ đem hậu môn ma sát thành màu hồng diễm sắc, mị thịt bên trong theo côn ŧᏂịŧ ra vào bị lôi ra, bọt trắng tinh tế theo sự kết hợp của hai người không ngừng bị trồi ra.

“A a. . .ông xã. . . Sướиɠ chết. . .anh . . . A. . . Dươиɠ ѵậŧ thật lớn, ha ha. . .ông xã. . . Thật thoải mái. . . Chậm a. . . ư, chịu, chịu không được. . . A a a. . . Thật tuyệt. . . Muốn bắn. . .”

Phía trước không cần an ủi, Tiết Nặc dựa vào c̠úc̠ Ꮒσα cao trào, dươиɠ ѵậŧ bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngay cả trong c̠úc̠ Ꮒσα cũng tuôn ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠, toàn bộ tưới lên trên qυყ đầυ của Triệu An Hạo, khiến Triệu An Hạo không nhịn được tê rần, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thích ở nơi sâu nhất trong tiểu huyệt.

Không biết Triệu An Hạo là cố ý hay vô tình, mỗi lần làm ở nhà Tiết Nặc, đều không có đóng chặt cửa, khi Tiết Phong Hiến về nhà đều trùng hợp bắt gặp phải.

Tiết Phong Hiến nhìn thấy bộ dáng Tiết Nặc kêu rên thoải mái như vậy, trong lòng âm thầm kỳ quái, chẳng lẽ bị nam nhân đâm c̠úc̠ Ꮒσα rất thoải mái sao?

Mặc quần áo xong, Triệu An Hạo cùng Tiết Nặc ra khỏi phòng, Tiết Phong Hiến ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe thấy động tĩnh hai người, không khỏi quay đầu cười nói: “An Hạo cùng Nặc Nặc ra rồi, giữa ban ngày cũng không biết tiết chế một chút.”

khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Nặc đỏ lên, lạch bạch chạy về phòng.

Triệu An Hạo đã xem Tiết Phong Hiến thành người của mình, tự nhiên là không thèm để ý, hắn trực tiếp đi vào phòng bếp: “Bác trai, có cần tôi giúp gì không?”

Gương mặt Tiết Phong Hiến có chút đỏ ửng, nghe vậy dùng ngón tay bên cạnh đặt rau quả vào: “Vậy cậu giúp tôi rửa cái này đi.”

Triệu An Hạo một bên rửa rau quả, một bên giả bộ như vô tình mở miệng hỏi: “Bác trai, lần trước nghe Nặc Nặc nói, dì Bình cô ta…”

Nghe thấy Triệu An Hạo nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tiết Phong Hiến rõ ràng ảm đạm xuống, cười khổ nói: “Nặc Nặc đều giống như cậu nói, tôi…tôi thật sự không biết nhìn người…

“Trước mấy ngày lúc cảnh sát tới tìm tôi, tôi vẫn không thể tin được, tôi nghĩ Hà Bình chỉ là không thích tôi mới chia tay tôi, không ngờ cô ấy lại đi lừa tiền kẻ ngốc như tôi, tôi…” Tiết Phong Hiến bỗng nhiên dùng dao phay hung hăng chém một nhát trên thớt, tức giận đến cắn răng, “Hà Bình, nữ nhân này thật không phải thứ gì tốt!”

Triệu An Hạo không nghĩ tới người đang ông ôn nhu tri thức này sẽ giở tính tình, lập tức thuận theo y mà nói: “Ừm, nữ nhân không có cái gì tốt.”

Thật ra hắn không có bất kỳ bất mãn gì với phụ nữ cả, chỉ là muốn ám chỉ Tiết Phong Hiến, khiến cho Tiết Phong Hiến cảm thấy nam nhân mới đáng tin cậy.

Triệu An Hạo đem rau quả rửa sạch đưa cho Tiết Phong Hiến, ngón tay lơ đãng ma sát mu bàn tay của y, lập tức cảm thấy toàn thân Tiết Phong Hiến run một cái, ngón tay lập tức thu về.

Rất tốt, rất tốt, nếu là nam nhân bình thường bị đυ.ng chạm sẽ không có phản ứng lớn như vậy, xem ra trên phương diện này trong lòng Tiết Phong Hiến đã có nhận thức, Triệu An Hạo nhếch miệng, nhịn không được cười cười: “Bác trai, tôi có người bạn làm ở cục cảnh sát, hiện tại đã biết được nơi lẩn trốn của Hà Bình, chắc chắn không lâu nữa sẽ bắt được, tiền của anh bị lừa mất cũng lấy lại được.”

“Ừm.” Tiết Phong Hiến nhịn xuống rung động trong lòng, vờ như không có việc gì sờ lên nơi bị Triệu An Hạo Hạo đυ.ng phải, cúi đầu xuống thái thịt, “Cậu rửa xong rồi thì ra ngoài đi, ở đây khói dầu lắm.”

“Được.” Triệu An Hạo cười đi ra phòng khách ngồi, nhìn bóng lưng Tiết Phong Hiến một chút, cửa phòng bị mở một nữa, cảm thấy mình sắp thắng lợi rồi.

Buổi chiều tan việc thì đến bệnh viện thăm Bảo Đinh, quần áo bệnh nhân cậu cũng không mặc, trên cổ lộ ra dấu hôn, co chân ngồi đối diện với Văn Long, đắc ý nhìn cậu ta.

Thời điểm Triệu An Hạo đẩy cửa vào thì thấy hai người đang thở phì phò nhìn nhau.

“Khụ, đang làm gì vậy?” Triệu An Hạo ngồi xuống một bên, vẫy tay với Bảo Đinh, “Bảo nhi, tới đây.”

Bảo Đinh đi qua thì bị Triệu An Hạo kéo ngồi lên trên đùi, đưa tay nhéo mông cậu một cái: “Còn đau không?”

“Không đau, không đau.” Bảo Đinh cố ý lớn tiếng nói, “Rất thoải mái.”

Triệu An Hạo vỗ mông cậu một bốp, tức giận nói: “Em bình thường cùng Văn Long quan hệ rất tốt, bây giờ sao lại chọc giận cậu ấy.”

Bảo Đinh cười hắc hắc, nhìn thấy sắc mặt của Văn Long biến thành màu đen thì hết sức vui mừng.

Phòng bệnh này là phòng vip cao cấp, Triệu An Hạo vì quan tâm đến vết thương của Bảo Đinh nên cố ý an bài, ngoại trừ lúc kiểm tra phòng và thay thuốc, không có sự cho phép, người khác không được tiến vào. Triệu An Hạo cũng dễ làm việc hơn.

Triệu An Hạo vươn tay, đến gần Văn Long cùng cậu hôn, đầu lưỡi hai người quấn lại với nhau, hôn đến khó bề chia lìa. Bảo Đinh thấy thế, không cam lòng chịu thua, cúi đầu hôn lên cổ Triệu An Hạo, ngậm lấy cổ họng của hắn nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, cái tay không bị thương mò lên nút thắt của áo sơ mi, có chút tốn sức cởi ra.

Tuy không phải mỹ nữ, nhưng trái ôm phải ấp, hai bên đầu có, Triệu An Hạo cũng không để ý người trong ngực là nam hay nữ, đã sớm đem ý nghĩ này ném ra sau ót, vừa cùng Văn Long hôn vừa hưởng thụ Bảo Đinh phục vụ.

Môi Bảo Đinh từ trên thân Triệu An Hạo từng chút hôn tới, từ trên ngực hắn, ngồi quỳ xuống giữa hai chân hắn, đưa tay cởi thắt lưng của Triệu An Hạo ra, dùng răng cắn khóa kéo, cố sức kéo xuống, móc ra dươиɠ ѵậŧ ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng mυ'ŧ liếʍ.

Trống đi hai tay Triệu An Hạo đem tay phải thò vào bên trong áo Văn Long, nắm vuốt núʍ ѵú của cậu dùng sức nhào nặn, một cái tay khác mò tới phía dưới, nắm dươиɠ ѵậŧ cậu tuốt động lên xuống: “Bà xã, nhớ anh không?”

“Nhớ…ân…nhớ anh muốn chết.” Văn Long có chút u oán, há mồm khẽ cắn trên cổ Triệu An Hạo, “Anh mấy ngày nay đều không tìm em. . . A. . . .”

Văn Long bị sờ dươиɠ ѵậŧ đến cương lên, tiểu huyệt khẽ trương khẽ hợp, rất nhanh liền có dịch ruột non trong suốt chảy ra, làm ướt đũng quần, cậu giãy dụa cái mông, không kịp chờ đợi cởϊ qυầи mình ra, sau đó bắt lấy ngón tay Triệu An Hạo sờ vào tiểu huyệt đã ướt đẫm của mình: “Sờ nó đi. . . Ân. . .thật, thật khó chịu. . .ông xã…”

Bảo Đinh đang vì người yêu khẩu giao, cậu trước tiên đem dươиɠ ѵậŧ to dài liếʍ hai lần, rồi ngậm qυყ đầυ màu đỏ thẫm trong miệng, nhẹ nhàng mυ'ŧ, rồi sau đó liền đem nó đặt vào trong cổ họng ma sát. Mặc dù rất cố sức, nhưng vẫn còn một đoạn ngắn bên ngoài. Cái tay không bị thương mò xuống phía dưới, dùng sức xoa dươиɠ ѵậŧ cứng rắn.

Nghe Văn Long tao gọi, Bảo Đinh ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ động tác càng lúc càng nhanh, dùng yết hầu mềm non chặt chẽ đè ép qυყ đầυ Triệu An Hạo, chuyển động nhấp nhô yết hầu, làm ra động tác nuốt. Triệu An Hạo thích nhất kiểu khẩu giao có độ sâu như vậy, dươиɠ ѵậŧ được Bảo Đinh ngậm rất thoải mái, vô ý thức chuyển động côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ to dài dùng sức thọt tới yết hầu Bảo Đinh, lần này làm Bảo Đinh ăn khổ, có mấy lần không thở nổi, bên trong sắp ngạt thở lại sinh ra kɧoáı ©ảʍ to lớn, khiến cậu như nhũn ra, trong c̠úc̠ Ꮒσα dâʍ đãиɠ đã ùng ục chảy nước da^ʍ, chỉ chực chờ dươиɠ ѵậŧ đến yêu thương.

“Ưm ưm…anh ơi…”

Triệu An Hạo mυ'ŧ núʍ ѵú Văn Long, dùng răng khẽ cắn, ngón tay tay phải cắm vào trong c̠úc̠ Ꮒσα của cậu, bên trong đầy nước, trơn ướt dinh dính, ngón tay ra vào vô cùng thuận tiện, đầu ngón tay nghiền ép điểm G, không ngừng mài đâm.

“A ông xã…em muốn….thao em…ân ân a…thao em, c̠úc̠ Ꮒσα… Thật ngứa. . . Tiểu tao huyệt thật ngứa. . . Muốn dươиɠ ѵậŧ cắm. . . A ha, a. . . Muốn. . .”

“Ưm ưm…anh ơi…em cũng muốn…”

Bảo Đinh trước sau hoạt động đầu của mình, dươиɠ ѵậŧ màu tím đen trong miệng cậu không ngừng ra vào, dịch nhờn cùng nước bọt hỗn hợp trong suốt hòa vào với nhau, làm ướt âm mao dưới hông Triệu An Hạo, còn một lượng lớn chất lỏng theo cằm của Bảo Đinh chảy xuống, nhỏ giọt trên l*иg ngực.

Thấy Văn Long Long được Triệu An Hạo yêu thương, trong lòng Bảo Đinh sinh ra một tia khát vọng, ngón tay xoa lấy dươиɠ ѵậŧ mình càng lúc càng nhanh.

Từ sau huyệt truyền tới kɧoáı ©ảʍ khiến Văn Long tê dại không thôi, cậu vô lực ôm cổ Triệu An Hạo, cái mông run rẩy, bàn tay thô to giữa đùi nhanh chóng trừu sáp, bốn ngón tay toàn bộ bị huyệt da^ʍ đói khát nuốt vào, đầu ngón tay liều mạng đè xuống cúc tâm, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến Văn Long thư thái tiết ra.

“A a…ông xã! Quá sung sướиɠ. . . Muốn bay. . . Thật thoải mái. . . Sảng khoái. . . A a a, thật tuyệt…em muốn bắn…bắn…a…a…a!”

Đồng thời Bảo Đinh cũng đạt tới cao trào, dươиɠ ѵậŧ dưới hông bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, miệng đang ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ người yêu đột nhiên siết chặt, sức mυ'ŧ mãnh liệt khiến Triệu An Hạo xuýt chút tinh quan thất thủ.

“Bé cưng cực khổ rồi.” Triệu An Hạo rút ngón tay cùng dươиɠ ѵậŧ ra, sờ đầu Bảo Đinh.

Bảo Đinh hô hô thở phì phò, sau đó được Triệu An Hạo kéo lên, trở mình đặt trên mép giường, khiến Bảo Đinh bày ra tư thế quỳ sấp.

Văn Long theo sau hai người bò lên giường, đối mặt với Triệu An Hạo ngồi quỳ chân bên người Bảo Đinh, hai cánh tay đưa lên người Bảo Đinh, nắm hai đầṳ ѵú nhỏ bắt đầu dùng sức nhào nặn.

Bảo Đinh run lên, vội vàng giãy dụa, nhưng cậu chỉ còn một tay có thể hoạt động được, dĩ nhiên là không thể giãy ra, xấu hổ mở miệng: “Cậu làm cái gì. . . A!”

Một câu chưa nói xong, ngón tay Triệu An Hạo đã cắm vào trong cúc huyệt của Bảo Đinh, nhanh chóng khuếch trương, bỗng nhiên bị cắm vào khiến Bảo Đinh kêu ra tiếng, lời chất vấn không có chút khí thế nào.

“Ông xã bận không qua nổi, đương nhiên muốn tôi hỗ trợ.” Văn Long xoa nắn núʍ ѵú Bảo Đinh, một cái tay khác trượt xuống, nắm chặt dươиɠ ѵậŧ cậu, dươиɠ ѵậŧ vừa mới bắn qua lúc này còn mềm, phía trên còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trơn ướt, Văn Long không để ý, dùng móng tay ngay đáy chậu Bảo Đinh chạm vào, sau đó trước sau sáo động.

“Bà xã thật ngoan.” Triệu An Hạo nghiêng thân cùng Văn Long trao đổi một nụ hôn, sau đó hai tay nắm cặp mông Bảo Đinh dùng sức nhào nặn, tiếp đến tách ra mông thịt, lộ ra tao c̠úc̠ Ꮒσα màu đỏ ở giữa, c̠úc̠ Ꮒσα khẽ hấp háy, bên ngoài chảy ra dịch ruột non, lượng lớn dịch ruột non theo hai chân chảy xuống chân, lưu lại một ít nước đọng óng ánh trong suốt.

“Bé cưng, đại dươиɠ ѵậŧ của anh trai muốn đi vào.” Nói xong, qυყ đầυ chĩa vào c̠úc̠ Ꮒσα, c̠úc̠ Ꮒσα lập tức co rút một trận, bên trong truyền đến lực hút nhè nhẹ, muốn đem dươиɠ ѵậŧ mít vào để hảo hảo nhấm nháp.

Bảo Đinh đã ngứa không chịu nổi, đưa cái mông ra sau đón lấy, trong thanh âm mang theo giọng mũi nghẹn ngào: “Anh ơi… Dươиɠ ѵậŧ nhanh. . . Mau vào, hậu môn bảo bảo ngứa muốn chết…”

Phốc một tiếng, dươиɠ ѵậŧ to dài hung hăng tiến vào trong hậu môn vô cùng ẩm ướt, qυყ đầυ dùng lực lớn tách ra tràng thịt, thẳng tắp đυ.ng vào cúc Bảo Đinh, lực đạo to lớn, khiến Bảo Đinh phát ra tiếng khóc nức nở.

Dươиɠ ѵậŧ rút ra, cắm vào, Triệu An Hạo nhún nhún phần hông, nhanh chóng trừu sáp, như đóng cọc hung ác làm hậu môn Bảo Đinh.

“A! Anh ơi. . . Sảng khoái. . . Ân a. . . Quá. . . Quá nhanh, chậm a. . . A a. . . A. . . Dươиɠ ѵậŧ quá lớn. . . A a, làm đến cúc tâm. . . Cú© Ꮒσα muốn. . . A. . . Muốn nở hoa rồi. . . A. . . Yêu anh chết mất. . . Chơi em. . .”

Nhìn dươиɠ ѵậŧ Triệu An Hạo trong c̠úc̠ Ꮒσα Bảo Đinh ra vào, trong mắt đều là đói khát, thả núʍ ѵú cùng dươиɠ ѵậŧ của Bảo Đinh ra, cậu xuống giường, chui vào phía dưới nơi hai người giao hợp,quỳ chân, ngẩng đầu lè lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp trứng Triệu An Hạo, thận trọng ngậm trong miệng mυ'ŧ vào.

Hô hấp ấm áp phun ra dưới phần hông, Triệu An Hạo đưa tay sờ đầu Văn Long, trừu sáp càng thêm dùng sức, eo rắn chắc lực lượng mười phần, dươиɠ ѵậŧ chặt chẽ ȶᏂασ vào thao ra hậu môn, qυყ đầυ hung hăng đảo qua cúc tâm Bảo Đinh, mỗi một lần đỉnh tới, cúc tâm liền chảy ra tao thủy ngâm dươиɠ ѵậŧ Triệu An Hạo bên trong.

Văn Long duỗi ra đầu lưỡi tại nơi hai người kết hợp liếʍ láp, hai người giao hợp chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, cậu nuốt vào hết không chừa một giọt, đầu lưỡi có đôi khi liếʍ trúng một đoạn côn ŧᏂịŧ lộ ở bên ngoài lúc rút ra của Triệu An Hạo, có khi sẽ liếʍ lên hậu môn Bảo Đinh.

Mãnh liệt hữu lực thao làm đã khiến Bảo Đinh ý loạn tình mê không phân rõ Đông Nam Tây Bắc, lại cảm giác được một thứ mềm mềm đυ.ng vào c̠úc̠ Ꮒσα của mình, toàn thân không khỏi run lên, quay đầu qua nhìn, thấy Văn Long đang ngồi quỳ chân dưới giường, không cần nghĩ cũng biết chính là đầu lưỡi của cậu ta.

Phát hiện này khiến toàn thân Bảo Đinh căng cứng, cơ thể lập tức mẫn cảm tới cực điểm.

“A a. . .anh ơi không… Văn Long. . . Không muốn liếʍ. . . ư, phải chết. . . Sẽ chết. . . A. . . Muốn tới, c̠úc̠ Ꮒσα. . . Muốn cao trào. . . Bảo Bảo. . . Muốn bắn, a a a a a!”