Làm Nũng Cũng Vô Dụng

Chương 49

Sau khi Trình Tẫn Sinh rời đi không lâu, cảm xúc của Từ Tinh Miên cũng bình ổn trở lại. Cô lau đi giọt lệ còn đọng trên khóe mắt, khi quay đầu lại, cô vẫn là mặt trời nhỏ trên nhân gian như mọi khi. Vừa nghĩ tới chuyện thánh quang này sắp sửa soi sáng cho Hoắc Thừa Kiêu thì anh Trình đang ngồi trên chuyến bay tư nhân kia lại rầu rĩ không vui. Khó khăn lắm mới nhận lại em gái, thế mà vừa quay đầu đã thấy em gái lao vào lòng người đàn ông khác.

Nói không chừng cái ôm này, ôm một cái là định cả đời.

Trình Tẫn Sinh quyết định lần sau gặp lại, anh ấy nhất định phải đánh Hoắc Thừa Kiêu một trận. Tính kế ai không tính, lại tính lên đầu em gái anh ấy. Nói không chừng lúc vừa du học về thì cậu ta đã đánh chủ ý lên người Tinh Tinh rồi.

Từ Tinh Miên quay lại xe, mi mắt cong cong kéo tay bạn trai mình: “Chúng ta đi thôi.”

Hoắc Thừa Kiêu nhận được cuộc gọi đến của cảnh sát Tống. Đối phương lời ít ý nhiều, nói hai chuyện. Một là thời gian phán quyết của Quách Lệnh Triết và hai là đám người ức hϊếp Hoắc Đinh đó có lai lịch như thế nào

Quả thật đó không phải là người do Trình Tẫn Sinh sắp xếp. Hoắc Đinh muốn tự mình tìm cách, cô ta cho rằng đám phú nhị đại kia có thể giúp mình mang Quách Lệnh Triết ra ngoài. Cuối cùng, một đám người say mèm đã làm nhục cô ta.

Cảnh sát Tống là người ngoài cuộc, thật sự cảm thấy tiếc nuối thay cho Hoắc Đinh. Một cô gái tốt vậy, đầu tiên là gặp người không quen, sau lại gặp phải chuyện đó, cũng nhân đây an ủi Hoắc Thừa Kiêu: “Hoắc tổng, cậu cũng đừng quá đau buồn. Hãy an ủi cô Hoắc thật tốt, xã hội bây giờ cũng không còn giống trước kia nữa.”

Hoắc Thừa Kiêu gật đầu “ừ” một tiếng, không nên để việc xấu trong nhà lan truyền ra ngoài thì hơn.

Bình thường ba Hoắc yêu thương đứa con gái này nhất, trong công ty không có chuyện gì nên ông ấy quyết định ở lại bệnh viện chăm sóc Hoắc Đinh. Mẹ của Hoắc Thừa Kiêu cũng ở cùng viện, ông ấy đến đây thường xuyên như vậy nhưng lại chưa một lần sang thăm mẹ Hoắc.

Nửa đường vợ chồng, chung quy cũng không đi cùng đường.

Học kỳ sau của năm thứ hai, Từ Tinh Miên rất bận rộn. Một tuần chỉ có thể dành ra hai ngày rưỡi để ở cùng bạn trai, cũng may cuối tuần không cần đi học nên tối thứ sáu cô đã dọn đồ sang căn hộ của Hoắc Thừa Kiêu.

Hai tuần trước, Cố Lê nghĩ là cô về nhà, mãi đến tuần thứ ba thì cảm thấy có hơi không đúng rồi, nhân dịp Từ Tinh Miên chưa đi, cô ấy hỏi: “Tinh Tinh, hai tuần trước cậu đi tìm ông chủ Hoắc sao?”

Một người bạn cùng phòng khác đã đi sang nước ngoài học trao đổi nên học kỳ này, trong ký túc xá chỉ có hai người bọn cô. Từ Tinh Miên không muốn giấu cô ấy, khóe miệng cong lên: “À đúng rồi, cậu với Trần Hành phát triển đến đâu rồi?”

Khoảng thời gian trước có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra nên cô chưa có dịp hỏi chuyện của Cố Lê với Trần Hành. Cô chỉ nhớ Cố Lê uống say xong thì cưỡng hôn Trần Hành, hình như Trần Hành cũng có ý với Cố Lê, nhưng mà trong nhà chưa tỏ thì ngoài ngõ đã hay.

“Không có phát triển, không có kết quả, có nghĩ cũng không muốn nghĩ.” Cố Lê nằm sấp trên giường, móc móc ngăn kéo rồi lấy hai cái hộp nhỏ từ bên trong ra, ngoắc ngoắc tay với Từ Tinh Miên: “Đem túi xách của cậu lại đây..”

“… Ồ.” Có dự cảm chẳng lành.

Từ Tinh Miên đưa túi xách qua, vốn định nhìn xem bạn mình tính làm gì nhưng điện thoại đang để trên bàn lại đột ngột vang lên. Cô đi sang nhìn xem, từ sau khi quan hệ trong gia đình thay đổi thì mẹ Từ rất hay gọi điện thoại cho cô. Nội dung đa phần đều là ân cần hỏi han, khi biết chuyện cô và Hoắc Thừa Kiêu yêu đương thì đề tài cũng chuyển sang thăm dò tình cảm của hai người bọn họ.

Từ Tinh Miên rũ mắt, vờ như không biết, đặt điện thoại lên bàn lại.

Cố Lê trả túi lại: “Đi đi, không cần nghĩ cho tớ đâu.”

Hoắc Thừa Kiêu dừng xe dưới lầu ký túc xá, người dựa vào cửa xe, anh cúi đầu nhìn điện thoại di động. Mấy nữ sinh đi ngang qua đều nhao nhao ghé mắt, thẹn thùng không dám nhìn lâu, nhỏ giọng thì thầm với bạn mình.

Từ Tinh Miên đi ra khỏi đại sảnh đã thấy một nữ sinh lớn gan tiến đến hỏi xin phương thức liên lạc của bạn trai mình. Nữ sinh đó là một đàn chị năm ba, rất nổi tiếng ở trường học, đẹp người đẹp nết. Ngoài dung mạo hơn người thì nguyên nhân quan trọng hơn là… nữ sinh duy nhất dám đối mặt với hội trưởng hội sinh viên trước đây, vậy nên cô ấy được đông đảo các đàn em khóa dưới khen ngợi.

Cặp mắt đào hoa của Hoắc Thừa Kiêu hơi nhướng lên, điện thoại để ở chỗ nguy hiểm, ngón cái cũng theo viền trượt xuống: “Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”

Đàn chị kia cũng không xấu hổ, bất đắc dĩ nghiêng đầu cười cười.

Hoắc Thừa Kiêu thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô gái, anh nâng cằm lên ý bảo cô đi qua đi. Ai ngờ Từ Tinh Miên vờ như không thấy, cô đi đến trước thùng rác gần đó ném rác trước rồi làm bộ như quay lại ký túc xá.

“Nghe bảo chị Khê quay về trường học à?”

“Đúng vậy, mấy ngày này trong trường có việc cần làm.” Thẩm Thính Khê mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt sang người Hoắc Thừa Kiêu: “Hai người các anh có việc nhỉ, em không quấy rầy nữa?”

Từ Tinh Miên thầm than, loại bản lĩnh tùy mặt gửi lời này không phải ai cũng có được đâu. Nhìn bóng dáng cao gầy của người phụ nữ đi vào tòa nhà của ký túc xá, cô chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhéo cái mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của người đàn ông kia: “Ban ngày ban mặt, sao hormone nam vẫn mạnh như vậy.”

Hoắc Thừa Kiêu nửa tựa vào cửa xe, cúi người tới gần cô: “Đứa bé này, anh một mực từ chối cô ấy, em còn chưa thưởng cho anh đấy.”

Xung quanh tầm mắt ngày càng nóng lên, Từ Tinh Miên không muốn lại leo lên đầu đề của diễn đàn trường nữa. Cô nhón chân lên hôn vội anh một cái rồi khom lưng chui vào xe.

Đồ ăn trong nhà cũng không còn nhiều, Hoắc Thừa Kiêu đỗ xe vào bãi đỗ của siêu thị dưới lầu. Từ khu vực nấu chín đến khu vực đồ tươi sống, đồ ăn trong xe chất thành đống lớn.

Lúc anh cầm thêm một miếng thịt xông khói thì Từ Tinh Miên nghiêng nửa người sang giữ tay anh lại: “Anh mua nhiều vậy, chúng ta ăn có hết đâu.”

Hoắc Thừa Kiêu đi tới bên kia xa, đứng chung chỗ với cô, cánh tay chỉ dùng chút sức thôi cũng đã đủ ôm cô ngồi vào xe đẩy. Hai tay anh chống hai bên người Từ Tinh Miên, ánh mắt nhìn thẳng lên môi cô.

Nếu không phải xung quanh có nhiều người, sợ cô xấu hổ thì anh đã hôn lên rồi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu trở nên nặng nề, đầu lưỡi chống má, mở miệng hỏi: “Chừng nào thì các em có thể dọn ra khỏi ký túc xá?”

Từ Tinh Miên cũng không nghi ngờ gì anh, vừa nâng mắt vừa bấm tay tính thời gian: “Học kỳ hai của năm ba đi thực tập là được, nếu có tình huống đặc biệt thì lúc nào cũng được.”

“Tình huống đặc biệt là gì?”

Từ Tinh Miên mói: “Mấy nữ sinh bây giờ có tư tưởng rất thoáng mà. Có rất nhiều người vừa hai mươi tuổi đã đi lĩnh chứng rồi, giáo sư của bọn em cũng không dám ngăn cản, dù gì cũng có câu “Phá một cái đền còn hơn phá một cuộc tình.”

Hoắc Thừa Kiêu lười biếng gõ ngón tay thon dài lên thanh kim loại: “Đây cũng là một cách hay.”

Từ Tinh Miên kịp phản ứng, cô đưa mắt nhìn xuống dưới, đôi chân dài của người đàn ông được bao bọc bởi quần tây, sau đó đến mũi giày da sáng bóng. Cô lí nha lí nhí, nhỏ giọng nói: “Nếu anh muốn em chuyển qua đó thì cũng không phải là không được.”

Hoắc Thừa Kiêu cảm thấy bây giờ cũng không thể lĩnh chứng ngay. Môt khi đã lĩnh chứng thì cha mẹ hai bên đều sẽ yêu cầu làm hôn lễ.

Anh không muốn cô gái nhỏ nhà mình chịu tổn thương, cái gì người khác có thì cô cũng phải có, hơn nữa phải là thứ tốt nhất.

Từ Tinh Miên liếʍ khóe môi khô khốc: “Anh có thể giả vờ làm ba em, ký biên bản xin dọn ra ngoài.”

Hoắc Thừa Kiêu híp mắt, không chút nghĩ ngợi đồng ý ngay và luôn: “Được đấy, làm bạn trai lâu rồi, bây giờ làm ba dượng cũng không tệ.”

Xùy, không biết xấu hổ.

Mua đồ này nọ xong xuôi, hai người đi thang máy xuống tầng hầm, đúng giờ cao điểm nên trong thang máy đông nghịt người. Nào là mùi mồ hôi trên người đàn ông, mùi nước hoa trên người phụ nữ khiến Từ Tinh Miên không thoải mái nổi.

Cô nhăn mũi, dựa vào Hoắc Thừa Kiêu: “Anh lấy giúp em túi kẹo bạc hà trong túi đi.”

Hoắc Thừa Kiêu nghe lời, anh kéo khóa kéo ra, ngón tay thò vào sờ soạng chốc lát rồi đυ.ng vào cạnh của một chiếc hộp. Anh cũng không nghĩ gì nhiều, cứ vậy lấy nó ra. Sau đó, tầm mắt Hoắc Thừa Kiêu dừng trên ký tự độc đáo trên chiếc hộp màu tím, anh sững sờ.

… Durex. Mùi nho. Size lớn nhất.

Người đàn ông bên cạnh nhìn sang, dùng giọng mũi mỉm cười, cứ như đang nói: Người anh em, trâu bò phết.

Từ Tinh Miên giục, cổ họng khô đến khó chịu: “Anh tìm thấy chưa?”

Ngón tay Hoắc Thừa Kiêu tăng thêm lực, lại lục lọi tiếp, một cái hộp giống lúc nãy, anh do dự vài giây rồi lấy ra.

Quả nhiên lần này là vị dâu tây, màu hồng.

Mọi người chen nhau ra khỏi thang máy, không khí cuối cùng cũng thông thoáng hơn, vừa ngột ngạt vừa ẩm ướt. Ánh đèn yếu ớt, sợi tóc bên trên hết tắt lại sáng, không hiểu sao lại cảm thấy không khí trở nên đáng sợ hơn đôi chút.

Từ Tinh Miên đổ hai viên kẹo ra cho vào miệng: “Anh thích vị bạc hà không?”

Vừa rồi người đàn ông đã hít phải một ngụm khí lạnh, ý tứ sâu xa nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người này. Không thể trông mặt mà bắt hình dong mà, ngang nhiên thảo luận trên phố về đề tài này, xã hội thật sự tiến bộ rồi.

Hoắc Thừa Kiêu nhất thời không tìm được lời nói thích hợp, anh châm chước một lúc lâu mới tìm được lý do: “Em mua lúc nào?”

Từ Tinh Miên lắc lắc hộp kẹo: “Em nhớ chắc mua khoảng tuần trước.”

“…”

Hoắc Thừa Kiêu cúi đầu, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống mắt anh tạo thành một vòng cung nông. Khuôn mặt nửa sáng nửa tối trông như mấy nam chính đấu trí với kẻ ác trong phim Hồng Kông vậy.

Phản ứng của anh có hơi kỳ lạ, nhưng cụ thể chỗ nào lạ thì cô không nói rõ được.

Từ Tinh Miên lên xe, ném hộp kẹo vào thẳng túi lớn, mùi bạc hạ trên đầu lưỡi tản ra, cảm giác mát lạnh xua tan đi sự khô khốc ở cổ họng, cảm giác khó chịu cũng không còn mãnh liệt như trước nữa.

Hình ảnh của hai chiếc hộp kia thoáng hiện lại trong đầu Hoắc Thừa Kiêu, anh nhắm mắt lại, ngón tay đè lên vô lăng để đánh lạc hướng chính mình. Anh sợ rằng bản thân không thể kiểm soát được mà làm ra chuyện gì đó, cũng như lo sợ chuyện khác.

Từ Tinh Miên thấy vẻ mặt rối rắm của anh, thử hỏi: “Anh cũng muốn ăn sao?”

Phải chú ý tới mặt mũi của một người đàn ông, anh không có ý định đòi hỏi đâu.

Cô lấy hộp kẹo ra, đổ ra hai viên rồi đưa lên miệng anh. Hai viên kẹo có mùi vị giống hơi thở của cô đang nằm trong lòng bàn tay mềm mại đó.

Hoắc Thừa Kiêu không từ chối, đầu lưỡi nhận kẹo, mùi bạc hà cay nồng truyền trong khoang miệng. Anh đè nghi hoặc trong lòng xuống, kéo khóe miệng để rũ bỏ những suy nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu.

Mà bên kia, Từ Tinh Miên mở khóa kéo của hai chiếc túi nhỏ, hai chiếc hộp xa lạ đập vào mắt. Bỗng nhiên Từ Tinh Miên nhớ tới vẻ mặt gian xảo của Cố Lê, cô vươn ngón tay nhỏ ra chọc vào góc.

Mặt trước của hộp lộ ra, nhập khẩu từ nước ngoài, cực mỏng và cực thoải mái. Nhìn xuống chút nữa, dòng chữ size lớn nhất được in đỏ sáng chói cả mắt.

Mặt cô đỏ bừng.