Từ Tinh Miên ổn định lại tâm trạng rồi mím môi hỏi: “Anh thấy loại găng tay này bao giờ chưa, cái này dùng để bóc lúc ăn gà ấy.”
Hoắc Thừa Kiêu cũng không mù, găng tay chuyên dụng và bαo ©αo sυ chuyên dụng vẫn khác nhau. Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi: “Anh còn tưởng em đang muốn ám chỉ gì đó với anh.”
Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của người đàn ông cứ quanh quẩn mãi trong khoang xe nhỏ hẹp khiến lỗ tai Từ Tinh Miên đỏ cả lên. Cô cúi đầu vờ làm con đà điểu, trong nháy mắt mới phát giác được là mình bị ăn sạch sành sanh rồi, nhưng mà vẫn muốn hòa ván này một lần.
Vì thế, cô lại ngẩng đầu lên: “Do anh tưởng tượng thôi.”
Ánh mắt Hoắc Thừa Kiêu sâu xa vô cùng: “Hửm?”
Từ Tinh Miên bình tĩnh nhấc mắt, ngón tay trắng nõn nắm một góc của chiếc hộp màu tím. Cảm xúc trên mặt vững vàng như núi thế thôi chứ trong lòng cô đã hoảng thành từng đám đến nơi rồi. Từ Tinh Miên rất sợ Hoắc Thừa Kiêu nổi hứng dẫn cô đi khám phá “xe chấn.”
Ở với Cố Lê đã lâu, kiến thức của lĩnh vực nào cô cũng lướt qua một chút rồi. Từ Tinh Miên thầm khen mình hiểu biết nhiều, cũng không quên quan sát biểu hiện của anh. Vẻ mặt lúc nào cũng bình tĩnh xuất hiện một vết nứt. Theo thời gian, vết nứt không ngừng lan ra, đúng lúc này lại có một trận gió thổi tới, nói không chừng cái tượng thạch cao trước mắt này sẽ bị gió thổi thành bụi phấn hết thôi.
Hoắc Thừa Kiêu nắm chặt tay lái, nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu: “Được.”
Còn chưa đợi Từ Tinh Miên hỏi được cái gì thì xe đã phóng nhanh ra ngoài như một mũi tên. Tâm trạng Từ Tinh Miên hỗn loạn không thôi, ngón tay nắm tay lái kia còn thấy có chút hối hận vì vừa nãy đã cậy mạnh.
Hoắc Thừa Kiêu lái xe đến biệt thự bên Thành Tây, không nói lời nào đi ra sau xe xách đống nguyên liệu nấu ăn kia ra. Sau đó, anh đi tới cửa số ghế phụ gõ gõ, đôi mắt đen thâm trầm đến đáng sợ: “Chìa khóa đặt ở tù đồ, cầm giúp anh.”
Từ Tinh Miên gật đầu, khom lưng kéo tủ ra để tìm một xâu chìa khóa của biệt thự rồi đưa qua. Nửa đường cô vô ý đυ.ng phải ngón tay của người đàn ông, nhiệt độ nóng đến kinh người. Cô ngây người liếʍ liếʍ môi mình, chưa lâm trận đã muốn lùi bước: “Đột nhiên em nhớ ra trong trường học còn chút chuyện, anh không cần đưa em đâu…”
Cửa xe bị anh kéo ra, Hoắc Thừa Kiêu cúi người tháo dây an toàn của cô, chỉ cần dùng một chút lực thôi cũng đã đủ ôm cô gái nhỏ ra ngoài.
Hai chân Từ Tinh Miên cách mặt đất, cánh tay treo trên cổ anh. May là hôm nay cô mặc quần, nếu không thì đến khi gió thổi qua sẽ tốc hết mất. Cô ôm chặt lấy anh, rất sợ một giây sau phải rơi xuống mặt đất.
Chiếc cổ thon dài của Hoắc Thừa Kiêu để lộ ra trước mắt cô.
Cổ của người đàn ông màu trắng lạnh, bên cạnh còn mơ hồ thấy được phần mạch đan dọc, yết hầu ẩn trong bóng tối khẽ nhích đôi ba cái như muốn để lộ tâm trạng đang căng thẳng của anh vậy.
Hoắc Thừa Kiêu đứng ở cửa, đưa chìa khóa vào tay cô lại: “Mở cửa đi.”
Từ Tinh Miên nghe ra chút cảm xúc đặc biệt trong giọng anh, ngón tay cô run run, xâu chìa khóa rơi xuống phát ra tiếng chạm thanh thúy.
“Xin lỗi, em cầm không chắc.” Cô đấu tranh, muốn xuống dưới để nhặt chìa khóa.
Hoắc Thừa Kiêu khom lưng, thả cô xuống, anh bước tới trước nhặt chìa khóa lên đưa vào tay cô.
Từ Tinh Miên cắn môi, cô không do dự nữa, cũng không phải lần đầu tiên tới đây, giả vờ giả vịt gì nữa chứ. Khi chìa khóa mở cánh cửa gỗ trước mắt ra, một cánh tay ở phía sau vươn lên ôm lấy cô, xoay người đè cô vào tường.
Túi mua sắm được ném lên kệ, bên trong cũng có một số thứ phải bỏ vào tủ lạnh ngay.
Nụ hôn bất ngờ kéo đến, Từ Tinh Miên cố gắng chống đỡ chút lý trí cuối cùng: “Đồ ăn, sẽ hỏng đấy.”
Hoắc Thừa Kiêu hôn khóe miệng cô, xuất thần đáp lại: “Không sao cả, không hư được.”
Đôi môi của Từ Tinh Miên tê dại, giữa răng môi đều là hơi thở trên người của anh. Người ta thường bảo phụ nữ bị đồ trang điểm bám hơi, còn cô nghĩ trên người Hoắc Thừa Kiêu có mùi gỗ thanh mát đó bám, ngày đêm đều theo anh.
Hương vị quyến rũ và gợi cảm khiến cô suýt thì mất cả lý trí.
Người đàn ông trước mắt này đã từng cùng cô chen chúc trên phương tiện giao thông đông người. Nắm tay nhau qua bình minh với hoàng hôn, rồi lại cùng nhìn từng ngọn đèn sáng lên.
Như một vị thần hào phóng soi rọi vào thế giới của cô.
Từ lúc được Hoắc Thừa Kiêu ôm, một cái ôm không mang theo bất kỳ ý nghĩa gì. Cho đến bây giờ, trái tim rung động, cô muốn cùng anh nếm thử tư vị của tình yêu.
Từ Tinh Miên to gan làm một việc.
Cô chủ động hôn lên môi Hoắc Thừa Kiêu, dù đã được hôn rất nhiều lần nhưng kỹ thuật hôn của cô vẫn rất vụng về. Cô thử vươn đầu lưỡi liếʍ lên môi anh, bước tiếp theo lại mất phương hướng, lông mi khẽ run vào cái, vừa vô tội lại vừa thất thố.
Hoắc Thừa Kiêu đè thấp giọng, cúi đầu cười rộ lên, khẽ lẩm bẩm: “Để anh thì hơn.”
Khó khăn lắm mới có được quyền chủ động thì lại bị tước đi.
Tay Hoắc Thừa Kiêu cách một lớp áo dệt kim mỏng, đỡ lấy hông của Từ Tinh Miên, giống như đang trấn an cảm xúc của cô. Động tác vừa nhẹ nhàng cũng vừa trêu chọc, đầu gối Từ Tinh Miên mềm nhũn, cô cố gắng ôm lấy anh.
Đương lúc tình nồng ý đậm thì tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng lúc chút nào.
Mi tâm của Hoắc Thừa Kiêu giật giật, điện thoại và túi đồ bị ném cả lên tủ đồ. Anh liếc mắt nhìn sang thì thấy là bên viện gọi tới, chắc là mẹ Hoắc có phản ứng gì mới.
Anh trầm ngâm nửa giây, sau đó cúi đầu sửa sang lại vạt áo bị vò bên hông cô gái nhỏ: “Xin lỗi em.”
Từ Tinh Miên lắc đầu: “Anh mau nghe điện thoại đi, có thể là có việc gấp đấy.”
Hoắc Thừa Kiêu xoa xoa tóc của cô, lấy điện thoại qua nghe trước mặt cô. Quả nhiên, giọng của cô y tá bên kia mừng rỡ: “Anh Hoắc, chiều nay mẹ anh có tỉnh táo được vài phút đấy ạ. Bác sĩ nói có thể không bao lâu nữa là bà Hoắc có thể tỉnh hoàn toàn.”
Hoắc Thừa Kiêu ngước mắt lên, đôi mắt đen trống rỗng. Ngón tay cầm điện thoại của anh cũng cứng cả lại, xương ngón tay bị siết đến trắng bệch, đã một hồi lâu mà anh cũng không chưa tìm lại được giọng của mình: “… Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Từ Tinh Miên nhìn vẻ mặt của anh: “Là tin tốt sao anh?”
“Ừ, mẹ anh có dấu hiệu tỉnh lại, bác sĩ nói không bao lâu nữa là có thể tỉnh hoàn toàn.”
Từ Tinh Miên mở miệng tính nói gì đó, cô cân nhắc mấy giây tìm lý do, nhưng vẫn cảm thấy một vạn lời nói cũng không sánh bằng một cái ôm chân thật.
Thật may mắn mà.
Cô đã chờ đợi được người anh trai biến mất rất nhiều năm của mình.
Anh cũng như ý đợi được mẹ của mình.
Hoắc Thừa Kiêu nhìn thẳng vào mắt cô, dưới ánh sáng mờ ảo của ngôi nhà, ánh mắt trong trẻo và sâu thẳm lúc này của anh hoàn toàn khác với thường ngày. Cứ như một đứa nhỏ ba tuổi nhặt được thứ bảo bối yêu thích, không giấu nổi sự yêu thích vậy.
Hoắc Thừa Kiêu khẽ dời mắt, đôi môi chạm vào vành tai cô gái, thân mật cọ cọ: “Cô Từ, chuyện em nói lúc trước, anh vẫn còn nhớ rõ.”
Mi mắt Từ Tinh Miên cong cong, không do dự nhiều: “Em cũng nhớ rõ.”
Chờ mẹ anh tỉnh lại thì bọn họ sẽ đính hôn.
Cô vẫn luôn nhớ ở trong lòng.
Đáy lòng Từ Tinh Miên toàn là thứ cảm xúc không biết tên, cứ như một đám mây không chạm vào được vậy, vô cùng mềm mại.
…
Cuối tháng tư, tình yêu nở rộ. Từ Tinh Miên vội vàng giúp Cố Lê xử lý sơ yếu lý lịch của cuộc thi. Năm thứ hai cũng thành năm thứ ba đại học, hội học sinh đối mặt với nhiệm kỳ mới, Cố Lê lại bị kéo về trại quản lý lần nữa, lên làm Phó chủ tịch.
Cựu chủ tịch trước đã lập ra vô số kế hoạch thi đấu, nhân sự bên dưới lại giao thêm đề án. Cố Lê phải xem qua tất cả, bận đến sứt đầu mẻ trán. Mỗi ngày đèn phòng đều bật đến đêm, có thể so với năm cấp 3 chuẩn bị chinh chiến với kỳ thi đại học luôn.
Từ Tinh Miên một mình rảnh rỗi, cô cũng đã rút lui khỏi viện biện luận, cuộc sống vừa nhàn hạ vừa tự do. Thế nên cô cũng không thể chịu đựng biểu tình đầy suy sụp của bạn mình mãi được, bèn chủ động viết bản thảo cho vòng chọn sơ yếu lý lịch.
Biết một vài nhân vật lợi hại cũng không tính là thiệt thòi.
Quân chủ lực tham gia là sinh viên năm ba, sau tháng chín lại gần đến kỳ thực tập, những sinh viên được triệu tập vào mùa thu đương nhiên không còn cách nào khác.
Từ Tinh Miên chống cằm, lật từng trang sơ yếu lý lịch, đến một trang thì dừng lại.
Công ty mô phỏng mà Thẩm Thính Khê nộp hồ sơ là Walston.
Ngay cả khi tốt nghiệp từ những trưởng nổi tiếng thì thực tập sinh trúng tuyển hằng năm cũng không có bao nhiêu. Chính sách tuyển người của Walston rất biếи ŧɦái, cho nên tỉ lệ nam nữ luôn mất cân bằng, công việc cường độ cao thế này thì phụ nữ khó thể chịu nổi.
Lý lịch của Thẩm Thính Khê rất phong phú, kinh nghiệm thực tập đủ một tờ giấy. Từ Tinh Miên còn thấy được một trong số đó còn có mục từng thực tập ở Quốc tế Hoàn Hải, khu vực Trung Quốc. Chức vụ là trợ lý sinh hoạt của giám đốc.
Tính toán thời gian thử thì Thẩm Thính Khê lúc đó cũng chỉ mới tốt nghiệp xong cấp 3. Chỉ dựa vào trình Tiếng Anh xuất xắc đã có thể trở thành trợ lý sinh hoạt của anh trai cô.
Không thể xem thường năng lực này được.
Cố Lê mệt mỏi trèo từ trên giường xuống, đi tới hỏi: “Cậu đang xem gì thế, tớ gọi hai lần cũng không nghe.”
Từ Tinh Miên không che giấu việc mình ngưỡng mộ Thẩm Thính Khê, giới thượng lưu Thân Thành này không hiếm nhân tài, nhưng nữ sinh dựa vào năng lực của mình để đạt được thành tựu thế này thì lại rất ít.
“Đàn chị Thẩm thật lợi hại, vừa tốt nghiệp cấp 3 đã bắt đầu đi thực tập.”
“Xin cậu đấy, những cuộc thi mà chị ấy tham gia đều là thi đấu với người nước ngoài.” Cố Lê đỡ trán, nhỏ giọng nói: “Người so với người vẫn dọa chết tớ được, tớ vẫn không nên tự chuốc lấy nhục.”
Từ Tinh Miên sàng lọc xong những tuyển thủ tham gia gửi bản thảo, hoàn thành công việc nên mới lấy điện thoại ra xem thử.
Cũng vừa lúc Hoắc Thừa Kiêu gửi tin nhắn đến, anh lời ít ý nhiều gửi địa chỉ sang, là bệnh viện gần đây.
[Anh để Cố Trạch sang đón em, buổi tối sang đây ăn cơm nhé.]
Từ Tinh Miên chớp chớp mắt, trả lời ngắn gọn: [Được ạ. /thả tim/]
Cố Trạch tới rất nhanh, Từ Tinh Miên dọn đồ đạc xong đã nhận được tin nhắn. Cô vội vàng thay giày, nói với Cố Lê đang nằm trên giường: “Tớ mua đồ ăn về cho cậu nhé, nhớ uống chút nước nóng, nếu không sẽ đau dạ dày đấy.”
Cố Lê gật đầu, đưa tay bảo OK.
Cố Trạch dừng xe lần thứ hai, đậu ngay trước cửa hàng bánh ngọt trên phố để gói chút điểm tâm. Đây không phải khẩu vị mà Từ Tinh Miên thích, cô cứ nghĩ là Cố Trạch có bạn gái, cười hỏi: “Cuối cùng trợ lý Cố cũng thoát ế.”
Cố Trạch nhìn cô đầy ẩn ý, mỉm cười không nói lời nào.
Xe chạy vào lối chính của viện, đi qua con đường mòn để tới nhà hàng. Cố Trạch đỗ xe xong, đưa bánh ngọt qua: “Cô Từ, vào đi thôi.”
Từ Tinh Miên nghi ngờ: “Anh ấy muốn ăn sao? Đổi khẩu vị lúc nào thế.”
Ý cười của Cố Trạch cũng không giảm: “Cô đi vào là biết ngay.”
Cô gật đầu, nghe lời mang bánh ngọt này đi, lúc này cũng không có nhiều người lắm. Cửa sổ được mở ra, có hai người đang ngồi bên trong phòng riêng.
Hoắc Thừa Kiêu đang đứng băng qua nửa bàn để châm trà cho người phụ nữ ở phía đối diện.
Năm tháng đối xử tử tế với người đẹp, người phụ nữ ở đối diện đã năm mươi tuổi mà phong độ vẫn như thế.
Trong giây lát Từ Tinh Miên hiểu ngay, trên tay cô là bánh mà mẹ của Hoắc Thừa Kiêu thích.
Mẹ Hoắc mỉm cười, nhỏ giọng nói chuyện gì đó với con trai. Hoắc Thừa Kiêu cười nhẹ, nhìn miệng anh như đang bảo xin tha gì đó.
Từ Tinh Miên dừng bước, lúng túng chỉnh đốn bản thân. Cô cảm thấy hôm nay bản thân ăn mặc không chỉnh tề cho lắm, áo sơ mi trắng nhăn nhúm, còn đi giày bệt nữa.
Cô sửa sang tóc lại, chuẩn bị mỉm cười.
Sau đó, Từ Tinh Miên nhìn thấy người phụ nữ cách đó không xa đang nhìn cô mỉm cười, giọng nói dịu dàng, còn mềm mại hơn giọng Tô Châu của mẹ cô.
“Tinh Miên, sao lại không sang đây?” Bác ấy nói.