Túy Điếu Giang Hồ Ngọc Công Tử

Chương 6: Hãy để ta san sẻ gánh nặng với ngươi, được không ?

Bầu không khí đẫm máu tràn ngập toàn bộ khu rừng yên tĩnh lúc ban đầu, Ma giáo Ưng Nhãn cùng phiêu nhiên Ngọc công tử đang quyết đấu, dù chưa phân thắng bại, nhưng rõ ràng là Ưng Nhãn chiếm thế thượng phong.

Ngày thường vô tung vô tức Quân Du Nhiên lúc này phải kéo lết thân thể nặng nề ứng chiến, không thể sử dụng nội lực lại cộng thêm vừa mới bị tên khốn này làm tiêu hao rất nhiều sức lực…

Leng keng!Lưu Vân kiếm của Quân Du Nhiên chạm phải song đao của Ung Nhãn phát ra tiếng động chói tai…

Quân Du Nhiên tốc độ đã giảm bớt, rất nhiều chỗ lộ ra sơ hở, Ưng Nhãn hướng về phía cổ của Quân Du Nhiên mà chém tới, thật sự không kịp, Quân Du Nhiên đành phải nhắm mắt lại, chờ đợi thất bại ập tới.

Keng… Một tiếng, song đao của Ưng Nhãn bay ra ngoài, Quân Du Nhiên trợn to hai mắt, là ai? Lúc này còn ai có thể tới cứu giúp mình chứ…

Tư Thành Hiên dẫn theo Thiên Long kiếm, đôi mắt đầy sát khí che chắn trước mặt Quân Du Nhiên, liền nói: “Ngươi là Ưng Nhãn! Dùng thủ đoạn tiểu nhân thế này có quá mức hèn hạ hay không?”

Ưng Nhãn nhìn thấy Thiên Long kiếm của Tư Thành Hiên, kinh ngạc mà nói: “Ngươi là hoàng tộc của Tĩnh Quốc? Chuyện này không liên quan đến ngươi, vì cái gì lại muốn nhúng tay vào ?”

“Bởi vì ngươi dám làm tổn thương đến lão ….. Bằng hữu!” Đang tính nghịch ngợm mà nói là lão bà, nhưng sợ đại thỏ tử Quân Du Nhiên này lại tức giận…

Ưng Nhãn liền cười tà ác: “Bằng hữu… Ta nghĩ không phải đâu! Ta thấy hắn chính là nam sủng do ngươi dưỡng!” Quân Du Nhiên muốn phản bác, nhưng thân thể đã chịu đựng không nổi, phải dùng Lưu Vân kiếm chống đỡ.

“Ngươi muốn nói gì ta cũng được, nhưng ta không cho phép ngươi vũ nhục Quân Du Nhiên…” Tư Thành Hiên vung thanh kiếm trong không khí, những luồng đối lưu thay đổi và biến thành một phi kiếm vô hình bay về phía Ưng Nhãn, tuy rằng Ưng Nhãn không nhìn thấy gì, nhưng uy lực khủng khϊếp đó đã chém rất sâu vào bả vai và đầu gối của hắn…

“Đại ca, xin ngươi đừng gϊếŧ ta… Ta chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi!” Ưng Nhãn bị uy lực của Thiên Long kiếm uy hϊếp, lập tức quỳ xuống cầu xin sự thương cảm.

Tư Thành Hiên xoay người lại nhìn Quân Du Nhiên không có chút sức lực, đi qua nâng y lên : “Quân công tử, ngươi có sao không? Tên gia hỏa kia nên xử trí thế nào…”

“Cảm ơn huynh đài đã kịp thời ra tay cứu Du Nhiên, tên này tuyệt đối không thể lưu! Sau này khi hắn bình phục lại, tuyệt đối sẽ… Cẩn thận!” Nhân lúc hai người bọn họ nói chuyện, Ưng Nhãn cầm lấy song đao rớt ở bên cạnh chém về phía Tư Thành Hiên, nhưng…

Cạch… Một tiếng, Tư Thành Hiên sử dụng nội lực đánh tới ngực của Ưng Nhãn, hung hăng hạ ngục hắn, chỉ trong nháy Ưng Nhãn ngã xuống đất, máu tươi phun ra từ bảy lỗ trên người, Tư Thành Hiên là Tĩnh Quốc Hoàng thái tử, đã được tiền nhiệm võ lâm minh chủ huấn luyện, đồng môn khi ấy của hắn chính là Viêm Quốc hoàng tử Vân Lôi Trì tiếng tăm lừng lẫy…

Tư Thành Hiên quay đầu lại nghĩ muốn cùng Quân Du Nhiên nói chuyện, đáng tiếc mỹ nhân đã ngã trên vai hắn, tính cách quật cường vẫn như cũ nắm chặt trong tay Lưu Vân kiếm, Tư Thành Hiên lắc đầu than thở : “Ngươi a, căn bản chính là một đại thỏ tử, rõ ràng bị vây khốn trong tình huống bất lợi, vẫn cứ tỏ ra tràn đầy tự tin như vậy, trước kia ngươi đã chịu đựng những ủy khuất gì, có thể để ta san sẻ bớt gánh nặng với ngươi không ?” Thế là Tư Thành Hiên đem đại thỏ tử cõng trên vai, thu thập kiếm của hai người, rời đi nơi tràn ngập mùi máu tanh này.

Tư Thành Hiên tìm một khách điếm tương đối tốt, sau khi hai ngươi vào phòng, Tư Thành Hiên giúp Quân Du Nhiên rửa sạch thân thể cùng với băng bó lại một ít vết thương…

Đương nhiên khi muốn thay quần áo thì Tư Thành Hiên mặt đỏ bừng, đánh vào trong mắt chính là thân thể trắng nõn hơn cả tuyết, xúc cảm trên da mịn như ngọc, nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn không có nữ khí. Quân Du Nhiên mang lại một loại cảm giác như thần tiên, nhưng trên khuôn mặt mỹ lệ không tì vết này thường xuất hiện những cái nhíu mày sâu thẳm, khẳng định là y có tâm sự a…