Xuyên Vào Đạo Văn Thịt Văn

Chương 10: Bảo Đinh bị thương (H)

Mấy ngày nay vào ban đêm, hắn không có việc gì liền đi trêu chọc Thẩm Phong Vân, nhìn đối phương tự chơi mình, sau đó nhanh chóng cắt đứt video, không bao giờ dừng quá một giây. Hiện tại hắn đang cùng Thẩm Phong Vân đánh đòn tâm lý, tên cáo già kia tố chất tâm lý rất mạnh, muốn chân chính chinh phục đối phương, ngoại trừ dươиɠ ѵậŧ thì còn phải có đầu óc.

Thời điểm ăn cơm trưa, Bảo Đinh đắc ý đến phòng ăn, ăn cơm cùng Triệu An Hạo.

“Cậu tới đây làm gì?” Triệu An Hạo lắp bắp kinh hãi, “Nơi này cách chỗ cậu rất xa mà.”

Bảo Đinh mệt muốn chết cầm lấy ly nước Triệu An Hạo uống mấy hơi, rồi mới thở hổn hển ngồi xuống: “Lão tử mẹ nó không phải vì cậu mà làm chuyện này hay sao.”

Triệu An Hạo nghe xong liền biết đại khái là liên quan tới chuyện của Hà Bình, tinh thần lập tức tỉnh táo: “Cậu tra được rồi?”

Bảo Đinh đắc ý run chân: “Nhanh lên, rót cho đại gia tôi cốc nước, từ từ nghe tôi nói.”

“Cậu thật là.” Triệu An Hạo nhẹ nhàng đánh lên đầu Bảo Đinh, nhưng vẫn thuận tay rót chén nước cho cậu, “Cậu đừng nhử nữa, mau nói đi.”

“Thì như cậu đã nói, còn có thể thế nào, Hà Bình kia quả nhiên không phải nữ nhân bình thường.” Bảo Đinh đốt điếu thuốc, tiện tay ném cho Triệu An Hạo một điếu, “Cô ta là kẻ lừa đảo chuyên đi dụ dỗ người không biết gì để kết hôn”

“Lừa gạt người khác kết hôn?” Nhãn tình Triệu An Hạo sáng lên.

“Xem cái đức hạnh của cậu kìa.” Bảo Đinh khinh bỉ một chút, “Theo như tôi điều tra, tháng sau Tiết Phong Hiến sẽ kết hôn, cậu đến cùng có muốn thượng y hay không vậy.”

“Còn phải nói à, bằng không tôi kêu cậu điều tra Hà Bình làm gì?” Nếu đã biết Hà Bình là đi lừa người kết hôn, Triệu An Hạo cũng không sốt ruột, chậm rãi ung dung hít một ngụm khói.

“Muốn thượng thì trực tiếp mà thượng, còn lề mà lề mề.” Bảo Đinh phà khói, “Hà Bình kia hay đi lừa gạt người khác, chủ yếu là lừa tiền đàn ông rồi bỏ trốn biến mất, cho tới giờ, Hà Bình đã lừa hơn mười người, đoán chừng cũng là một tiểu phú bà.”

“Buổi tối cậu kêu Văn Long đến, hai cậu tới bắt Hà Bình, đợi khi Hà Bình ôm toàn bộ tiền của Tiết Phong Hiến trộm hết, thì bắt lấy cô ta, đến lúc đó tôi lấy lại tiền đưa đến trước mặt Tiết Phong Hiến, hắc hắc. . .”

“Cậu đó, có muốn ăn cơm nữa không đây?” Triệu An Hạo ấn đầu của cậu vỗ một cái.

“Hắc hắc. . .” Bảo Đinh sờ sờ đầu, cười ngu nói, “Tôi hôm nay muốn đem cậu ăn vào hết.”

Buổi tối hôm đó, Bảo Đinh cùng Văn Long sắp xếp mọi việc ổn thỏa, Triệu An Hạo lại nhận được điện thoại của mập mạp, quả nhiên Thôi Cảnh Xuyên tìm tới, mở miệng muốn một trăm vạn tiền thuốc men.

Triệu An Hạo cười lạnh, tên này thế mà cũng dám mở miệng, bất quá ngày mai sẽ là giờ chết của hắn, nên không có gì phải tức giận.

“Tứ ca, anh dự định làm gì a.” Văn Long ngồi trên ghế sa lon hỏi hắn.

“Việc tôi giao cho em làm xong rồi chứ?”

“Đồn trưởng ở bên đó đã là người của chúng ta rồi.”

Vũ Đại nhả khói: “Hạo, cậu xác định không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Triệu An Hạo lắc đầu, trở tay vỗ vỗ lên người Bảo Đinh, “Bảo bối, đến lúc đó phải nhờ cậu rồi.”

Bảo Đinh vung tay lên: “Cậu yên tâm, chút chuyện nhỏ này không có vấn đề.”

Dựa theo yêu cầu của đối phương, Triệu An Hạo mang theo Văn Long cùng Lưu Hoành Đạt đến quán ăn, Thôi Cảnh Xuyên mang theo ba người có vẻ mặt hung ác tới, trong lòng Triệu An Hạo hừ lạnh một tiếng, mặt ngoài thì vâng vâng dạ dạ, chủ yếu để nới lỏng cảnh giác của bọn chúng.

Ngay khi bọn chúng nhận tiền , Văn Long đột nhiên hô to: “Mấy người chơi cái gì? Tiền cũng đưa, đừng gϊếŧ chúng ta, mấy người muốn con tin chết sao?”

Ngay sau đó Bảo Đinh cùng đồn trưởng bên ngoài xông tới, nhìn thấy tình hình bên trong, Bảo Đinh quả quyết cho mình một đạn, ngay trên vai, máu tươi tức khắc trào ra.

“Ôi đệt, con mẹ nó, con mẹ nó, đau chết lão tử.” Bảo Đinh che lấy vết thương, đau thét lên. Thôi Cảnh Xuyên bị sự tình đột nhiên phát sinh có chút lờ mờ.

“Bắt cóc tống tiền, ẩu đả người trong cuộc, cầm súng chống trả, bắn bị thương cảnh sát nhân dân, không chết cũng đi tù mười mấy năm.” Triệu An Hạo nhếch miệng, “Ông cứ từ từ ở lại, có thời gian tôi sẽ phái người đi vào chiếu cố thật tốt cho ông.”

“Con mẹ nó mày giả heo ăn thịt hổ, hãm hại bọn tao.” Thôi Cảnh Xuyên kêu lên.

Triệu An Hạo lắc đầu, hắn không muốn tự bắn mình, nếu không phải người trong cuộc còn có thể kết án thêm vài năm nữa: “Văn Long, chỗ này giao cho em, tôi đưa Bảo nhi đi bệnh viện.”

“Bảo nhi.” Triệu An Hạo đưa tay đỡ Bảo Đinh, để cảnh sát nhân dân khác chụp ảnh lưu lại chứng cứ, lúc này mới nâng cậu lên nữa kéo, mang tới xe, “Rất đau đúng không?”

“Cái này không phải nói nhảm sao?” Bảo Đinh sắc mặt tái nhợt, vết thương còn đang chảy máu, “Cậu đó, sao không thử làm mình bị thương đi.”

Triệu An Hạo nhịn không được ha ha cười hai tiếng, không nói gì thêm.

Đến bệnh viện kiểm tra, kết quả Bảo Đinh bị đạn xuyên qua, ngoại trừ phẫu thuật, còn phải nằm viện nửa tháng, Lâm Văn Long gặp mặt liền chế giễu: “Lần này xem như bởi vì việc công bị thương, phía trên không phải sẽ thưởng cho anh thật tốt sao.” Bảo Đinh nằm trên giường bệnh, hướng Văn Long giơ lên ngón tay giữa.

Văn Long còn muốn cùng Bảo Đinh đấu võ mồm, thì bị cuộc gọi của Vũ Đại đánh tiếng phải rời đi, vừa vặn lúc này Triệu An Hạo từ trong cục trở về, thấy Bảo Đinh nghiêm mặt cũng có chút áy náy.

“Bảo nhi, lần này thật sự không nên để cậu bị thương.” Triệu An Hạo lắc đầu.

Bảo Đinh đưa tay đánh hắn một cái: “Dìu tôi, lão tử mắc tiểu.”

“Cậu là tay bị thương, chứ không phải chân bị thương, đi nhà vệ sinh còn muốn tôi đỡ?” Triệu An Hạo mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay nâng Bảo Đinh.

Bảo Đinh nghe vậy, đỏ mặt lên, nhỏ giọng thầm thì một câu: “Cậu thật lắm mồm.”

Mượn tay Triệu An Hạo, Bảo Đinh ngồi ngay ngắn, bỗng nhiên nhích khuôn mặt lại gần, cắn lên môi Triệu An Hạo, đem đầu lưỡi luồn vào dùng sức quấn lấy đầu lưỡi của hắn.

“Bảo nhi, cậu làm cái gì vậy?” Triệu An Hạo sợ ngây người.

Lý Bảo Đinh không nói lời nào, lại gần, lần này Triệu An Hạo đã có chuẩn bị, né tránh một chút: “Tôi luôn coi cậu là bạn bè.”

“Đừng cho là tôi không biết cậu cùng Văn Long làm ra chuyện gì, mấy ngày nay miệng hắn đều ngoác đến tận mang tai!” Thấy mấy lần mình hôn đều né tránh, Bảo Đinh nóng nảy, “Cậu có thể cùng cậu ta lên giường, vì cái gì không thể cùng tôi lên giường?”.

Triệu An Hạo không còn gì để nói: “Kia là cậu ấy chủ động. . .”

“Chẳng lẽ bây giờ không phải là tôi chủ động?” Bảo Đinh nói, “Cậu đừng nói là hai người lưỡng tình tương duyệt, tôi mới không tin.”

“Trên người cậu đang bị thương.”

“Cậu không phải thấy tôi chỉ bị thương ở cánh tay thôi à.” Bảo Đinh căn bản không nghe, trực tiếp thốt ra, “Bị thương cũng không phải c̠úc̠ Ꮒσα, không chậm trễ sự tình được.”

Triệu An Hạo: “. . .”

“Cậu xác định?” Triệu An Hạo nhìn Bảo Đinh, “Cậu nếu theo tôi lên giường, về sau không cho phép đi tìm bất kỳ một nữ nhân hay nam nhân nào, chỉ có thể một lòng theo tôi.”

“Toàn nói chuyện không đâu.” Bảo Đinh chìa tay không bị thương ôm lấy cổ Triệu An Hạo, ngậm lấy môi của hắn.

Triệu An Hạo bất đắc dĩ, giờ mà không lên thì không phải là nam nhân, lập tức không đoái hoài là đang ở trong bệnh viện, đưa tay ôm eo Bảo Đinh, một cái tay khác đè lại gáy của cậu, cùng cậu hôn môi, đầu lưỡi trong miệng Bảo Đinh liếʍ qua từng nơi, mang theo lực đạo mυ'ŧ vào đầu lưỡi của cậu, dùng răng khẽ cắn, trêu đùa tìиɧ ɖu͙© đối phương.

“Ưʍ. . .ha ha…” Bảo Đinh bị hôn váng đầu quay mặt qua, toàn thân mềm nhũn, thở không ra hơi.

Triệu An Hạo buông Bảo Đinh ra để cậu thở, hơi kinh ngạc mở miệng: “Bảo nhi, cậu chưa từng hôn sao?”

Bảo Đinh mặt đỏ, có chút buồn bực xấu hổ trừng mắt liếc hắn một cái: “Còn không phải bởi vì. . .” Phần sau lại không nói ra.

Triệu An Hạo tay đặt trên lưng Bảo Đinh dời xuống, luồn vào trong áo cậu, kéo áo bệnh nhân lên, ngón tay tìm tới núʍ ѵú bên trái, dùng sức xoa một chút.

“Ưm ưʍ. . .” Bảo Đinh mẫn cảm kêu ra tiếng.

“Bé cưng, nhạy cảm như vậy.” Triệu An Hạo ngậm lấy vành tai Bảo Đinh, hô hấp ấm áp phả trên cổ đối phương, chọc cho cậu rụt rụt cổ lại.

“Ưʍ. . .anh trai xấu…” Bảo Đinh thở dốc.

Triệu An Hạo thiếu chút nữa phun ra: “Cậu học ai nói năng như thế?”

Bảo Đinh xấu hổ: “Trên sách, còn có trong phim.”

Nghe thế nào đều cảm thấy xưng hô này quá kỳ cục, tay trái Triệu An Hạo trên đầṳ ѵú Bảo Đinh hung hăng nhéo một cái, sau đó đưa bàn tay xoa nắn ngực của cậu, dời môi lên, ngậm lấy hầu kết Bảo Đinh, mυ'ŧ vào.

“A. . .” Bảo Đinh mẫn cảm run rẩy một chút, “Hạo. . .”

Quần áo bệnh nhân bị Triệu An Hạo cởi, Bảo Đinh thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở trên giường, cánh tay bị thương kia được bảo hộ rất tốt, không ảnh hưởng chút nào. Núʍ ѵú cậu vừa mới bị Triệu An Hạo chơi cứng rắn lên, giòn giả trên l*иg ngực.

Triệu An Hạo ngậm núʍ ѵú bên phải, đầu lưỡi trên quầng vυ' xoay một vòng, răng ngẫu nhiên trùng điệp cắn đầṳ ѵú một chút, thỉnh thoảng ra sức mυ'ŧ vào, như muốn hút ra sữa, đồng thời nhẹ nhàng xoa một bên cái vυ' khác, hai ngón tay nhéo núʍ ѵú xoa nắn niết lộng.

“A. . . Hạo. . . ưm, thật ngứa. . . Ha. . . Thật ngứa. . .” Bảo Đinh dồn dập thở dốc, kɧoáı ©ảʍ từ đầṳ ѵú tản ra, làm dươиɠ ѵậŧ của cậu cương lên, cậu tự động ưỡn ngực, đem núʍ ѵú của mình đưa vào sâu trong miệng nam nhân.

Triệu An Hạo chiêm chϊếp hút một hồi, đổi một bên, tay rảnh còn lại dời xuống dưới, lúc đυ.ng phải dươиɠ ѵậŧ của Bảo Đinh, Bảo Đinh bỗng nhiên mãnh liệt run rẩy một trận.

“A. . . Hạo! Sờ sờ nó. . .Ưm ha…anh ơi…”

Ngón tay sờ lên dươиɠ ѵậŧ Bảo Đinh, trước sau tuốt động, đầu ngón tay tách bao qυყ đầυ ra, ma sát lên mã mắt ướŧ áŧ, theo thời gian có chất lỏng trong suốt chảy ra.

Toàn thân Bảo Đinh run rẩy, trên dươиɠ ѵậŧ truyền tới kɧoáı ©ảʍ khiến cậu thoải mái cuộn ngón chân lại, cắn chặt hàm răng tràn ra vài tiếng rêи ɾỉ: “A a. . . Hạo. . . Sảng khoái. . . ưm a. . .em…em muốn bắn…a. . . Muốn bắn. . . A a a!”

Dươиɠ ѵậŧ bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, Triệu An Hạo trét một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi lên hậu môn của Bảo Đinh, trêu ghẹo nói: “Bảo nhi, em tiết sớm quá nha?”

L*иg ngực Bảo Đinh không ngừng phập phồng, đầṳ ѵú màu hồng trước mặt Triệu An Hạo lên xuống, cậu thở phì phò đứt quãng nói: “Lão tử. . . Mới không phải sớm tiết, mà là…ha ha… Do quá kích động. . .”

Triệu An Hạo đưa tay nắm chặt cặp mông Bảo Đinh, dùng sức xoa nắn, một cái tay khác dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhẹ nhàng đâm vào cúc huyệt, sau đó đưa vào một ngón tay. Bên trong đã ướŧ áŧ, bị Triệu An Hạo trừu sáp mấy lần thì có dâʍ ŧᏂủy̠ theo ngón tay chảy xuống.

“Bé cưng ẩm ướt đến lợi hại, dâʍ ŧᏂủy̠ thật nhiều.” Triệu An Hạo đem ba ngón tay sáng lấp lánh nhét vào trong miệng Bảo Đinh, Bảo Đinh lập tức bắt đầu hút, đầu lưỡi quấn lấy ngón tay, liếʍ sạch sẽ dâʍ ŧᏂủy̠ của mình.

Ngón tay được liếʍ sạch sẽ tách mông thịt ra, một lần nữa cắm vào trong cúc huyệt ướt nhẹp, bên trong tiểu huyệt chặt chẽ luật động, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra, thấm ướt ga giường.

“A. . . Hạo. . . Thật thoải mái. . . ưm a. . .anh ơi, thật tuyệt. . . A a. . .” Bảo Đinh nhịn không được nâng mông lên, nhẹ nhàng lung lay, muốn đem ngón tay Triệu An Hạo ăn vào càng sâu.

Ngón tay trừu sáp càng lúc càng nhanh, tiếng nước òm ọp òm ọp da^ʍ mỹ cực kỳ, ngón tay Triệu An Hạo uốn lượn, tại thành ruột sờ tới sờ lui, rốt cục mò tới điểm G, đầu ngón tay của ngón trỏ dùng sức ấn lên.

“A!” Bảo Đinh đột nhiên hét một tiếng, thân thể cong lên, rồi lại thụp xuống, dươиɠ ѵậŧ vừa mới cứng một lần nữa bắn tinh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy mặt Bảo Đinh.

“Bé cưng, em không kiên trì gì hết a.” Triệu An Hạo rút ngón tay ra, hai tay nâng bờ mông Bảo Đinh.

Bảo Đinh năm phút bắn hai lần, thật sự là không nhịn được, chỉ có thể vò đã mẻ không sợ rơi: “Bền bỉ của phía anh, em chỉ cần được cᏂị©Ꮒ đến bắn là được rồi.”

“Cmn. . .” Dươиɠ ѵậŧ Triệu An Hạo nảy lên một cái, hắn nhanh chóng đem qυყ đầυ nhắm ngay tao c̠úc̠ Ꮒσα của Bảo Đinh, qυყ đầυ nóng hổi ở bên ngoài cọ xát mấy lần, nhưng bởi vì Triệu An Hạo hai tay nâng cái mông đối phương, dươиɠ ѵậŧ tại bên ngoài hậu môn trơn nhẵn từ đầu đến cuối vào không được, mỗi lần đều bị chệch sang hướng khác.

Triệu An Hạo còn tốt, ngược lại là Bảo Đinh gấp đến đầu đầy mồ hôi: “Anh Hạo ơi, anh trai tốt, anh nhanh cho em đi, đằng sau em ngứa chết đi được.”

Hai chân Bảo Đinh tự giác quấn lên eo Triệu An Hạo, cái mông cong lên, “Nhanh. . . Mau vào, dùng dươиɠ ѵậŧ của anh…a…chơi hậu môn em….”

Triệu An Hạo đưa tay ra, đỡ đại dươиɠ ѵậŧ của mình thật tốt, nhắm ngay hậu môn Bảo Đinh, phốc một tiếng đâm vào.

“A. . .” Bảo Đinh kêu một tiếng, không có cảm thấy có bao nhiêu đau nhức, ban đầu được khuếch trương đầy đủ, lại thêm c̠úc̠ Ꮒσα cậu có không ít nước, Bảo Đinh chỉ cảm thấy chướng bụng, cảm giác thỏa mãn vì được nam nhân mình yêu chiếm hữu.

Triệu An Hạo đầu tiên là đem dươиɠ ѵậŧ nhàn nhạt rút ra, sau đó ȶᏂασ vào, đến khi Bảo Đinh không vừa lòng với chuyển động như vậy nữa, lại đem dươиɠ ѵậŧ dùng sức rút ra, chỉ để lại qυყ đầυ ôm lấy cơ vòng, sau đó hung hăng tiến thẳng vào trong c̠úc̠ Ꮒσα, qυყ đầυ nặng nề nghiền ép điểm G của Bảo Đinh.

“Chín cạn một sâu” khiến chim non của Bảo Đinh khó mà nhẫn nại, toàn thân không ngừng run run, gần như muốn bị một loạt kɧoáı ©ảʍ như thủy triều nhấn chìm: “A a. . . A. . . Anh. . . Không đủ. . . Dùng sức a. . . A a a. . . Dùng sức thao em, Hạo…chơi tao c̠úc̠ Ꮒσα em…a…”

Hai chân cậu cuốn lấy thặt chặt eo Triệu An Hạo, dùng sức nâng lên cái mông của mình, để hắn có thể xâm nhập sâu hơn.

Hai tay Triệu An Hạo bóp lấy eo Bảo Đinh, dưới hông bắt đầu hung mãnh thao làm, dươиɠ ѵậŧ thô to tại cái mông vung cao ra vào: “Bé cưng, anh trai làm em có sướиɠ hay không??”

Bảo Đinh bị hắn thao kɧoáı ©ảʍ liên tục, cái tay không bị thương nắm chặt ga giường, da^ʍ từ lãng ngữ trong miệng hô lên: “A. . .anh. . . Ân a a. . . Sảng khoái. . . Thao em sảng khoái. . . Tao c̠úc̠ Ꮒσα thật sướng, quá. . . Quá nhanh a. . . Muốn bị anh thao chết. . . a không. . . Phải chết. . .”

Dươиɠ ѵậŧ hung tợn thao tiểu huyệt Bảo Đinh, tường thịt đem dươиɠ ѵậŧ thật chặt bao lấy, lúc đi ra thì chặt chẽ giữ lại, lúc tiến vào thì lại chống cự, tao thủy bị làm văng tứ phía, theo nơi kết hợp của hai người chảy xuống.

Trứng đυ.ng vào trên cặp mông, phát ra thanh âm ba ba, cái mông Bảo Đinh bị va chạm đến đỏ lên, mang theo kɧoáı ©ảʍ làm cho Bảo Đinh bắn lại bắn, chỉ bị Triệu An Hạo thao như thế một hồi liền lại bắn hai lần.

“Hạo. . .em từ bỏ. . . A a. . . Không được. . .tha em…anh ơi, ân a. . . Sảng khoái. . . a không. . . Tao c̠úc̠ Ꮒσα muốn. . . Muốn nát. . .”

Triệu An Hạo nắm chặt eo Bảo Đinh, mặc kệ cậu, để dươиɠ ѵậŧ từng chút từng chút đâm vào điểm G của cậu, sau đó dùng qυყ đầυ ra sức mài.

“A a a a! Hạo. . . Không muốn a. . . Đừng cọ xát. . . Không chịu nổi. . .ư, Hạo…anh ơi…ông xã…a ba ba, đại dươиɠ ѵậŧ của anh…cầu anh….tha…a…em bắn không…a ha, bắn không được nữa…”

Bảo Đinh cảm thấy mình sắp bị Triệu An Hạo làm chết khô, cậu đã có chút thần chí mơ hồ, toàn thân bủn rủn, tiểu huyệt bị dươиɠ ѵậŧ ma sát nóng hừng hực, kɧoáı ©ảʍ muốn nuốt chửng cậu, cậu chỉ có thể lung tung cầu xin tha thứ, không biết mình kêu cái gì, ba ba anh trai loạn hô một trận.

“Bảo Bảo, anh trai còn chưa bắn đâu đó?” Triệu An Hạo cắn chặt hàm răng, nhịn xuống xúc động muốn bắn tinh.

“Anh bắn…a a…bắn vào miệng của em…bảo bảo muốn ăn…ư…muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai a…”

Triệu An Hạo nghe nói như thế cũng nhịn không được nữa, hung mãnh ra vào mấy chục cái, thấy Bảo Đinh cơ hồ không bắn ra cái gì được nữa, lúc này mới thật nhanh rút ra dươиɠ ѵậŧ của mình, nhét vào trong miệng của cậu.

Bảo Đinh lập tức lấy cái tay không bị thương còn lại nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Triệu An Hạo, đầu lưỡi liếʍ dươиɠ ѵậŧ một chút, rồi dùng sức mυ'ŧ vào.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc nóng hổi như đạn pháo bắn vào toàn bộ trong miệng Bảo Đinh, bởi vì là lần bắn tinh đầu tiên, nên bắn rất nhiều, Bảo Đinh chuyển động yết hầu, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nuốt xuống toàn bộ, sau đó liếʍ sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên dươиɠ ѵậŧ, lúc này mới nhả dưng vật Triệu An Hạo ra, miệng mở rộng thở hổn hển.

“Bé cưng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra từ dươиɠ ѵậŧ của anh ăn ngon không?” Triệu An Hạo ôm Bảo Đinh nằm bên cạnh hắn.

Bảo Đinh lúc này không nhịn được đỏ mặt: “Ăn ngon.”

“Thật ngoan.” Triệu An Hạo khẽ cười một tiếng, hôn lên môi cậu một cái.