Hà Bá Cùng Đại Mỹ Nhân

Chương 24: Tứ hôn (H)

Lại nói Bạch Dật Thần, lúc trước vội vàng quay về Đông Hải là bởi vì lão cha Bạch Trạch muốn truyền chức cùng tứ hôn cho Bạch Lạc Xuyên, vì biết thân thể hắn đang ôm bệnh nhẹ, cho nên thúc giục Bạch Dật Thần tới Đông Hải Long cung lấy ngự chiếu, tiến hành đại lễ tứ hôn.

Bạch Dật Thần tiếp nhận chiếu thư, mang theo lệnh tứ hôn cùng đám nhân mã châu báu mà Long Vương ban cho Bạch Lạc Xuyên mênh mông cuồn cuộn trở lại Hà Thần Điện. Vừa mới gặp mặt, Bạch Dật Thần liền kiểm tra sinh lực mệnh châu của Bạch Lạc Xuyên, phát hiện mệnh châu dưỡng thực hảo, đã khôi phục đến bảy tám phần, cũng yên lòng hơn, sau đó ban chiếu chỉ.

Bạch Lạc Xuyên được phong làm Hà Thần của Vạn Thanh Hà, ở thuỷ vực Vạn Thanh Hà tư phong chưởng vũ ( quản gió điều khiển mưa ), bảo hộ cho bá tánh ở vùng đó, cũng đem Thẩm Thanh Liên người được Long Vương Bạch Trạch nhận nuôi làm Long Thần cô nhi ban cho Bạch Lạc Xuyên, hai người lập tức thành hôn.

Bạch Trạch làm vậy là cho Thẩm Thanh Liên một cái thân phận trong Thần tộc, điều này không chỉ ngăn chặn được miệng lưỡi của các trưởng lão, còn khiến cho quan hệ của Bạch Thẩm hai người danh chính ngôn thuận. Mà Hà Thần thần vị là thần chức bạc bẽo ít ai đăng ký tiếp quản trong tứ hải, cho dù Bạch Lạc Xuyên ngày sau chỉ là Địa Tiên, khó thành Long Thần, nếu muốn khi dễ hắn, cũng phải nhìn xem mình có đủ phân lượng cùng Long Thần Cung đối đầu hay không.

Bạch Trạch cảm thấy Bạch Lạc Xuyên tuy mất đi địa vị trữ quân, chỉ làm một Hà Thần nho nhỏ, thực sự ủy khuất tôn nhi phi thường tài giỏi này, nhưng ở thủy phủ xa xôi có thể cùng ái nhân vĩnh viễn bên nhau, cũng tốt hơn là ở Long Thần Cung nơi đầu sóng ngọn gió thị phi lục đυ.c này mà ngày đêm tưởng niệm ái nhân đã mất, cô chẩm nan miên ( một mình khó có thể ngủ được ). Bạch Trạch từng tha thiết vì tình, cũng thật không phải là vô ích.

Bạch Lạc Xuyên sau khi tiếp chiếu thư, Bạch Dật Thần liền an bài cho Hà Thần Điện một nhóm hạ nhân để tiến hành bài trí hôn lễ cho bạch Thẩm hai người, Hà Thần Bạch Lạc Xuyên chính thức nghênh thú Thẩm Thanh Liên. Thẩm Thanh Liên ở khách xá được đám người hầu lanh lẹ hầu hạ trang điểm thay quần áo, Long Thần Cung quả nhiên khí phái, trong những sính lễ đưa tới có đủ loại xiêm y có màu sắc và hình dạng của bốn mùa,đều là may từ giao tiêu, thiên kim khó cầu, lễ phục áo rộng tay dài, thường phục tay áo hẹp và siết eo nhỏ, cung trang hoa lệ uyển chuyển nhẹ nhàng, áo ngủ gợi cảm mê người…… Hoa cả mắt, vật phẩm trang sức càng là đầy đủ mọi thứ, Thẩm Thanh Liên vốn không thèm để ý này đó, thấy người hầu lục tục thu xếp những đồ vật đó, không khỏi líu lưỡi, chính là ở nhân gian hoàng tử đón dâu cũng không hoành tráng như vậy.

Thẩm Thanh Liên đương nhiên không biết nam nhân nhà y ở Long Thần Cung và ở trong lòng của lão Long Vương Bạch Trạch là địa vị như thế nào, nhưng như vậy cũng không phải là tương đương Long Thái Tử đón dâu luôn sao!

Thẩm Thanh Liên được tỉ mỉ trang điểm một phen, mặc hỉ phục màu đỏ rực, đầu đội mũ phượng được khảm dạ minh châu xung quanh, trùm thêm khăn voan đỏ, ngồi ở khách xá chờ đợi Bạch Lạc Xuyên đến nghênh thú.

Bạch Lạc Xuyên bên này cũng ăn mặc hỉ phục, vui vẻ rạo rực cùng tam thúc và Nhan Khanh thượng thần nói chuyện. Bởi vì Bạch Trạch sợ cành mẹ đẻ cành con, nên kêu Bạch Dật Thần chủ trì lễ thành hôn của hai người, cũng truyền ra bên ngoài là Bạch Lạc Xuyên đang mang bệnh nên muốn được thanh tịnh, không cho phép người ngoài tới quấy rầy, hôn lễ được tiến hành trong không khí vui mừng nhưng cũng không ầm ĩ. Sau khi hôn lễ diễn ra xong xuôi, Bạch Dật Thần đưa cho Bạch Lạc Xuyên một cái hộp gấm nhỏ.

Bạch Lạc Xuyên mở ra hộp gấm, thấy bên trong là một bình ngọc nho nhỏ màu xanh lá.

“Tam thúc, đây là cái gì?”

Bạch Dật Thần cũng không trả lời, ngược lại cười nói: “Tiểu ngốc con, hàn băng thuật mà tam thúc đã tặng cho ngươi có sảng khoái không?”

“Tam thúc, ngươi……” Bạch Lạc Xuyên còn tưởng tam thúc sẽ không đề cập đến chuyện xấu này, thật ngượng ngùng quá mà, ăn vụng không thành ngược lại còn mất nắm gạo.

Bạch Dật Thần lại nói: “Có cái này, ngươi không cần kiềm chế nữa, đây là Long Sinh hương mà phụ thân tìm cho ngươi, là thánh vật tuyệt hảo giúp dưỡng tinh bổ khí …… Thật không biết tiểu nhãi con ngươi kiếp trước làm cái gì mà được toàn thứ tốt a……”

Bạch Lạc Xuyên cao hứng, rốt cuộc có thể lại kim thương bất ngả. Hắn uống xong Long Sinh hương, nói với Bạch Dật Thần: “Chất nhi cảm tạ tam thúc cùng tam thúc phụ, ngày mai ta sẽ đưa Thanh Liên đến kính trà cho hai người.”

Thẩm Thanh Liên được Bạch Lạc Xuyên đưa từ khách xá tới tẩm điện, cũng xem như là nghênh thú. Y ngồi trên giường lớn trong tẩm điện, không nghĩ tới mình lại may mắn như vậy, không chỉ có thể cùng Bạch Lạc Xuyên ở bên nhau cả đời, còn được Long Cung chấp nhận, cưới hỏi đàng hoàng vào Bạch gia, nhất thời trong lòng trăm vị tạp trần, hỉ cực mà khóc.

Bạch Lạc Xuyên đẩy ra cửa tẩm điện, chỉ nghe nhóm hỉ nương liên tục chúc phúc, ban thưởng cho hỉ nương xong rồi đuổi nhóm người hầu lui xuống hết. Bạch Lạc Xuyên từng bước đi đến trước giường, bàn tay to cầm lấy đôi tay đang nắm chặt của Thẩm Thanh Liên. Bàn tay mềm mại thon dài, từng móng tay phấn hồng trong suốt mượt mà, Bạch Lạc Xuyên cũng không xốc khăn voan, nâng cổ tay của y lên, hút liếʍ đầu ngón tay bạch ngọc kia. Thẩm Thanh Liên biết Bạch Lạc Xuyên lại nổi lên tâm tính đùa giỡn, đành phải chịu đựng để cho môi lưỡi ấm áp hôn liếʍ đầu ngón tay cùng mu bàn tay mẫn cảm của mình.

Bạch Lạc Xuyên một tay siết chặt đôi tay ngọc kia, một tay xốc khăn voan lên. Dưới ánh sáng nhu hòa của dạ minh châu, khuôn mặt của Thẩm Thanh Liên càng thêm nhu mị, hàng mi dài tinh tế như cánh bướm, đổ bóng trên gò má trắng nõn thanh tú, che khuất đi ánh quang lấp lánh trong đôi mắt đẹp của y.

Thấy trên mặt Thẩm Thanh Liên hình như có nước mắt, Bạch Lạc Xuyên cảm thấy không muốn bỏ qua, hắn một bên hôn khuôn mặt ướŧ áŧ của Thẩm Thanh Liên, một bên hỏi: “Đại mỹ nhân nhi? Như thế nào lại khóc vậy?”

Thẩm Thanh Liên nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt, khuôn mặt kiên nghị nhíu chặt mày, toát ra một chút lo lắng, liền nói: “Ta là cao hứng, có thể được người nhà của chàng tán thành, còn được gả cho chàng cùng chàng ở bên nhau, ta cảm thấy thật quá hạnh phúc.”

“Lão bà, ta sẽ làm cho em càng thêm tính phúc, hắc hắc……” Bạch Lạc Xuyên hôn lên đôi môi đỏ tươi mê người của Thẩm Thanh Liên.

“Ưm ưm … Đừng…… Tướng công, thân thể của chàng……” Thẩm Thanh Liên chống đẩy Bạch Lạc Xuyên.

“Tam thúc cho ta Long Sinh hương, thân thể đã bình phục rồi, đại mỹ nhân nhi, gần đây khiến cho thân mình dâʍ đãиɠ này của em chịu khổ rồi, đêm nay để ta hảo hảo hầu hạ em……” Thấy Thẩm Thanh Liên ngoan ngoãn mặc cho hắn khinh bạc không hề chống đẩy, Bạch Lạc Xuyên lại ngậm lên đôi môi mềm mại thơm ngọt ấy, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng, cuốn lấy cái lưỡi mềm ấm.

Bạch Lạc Xuyên một bàn tay cởϊ áσ cưới Thẩm Thanh Liên ra, bắt lấy bầu vυ' cao ngất, đầu ngón tay thì nhéo đầṳ ѵú rồi nhẹ nhàng xoa nắn, đầṳ ѵú mẫn cảm bị hắn đùa bỡn, lập tức biến ngạnh, Thẩm Thanh Liên thở dốc càng thô nặng, đôi tay ôm lấy đầu Bạch Lạc Xuyên, khẽ mở miệng nuốt lấy đầu lưỡi của hắn vào để mυ'ŧ, đầu lưỡi mềm nhẵn lại thâm nhập vào trong miệng hắn mà không ngừng khuấy đảo, để Bạch Lạc Xuyên nhấm nháp hết mật nước của y.

Lúc này toàn thân y nóng lên, Bạch Lạc Xuyên kéo vạt áo của Thẩm Thanh Liên lên, cởϊ qυầи ra, gấp không chờ nổi vươn tay xuống dưới hạ thể của y, chồi non ngây ngô đã dựng thẳng, lỗ nhỏ cũng tiết ra một chút dịch nhầy trong suốt, lại vói xuống phía dưới, ngón tay chạm đến hoa huyệt nóng hổi, huyệt khẩu đã chảy ra mật dịch, Bạch Lạc Xuyên vén quần áo của mình lên, cởϊ qυầи móc ra đại cự long thô dài cứng ngắc, đỡ qυყ đầυ to lớn để trên âm phụ mềm mại đầy đặn của Thẩm Thanh Liên. Khi cự căn được đẩy vào thì cánh hoa vô cùng ướŧ áŧ nóng bỏng hé mở ra giống như một cái miệng nhỏ.

“Ưm a…… Tướng công…… Nhẹ một chút…… A!” Thẩm Thanh Liên thoát khỏi môi lưỡi dây dưa bên nhau thở phì phò nói, còn chưa dứt lời thì qυყ đầυ to lớn đã cắm vào hoa huyệt của y, dương cụ thô dài lập tức cảm giác được một vòng thịt non ấm áp kẹp chặt, mà đại qυყ đầυ trực tiếp mở ra cửa tử ©υиɠ mềm xốp, tiến vào sâu bên trong tử ©υиɠ của Thẩm Thanh Liên.

“A…… Chàng thật dã man…… Quá sâu…… A…… Nhẹ một chút……” Thẩm Thanh Liên nhất thời bị cắm đến chỗ sâu nhất trong cơ thể, toàn bộ thân thể vừa chua xót vừa tê ngứa, y giãy giụa muốn đẩy Bạch Lạc Xuyên ra, nhưng lại không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khi chỗ sâu trong khoang tử ©υиɠ bị qυყ đầυ cọ xát, tử ©υиɠ đột nhiên co rút lại, một vòng thịt non dùng sức cắn chặt qυყ đầυ mào gà của Bạch Lạc Xuyên, qυყ đầυ dường như bị khoá chặt với khoang tử ©υиɠ của y, một dòng dâʍ ɖị©ɧ từ chỗ sâu trong tử ©υиɠ của Thẩm Thanh Liên phun lên trên qυყ đầυ thô bự, cao trào tới thật nhanh.

“A…… Lạc Xuyên…… Dùng sức…… Mau…… Nhanh lên…… Ưm……” Thẩm Thanh Liên nâng chân trái lên quấn chặt lấy eo của Bạch Lạc Xuyên, hai tay ôm cổ của hắn, khiến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ hơn. Hai vừa hôn môi vừa mυ'ŧ liếʍ thân mật, hai tay của Bạch Lạc Xuyên cũng ôm lấy bờ mông vểnh căng tròn của Thẩm Thanh Liên, đẩy hạ bộ dùng sức lao tới âm phụ đầy nước đang chống đối hắn, cự căn thô tráng trong hoa huyệt nhanh chóng ra vào, qυყ đầυ mào gà đâm mạnh vào vách thịt ruột, nội bích bên trong cọ xát rồi hút cắn côn ŧᏂịŧ, khiến dâʍ ɖị©ɧ từ trong hoa huyệt chảy ra khe hở, dâʍ ɖị©ɧ sáng lấp lánh theo rãnh mông nhỏ giọt trên giường. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mãnh liệt khiến cho Thẩm Thanh Liên luôn thẹn thùng và nội liễm giống như điên cuồng, y ôm chặt cổ của Bạch Lạc Xuyên, ngoáy mạnh âʍ ɦộ hùa theo những cú thọc vào rút ra của hắn, phóng đãng rêи ɾỉ.

“Ưm…… Thật thoải mái…… Nhanh lên…… Dùng sức…… A……” Thẩm Thanh Liên trong mắt rưng rưng lệ quang, từng đợt cao trào rung động liên tục, hai cánh tay ngọc câu lấy phần cổ Bạch Lạc Xuyên, đôi chân tuyết trắng nâng lên quàng qua eo hắn, tứ chi non mềm run rẩy gắt gao dây dưa giống bạch tuộc.

Đôi tay của Bạch Lạc Xuyên ôm chặt cái mông đầy đặn mềm mại, hắn dùng xương mu đỉnh gắt gao âm phụ, cảm giác được hoa môi của Thẩm Thanh Liên đang cắn chặt gốc rễ của dương cụ thô tráng, còn bên trong tử ©υиɠ thì vây chặt lại cắn lên qυყ đầυ mào gà, khiến cho nơi kết hợp của hắn cùng Thẩm Thanh Liên vô cùng chặt chẽ đến không có một khe hở nào. Hai chỗ kia giống như cái miệng nhỏ mà cắn chặt trên dưới dương căn thô bự, Bạch Lạc Xuyên nhịn không được, hung hăng đem cự vật đâm tới tận cùng nơi chật hẹp mỹ lệ kia, phun hết nùng tinh dày đặc nóng hổi vào chỗ sâu bên trong khoang tử ©υиɠ.