Bạch Lạc Xuyên chọc loạn xạ vào bên trong lỗ huyệt nộn thịt non mềm nóng hầm hập kia, khi chọc vào một điểm nọ thì Thẩm Thanh Liên đột nhiên cao giọng rêи ɾỉ, cái mông múp máp càng vặn vẹo đến lợi hại, chồi non phía trước cũng dựng thẳng lên. Bạch Lạc Xuyên thấy thế thì càng thêm ra sức, ba ngón tay dùng sức chỉ công kích vào điểm mẫn cảm kia.
Thẩm Thanh Liên bị công kích vào chỗ mẫn cảm trong cơ thể, kɧoáı ©ảʍ từ hạ thể dâng lên như sóng triều lan tràn ra khắp toàn thân, hạt mầm phía trên hoa môi cũng cứng ngắc đến khó chịu, y lại ngượng ngùng dùng tay để chạm vào, đành hơi khép lại hai chân dùng bắp đùi để xoa dịu chỗ đó. Chồi non phía trước vừa ngạnh vừa trướng, hoa huyệt thì hư không lại tê dại ngứa ngáy, cúc huyệt phía sau bị đâm thọc vừa sảng lại thoải mái, các loại kɧoáı ©ảʍ dung tạp vào nhau, Thẩm Thanh Liên đỏ mặt thở hổn hển rêи ɾỉ. Hai khuỷu tay chống ở trên giường cũng đã lâu nên tê mỏi run rẩy, y đành phải nằm hẳn ở trên giường, chỉ có cái mông là vểnh lên cao.
Thấy Thẩm Thanh Liên quỳ bò có chút mệt mỏi, Bạch Lạc Xuyên để thân mình y xuống giường nằm nghiêng lại, nâng một cái đùi của y lên, tiếp tục ở hạ thân mà tàn sát bừa bãi, thỉnh thoảng vuốt ve chồi non phía trước đã run rẩy chảy ra dịch nhầy, thỉnh thoảng lại xoa ấn hoa môi đầy đặn, trong chốc lát lại đè ép chỗ mẫn cảm trong cúc huyệt của Thẩm Thanh Liên, Bạch Lạc Xuyên cảm thấy ngón tay bị cúc huyệt nóng bỏng chặt chẽ gắt gao quấn lấy, không khỏi nổi lên ý xấu, cái động vừa nóng vừa mềm như vậy, không tận dụng thật tốt, khi dễ một chút, chẳng phải là lãng phí sao ?
Hắn từ phía sau mở hai chân của Thẩm Thanh Liên rộng ra rồi đè ở trên giường, đôi tay dùng sức tách ra rãnh mông chật chội, đem cự căn lạnh lẽo của mình chậm rãi cắm vào cúc huyệt của y, một bên thẳng tiến, một bên ở sau cổ và lưng của y lưu lại những dấu hôn đỏ chót, xấu xa nói: “Ha ha, đại mỹ nhân nhi, chỗ này của em thật nóng, giúp ta sưởi ấm đi……”
Thẩm Thanh Liên chỉ cảm thấy cúc huyệt mẫn cảm bị cây cự bổng cứng rắn lạnh băng căng ra tiến vào, xúc cảm lạnh lẽo cứng ngắc đó từng chút một mở ra thịt ruột trong cơ thể, hơi lạnh xâm nhập vào bên trong khiến y không khỏi phát run, hạ thể bị cắm tuy rằng rất sảng nhưng bị khí lạnh tấn công thì đột nhiên co rút lại, chồi non phía trước liền phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, “A a…… Ô…… đừng mà…… quá lạnh………… chàng ra ngoài đi mà……”
Bạch Lạc Xuyên thấy Thẩm Thanh Liên bị cắm vào không những không bị thương, tiểu ngọc bổng phía trước còn bắn ra dương tinh, nếp uốn dầy đặc xung quanh cúc huyệt bị căng đến trơn nhẵn, cũng không có xé rách đến chảy máu, liền an tâm mà đem toàn bộ cự căn chậm rãi hoàn toàn đi vào bên trong cúc huyệt, lỗ cúc bị nhét đầy không có một chút khe hở nào. Thẩm Thanh Liên rất là khó chịu, vốn dĩ bên trong trong cơ thể đang nóng hổi bị khối băng trụ cắm vào, toàn bộ thân thể lúc thì nóng lúc thì lạnh, không nhịn được mà ép chặt cự vật bên trong, muốn đem thứ đó bài xuất ra ngoài. Bạch Lạc Xuyên làm sao có thể để y được toại nguyện, cười dâʍ đãиɠ nói: “Ha ha, đại mỹ nhân nhi, em phải giải quyết chuyện mình gây ra, tam thúc đem kim thương của ta đông lạnh, cho nên đành phiền lão bà đại nhân dùng tao cúc hoa của em sưởi ấm cho ta.”
“Đừng mà, rất lạnh…… thật trướng…… Ta sẽ bị đông lạnh đến hỏng mất!” Thẩm Thanh Liên quay đầu lại nhìn Bạch Lạc Xuyên, bặm miệng cắn môi dưới, mắt thấy như sắp khóc.
“Sẽ không…… Đại mỹ nhân nhi…… Ta chỉ ôm em ngủ như vậy thôi.” Bạch Lạc Xuyên đem Thẩm Thanh Liên ôm vào trong ngực, ngực dán lên tấm lưng trần trụi của mỹ nhân, một tay đặt ở dưới cổ của y, một tay vòng qua eo thon bắt lấy cặp cự nhũ hắn yêu nhất, cái bụng nhỏ rắn chắc dính sát vào cánh mông vểnh và đầy đặn của y, cự vật dưới thân cắm thật sâu vào cúc huyệt mẫn cảm nóng hừng hực.
Thân thể của y bị nhốt trong lòng ngực của Bạch Lạc Xuyên, hạ thể bị cắm vào một cây băng trụ, bầu vυ' mẫn cảm trước ngực bị xoa bóp mạnh bạo, y có chút không được tự nhiên, hơi giãy giụa, Bạch Lạc Xuyên quát khẽ một tiếng: “Vặn vẹo cái gì, thành thật ngủ, nếu em còn lộn xộn nữa, ta lập tức dùng khối băng này xử em!”
Thẩm Thanh Liên bị dọa sợ, đành phải ủy khuất mà ngủ. Hai người lăn lộn nửa đêm, đều rất mệt mỏi, một giấc ngủ đến hừng đông, tư thế cũng chưa từng thay đổi. Khi Thẩm Thanh Liên tỉnh lại, cảm thấy cự bổng thích khi dễ người kia vẫn còn ở bên trong, chỉ là không còn lạnh băng, lớp băng cứng rắn đã tan đi, khôi phục lại hiện trạng vốn có, vừa nóng hổi vừa ngạnh trướng, với kích thước khổng lồ mà lắp đầy hậu huyệt của y. Y không khỏi có chút thẹn thùng, nhích thân thể về phía trước, ý đồ muốn đem cự vật rút ra từ trong cơ thể, cự vật mới vừa di chuyển được một nửa, Bạch Lạc Xuyên trong lúc mơ màng cảm thấy tiểu huynh đệ nhà mình bỗng nhiên có chút lạnh, theo bản năng mà vươn tay kéo phần hông của Thẩm Thanh Liên qua, đem cự căn một lần nữa cắm vào trong kia huyệt động ấm áp, chỉ nghe được một tiếng phụt, cúc huyệt lại bị nhét đầy.
Thẩm Thanh Liên đột nhiên bị đâm vào điểm trí mạng trong cúc huyệt, sáng sớm thân thể vốn rất mẫn cảm, chồi non nửa cương cứng lại bị cắm đến bắn ra bạch dịch, cảm giác cao trào dẫn tới bên trong hoa huyệt cùng cúc huyệt không nhịn được co rút lại, nam căn của Bạch Lạc Xuyên được nhục huyệt ấm áp chật khít hầu hạ đến sinh long hoạt hổ. Hắn liền thanh tỉnh, bắt lấy mông thịt của Thẩm Thanh Liên mà nhào nặn cho cự vật của mình, nam căn cắm ở bên trong cúc huyệt nóng ấm một đêm, lớp băng bên ngoài đã tan thành nước ấm, bốn phía thịt hậu không nhịn được đè ép toàn bộ cự bổng, da^ʍ thuỷ bên trong cúc huyệt cũng bị bài trừ ra không ít, từ miệng huyệt chậm rãi chảy xuống giường, để lại một bãi nước, Bạch Lạc Xuyên rất hưng phấn: “Tiểu da^ʍ phụ, mới sáng sớm đã phát xuân rồi, còn chưa làm gì em đâu, vậy mà mông đã chảy ra nhiều nước đến như vậy.”
Thẩm Thanh Liên không dám động đậy, sợ sẽ khiến Bạch Lạc Xuyên càng hưng phấn, đành phải đổi mục tiêu, y quay đầu lại chủ động hôn lên môi hắn, mềm mại nói: “Tướng công, chàng rút ra được không? Ngực ta trướng quá, chàng giúp ta hút liếʍ đi.”
Bạch Lạc Xuyên vươn tay sờ soạng, cặρ √υ' đã ngạnh trướng đến nặng trĩu, hắn hơi dùng sức, chất lỏng màu trắng ngà lập tức chảy ra từ lỗ nhỏ trên núʍ ѵú, cổ họng hắn thắt lại, cảm thấy miệng lưỡi vô cùng khô khan. Hắn rút cự căn của mình ra khỏi cúc huyệt, nơi đó bị cự vật thô dài cắm suốt một đêm nên không có khép lại, mị thịt phấn nộn ở bên trong cũng bị kéo ra một ít, lại chậm rãi rụt trở về, lỗ nhỏ nhất thời không khép lại được nên chảy ra rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
Bạch Lạc Xuyên dù bận rộn vẫn ung dung nằm ở trên giường nói: “Đại mỹ nhân nhi, ta muốn em uy ta.” Thẩm Thanh Liên ngồi dậy, cảm thấy hai cái huyệt giữa đùi vừa tê vừa ngứa lại hư không, xuân thủy không ngừng chảy ra, đặc biệt là dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ hậu huyệt dọc theo rãnh mông, ngứa ngáy vô cùng, y lại sợ bị Bạch Lạc Xuyên trêu đùa, đành phải tách hai chân ra kẹp chặt hạ thể, ngồi khóa trên bụng nhỏ trần trụi của hắn, y nâng đôi tay nắm lấy một bên bầu vυ', cúi người xuống, đưa vào trong miệng hắn.
Bạch Lạc Xuyên nhìn tư thế cúi người của mỹ nhân nhi càng khiến cho cặρ √υ' thêm đầy đặn rắn chắc, hắn phi thường sảng khoái. Hắn giơ tay vuốt ve chơi đùa hai bầu vυ', há mồm ngậm lấy một viên đầṳ ѵú mυ'ŧ liếʍ, trong lúc nhất thời khách xá trở nên tĩnh lặng, chỉ còn một đôi bích nhân trần trụi giao điệp, ngoài cửa sổ ánh vào thủy quang lấp lánh, ngọt ngào và yên tĩnh!
Bạch Lạc Xuyên ngậm núʍ ѵú không nhanh không chậm mυ'ŧ vào, đầu lưỡi ác ý còn thỉnh thoảng nhẹ nhàng ấn lên lỗ sữa trên núʍ ѵú. Thẩm Thanh Liên híp mắt, chỉ cảm thấy khoang miệng mềm mại ẩm ướt bao lấy núʍ ѵú của y, đôi môi ấm áp đột nhiên cắn chặt núʍ ѵú, sau đó đầu lưỡi mềm mại ướŧ áŧ dọc theo quầng vυ' liếʍ láp những hạt nhỏ li ti nổi lên. Ở trên đỉnh nếp uốn khảy khảy qua lại, ý đồ chui vào bên trong. Tiếp theo cái miệng hung hăng ấy hút liếʍ núʍ ѵú cùng nhũ thịt, một lượng lớn sữa từ bên trong phun trào, nhưng lại bị đầu lưỡi nghịch ngợm chặn lại chỗ nếp uốn không cho sữa chảy ra. Thẩm Thanh Liên bất mãn rêи ɾỉ một tiếng, bộ ngực trướng đau chẳng những không giảm bớt, còn càng thêm khó chịu, y thật sự chịu không nổi, mang theo tiếng khóc nức nở : “Tướng công, chàng đừng khi dễ ta mà, cầu chàng…… A……” Lực đạo trên đầṳ ѵú tăng lên, đầu lưỡi đè lên lỗ sữa cũng đột nhiên rút ra, thật nhiều sữa phun trào ra ngoài, ngực nhũ trướng đau nháy mắt được giảm bớt, cảm giác thoải mái làm Thẩm Thanh Liên cầm lòng không đậu mà rêи ɾỉ ra tiếng.
Kɧoáı ©ảʍ phóng thích khiến Thẩm Thanh Liên cũng mặc kệ liêm sỉ gì đó, y dựa hết thân thể lên người Bạch Lạc Xuyên, đem vυ' nhét vào trong miệng hắn, đôi tay nắm lấy bầu vυ' mạnh mẽ bóp, muốn đem sữa tống ra hết. Vòng eo của y nhẹ nhàng vặn vẹo, hạ thể lại khó kẹp chặt được, bên trong song huyệt ào ạt chảy ra xuân thủy, lượng lớn dịch thể ấm áp sền sệt làm ướt bụng nhỏ màu mật của Bạch Lạc Xuyên. Mặt của hắn vùi vào trong đại nhũ thịt mềm mại, có chút thở không nổi, hắn phun ra núʍ ѵú trong miệng, tiến đến bên tai Thẩm Thanh Liên, hút liếʍ một chút vành tai nộn nộn của y, chọc đến thân thể mẫn cảm bị run rẩy một trận, Bạch Lạc Xuyên cười xấu xa, hỏi: “Tiểu da^ʍ huyệt của em chảy nước nhiều quá nha, làm cả người ta đều bẩn hết rồi, thân thể này thật quá dâʍ đãиɠ.”
Thẩm Thanh Liên hơi vặn vẹo cái mông, muốn kẹp chặt lại hạ thể, không cho dòng nước chảy ra, y xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, “Ta…… Ta không phải……”
Đôi tay của y đặt trên cổ Bạch Lạc Xuyên, hai tay kẹp chặt nhũ thịt tạo ra một rãnh vυ' thật sâu, Bạch Lạc Xuyên lại đem mặt chôn ở nơi ấm áp thơm mềm ấy, thô bạo hút cắn nhũ thịt, chỉ là không chạm vào hai núʍ ѵú tí tách sữa. Thẩm Thanh Liên xoắn xuýt thân mình cầu xin: “Tướng công mau làm ta, đừng giày vò ta mà……”
Bạch Lạc Xuyên thấy đại mỹ nhân nước mắt long lanh, thân mình mượt mà không nhịn được mà chậm rãi vặn vẹo, ánh mắt của hắn không khỏi tối sầm lại, một ngụm cắn núʍ ѵú đong đưa trước mặt, đôi tay mạnh mẽ đè ép xoa bóp hai bầu vυ', nuốt hết sữa vào trong bụng, theo động tác của hắn mà Thẩm Thanh Liên bắt đầu thoải mái hừ nhẹ.
Sau khi hút sạch sẽ hai đầṳ ѵú, Bạch Lạc Xuyên cảm giác nhũ thịt đã không còn trướng ngạnh, mới buông lỏng đôi tay nắm chặt, chậm rãi vuốt ve mát xa hai bầu vυ', ngẫu nhiên còn trêu đùa một chút hai viên núʍ ѵú sưng đỏ. Mà đôi tay của Thẩm Thanh Liên rốt cuộc không chống đỡ được sức nặng của thân thể, cả người ngã vào Bạch Lạc Xuyên, bộ ngực đầy đặn đè ở trên mặt hắn, sau một lúc lâu, Bạch Lạc Xuyên chiếm tiện nghi đủ rồi, từ giữa cặp nhũ thịt chui ra nói với Thẩm Thanh Liên: “Lão bà, em có phải muốn dùng cặρ √υ' bự này đè chết ta hay không a!”