Thẩm Thanh Liên chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ trong hoa huyệt đang kịch liệt tấn công mình, đem từng tế bào trong cơ thể giam cầm và nuốt chửng, chồi non dưới thân cũng hưng phấn mà cương cứng, lắc lư lên xuống theo từng động tác kịch liệt, hoa huyệt bị đâm đến nghẹt thở.
Bạch Lạc Xuyên bị kẹp đến xương cốt tê rần, thở hổn hển càng thêm dũng mãnh mà thao hoa huyệt non mềm chặt chẽ, càng thao càng sâu, càng làm càng tàn nhẫn. Cự vật lỗ mãng bá đạo như muốn xuyên nát hoa huyệt, qυყ đầυ to tướng liều mạng đâm vào chỗ sâu bên trong…… Hung khí đáng giận rõ ràng đã đυ.ng vào chỗ sâu trong hoa tâm, lại tà ác mà hung hăng nghiền nát hoa tâm, Thẩm Thanh Liên bị kɧoáı ©ảʍ trí mạng chôn vùi, chồi non rung động bắn ra chất lỏng hơi loãng, hoa huyệt phía dưới cũng đặc biệt co giật đến mất mạng mà run rẩy siết chặt lại, như cái miệng nhỏ trong cơ thể dùng hết sức hút chặt cự vật, kẹp chặt long căn của Bạch đến một khe hở cũng không có, mưu toan bòn rút hết tinh hoa.
“Mỹ nhân nhi, em thật sự có thể kẹp chặt vậy sao……” Bạch Lạc Xuyên cố nén du͙© vọиɠ bắn tinh, ở trong cơ thể non mềm chặt chẽ của Thẩm Thanh Liên mà tiếp tục một trận công kích mãnh liệt hung ác, động tác hung mãnh nhanh chóng càng lúc càng vào sâu bên trong, sau đợt cao trào thì kɧoáı ©ảʍ bên trong Thẩm Thanh Liên lại tích tụ từng chút một, từ hoa huyệt dần dần lan tràn hết cơ thể, toàn thân trở nên dị thường mẫn cảm. Bạch Lạc Xuyên ở trong cơ thể của y ra vào, khi cắm vào thì y cảm thấy thực thoải mái cùng thỏa mãn, khi rút ra lại sốt ruột đặc biệt muốn. Tiếng rêи ɾỉ mê người của y tuỳ lúc vang lên , “Tướng công…… Thật thoải mái…… A…… ưmm……”
“Phải không? Ta đây sẽ làm cho em càng thoải mái!” Bạch Lạc Xuyên nắm lấy bả vai của Thẩm Thanh Liên, đem y đè xuống dưới hạ thân của mình, toàn thân cơ bắp căng cứng mạnh mẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vòng eo, ở trong thân thể Thẩm Thanh Liên thọc vào rút ra. Cự vật to lớn rất phấn khích, nhịn không được mà rung giật, trở nên càng thêm thô dài. Hoa huyệt của Thẩm Thanh Liên cũng không còn chặt giống như lúc mới tiến vào, Bạch Lạc Xuyên có thể thuận lợi đâm chọc, ra ra vào vào mang theo kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, khiến động tác trở nên càng hung mãnh, càng có lực, muốn chọc thủng chỗ sâu nhất trong hoa tâm của Thẩm Thanh Liên.
“A! Nơi đó…… Quá sâu……” Thẩm Thanh Liên bị cắm đến chỗ sâu chưa từng thấy, không khỏi sợ hãi có chút kháng cự, nhưng mà Bạch Lạc Xuyên căn bản mặc kệ, hai tay dùng sức đem đôi chân của y tách ra hai bên, để có thể cắm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt chật khít, Bạch Lạc Xuyên xác thật làm được, Thẩm Thanh Liên vô pháp chống lại động tác của hắn, cự vật tàn sát bừa bãi ở chỗ sâu trong thân thể mang đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, nội bích da^ʍ mỹ trong hoa huyệt tự giác mà gắt gao vây chặt lại.
Nửa thân dưới của Thẩm Thanh Liên bởi vì bị đâm thọc mà trở nên vô lực cùng mẫn cảm, bên trong mị thịt ướt nóng, lúc Bạch Lạc Xuyên trừu động long căn liền gắt gao hút chặt.
“Đừng…… Ưmm……” Y hữu khí vô lực mà rêи ɾỉ, đã vô pháp khống chế thân thể của mình, cầm lòng không đặn mà vặn vẹo đại mông đầy đặn trắng nõn, tự giác dùng hạ thể vuốt ve cự vật trong cơ thể, múa máy theo từng động tác tàn khốc của Bạch Lạc Xuyên.
Để cắm vào càng sâu, Bạch Lạc Xuyên túm quá một cái gối mềm lót dưới eo Thẩm Thanh Liên, khiến hắn có thể từng chút hung hăng đâm đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt. Động tác dữ dội của hắn giống như dã thú, muốn thăm dò ở sâu trong hoa huyệt có phải hay không sẽ có thánh địa thần bí nào đó, nhưng lại sợ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt sẽ làm Thẩm Thanh Liên vô pháp thừa nhận, Bạch Lạc Xuyên trấn an nói:
“Mỹ nhân nhi ngoan , để ta hảo hảo thao em…… Đem chân tách ra chút……”
Thẩm Thanh Liên cảm giác thân thể của mình giống như chìm vào làn nước nóng bỏng, từng đợt kɧoáı ©ảʍ đẩy các giác quan của y đến cực hạn, thân thể càng ngày càng hưng phấn, chính là trong lòng lại càng ngày càng sợ hãi, Thẩm Thanh Liên một đôi mắt đẹp đẫm nước mắt cầu xin mà nhìn Bạch Lạc Xuyên, gắt gao bám lấy bờ vai của hắn, “Tướng công…… Nơi đó quá sâu…… Ta sẽ hỏng mất……”
“Nghe lời ta, thả lỏng hoa huyệt, không hỏng được đâu……”
Cây thịt bổng của Bạch Lạc Xuyên mạnh mẽ càn quấy ở trong hoa huyệt ngập tràn mật dịch của Thẩm Thanh Liên, qυყ đầυ to tướng dùng sức nghiền chỗ sâu nhất trong hoa tâm, Thẩm Thanh Liên lớn tiếng thở dốc rêи ɾỉ, như bị lấy hết không khí, vòng eo cùng tứ chi đều bị côn ŧᏂịŧ tác quái đâm thọc đến mảnh mai vô lực, toàn thân trên dưới tựa hồ chỉ có hoa huyệt không ngừng bị dâʍ ɭσạи là còn sống, hoa huyệt kịch liệt co rút lại, kɧoáı ©ảʍ mà Thẩm Thanh Liên có thể thừa nhận đã đến cực hạn, lại cao trào lần nữa, chồi non phía trước vô lực phun ra một chút chất lỏng loãng, mật nước trong hoa huyệt lại như xuân triều từ trong cơ thể trào ra. Bạch Lạc Xuyên vẫn chưa chịu dừng động tác hung mãnh, ngược lại thừa dịp Thẩm Thanh Liên cao trào tiết ra, vốn đang mạnh mẽ đỉnh vào hoa tâm, nhưng với dâʍ ɖị©ɧ nóng bỏng, tà ác tiếp tục hướng vào chỗ sâu nhất bên trong, đột nhiên tiến được vào nơi miệng tử ©υиɠ nhỏ hẹp.
“A a…… A…… Không được…… Sẽ chết……” Thẩm Thanh Liên cảm thấy long căn của Bạch Lạc Xuyên tựa hồ chọc thủng thân thể của mình, cao trào kéo dài lại cực kỳ đáng sợ từng đợt mà điên cuồng đánh úp, y sợ hãi vội vàng giãy giụa, Bạch Lạc Xuyên một bên đè y lại, phân thân khổng lồ hung hăng đâm thọc miệng tử ©υиɠ non mềm kia, một bên hưng phấn nói:
“Đại mỹ nhân nhi, thân thể của em cũng thật dâʍ đãиɠ…… Ta đã cắm đến miệng tử ©υиɠ, ha ha…… rốt cuộc cũng đâm đến nơi sâu như vậy, ta có phải hay không rất lợi hại?”
“Ưmm…… Đừng mà!…… Nơi đó thật kỳ quái…… Sẽ cắm hư mất…… Quá sâu…… A…… Không cần……” Thẩm Thanh Liên chỉ cảm thấy dưới thân có một cây gậy thịt không biết mệt mỏi thọc vào rút ra, qυყ đầυ thật lớn không ngừng va chạm miệng tử ©υиɠ tận cùng bên trong, đỉnh chóp qυყ đầυ cắm vào nơi đó một chút, Bạch Lạc Xuyên dừng lại giây lát, nhanh chóng rút ra, tựa hồ giống như mở nút bình mà phát ra một tiếng “Ba”. Khi hắn lần nữa nhanh chóng cắm vào, ở miệng tử ©υиɠ vẫn chưa hoàn toàn khép lại, có thể cắm vào trong tử ©υиɠ, cái miệng nhỏ nhắn cũng gắt gao cắn chặt qυყ đầυ, mềm mại đem qυყ đầυ ngậm đến kín mít.
Bạch Lạc Xuyên cảm giác được qυყ đầυ như bị dính ở miệng tử ©υиɠ, cảm giác đó thật là…… Quá khó hình dung, trừ bỏ sảng khoái thì chính là vô cùng sảng khoái.
Hoa huyệt cùng tử ©υиɠ Thẩm Thanh Liên đồng thời bị côn ŧᏂịŧ Bạch Lạc Xuyên dâʍ ɭσạи, bị thọc vào rút ra liên tục, cắm vào rồi khuấy động, xoay tròn, mỗi lần qυყ đầυ cắm vào tử ©υиɠ của Thẩm Thanh Liên, y lập tức run rẩy, hô hấp khó khăn, đùi run lẩy bẩy, dâʍ ɖị©ɧ liên tục trào ra, kɧoáı ©ảʍ đáng sợ lại vô cùng đau nhức hỗn loạn hủy thiên diệt địa từ bụng truyền đến, khiến toàn bộ lông tơ trên người y dựng đứng lên, loại cảm giác này so với lúc nãy bị Bạch Lạc Xuyên thao hoa tâm còn đáng sợ hơn gấp mấy lần…… toàn thân Thẩm Thanh Liên không nhịn được tê dại co rút, hạ thể mềm nhũn hóa thành một bãi xuân thuỷ, khi gần đạt cực khoái cao trào y gắt gao ôm lấy Bạch Lạc Xuyên, thần chí không rõ mà yêu cầu hắn lại cắm sâu hơn nữa, lúc này chỗ sâu trong tử ©υиɠ cực kỳ ngứa ngấy, Thẩm Thanh Liên thậm chí hy vọng Bạch Lạc Xuyên hoàn toàn cắm vào trong tử ©υиɠ của y.
“Dùng sức! Cắm sâu vào…… vào tận bên trong đi! Làm mạnh hơn nữa …… Ân a a…… A……!”
Khẩu pháo lớn của Bạch Lạc Xuyên rút lại, khi qυყ đầυ chuẩn bị rời khỏi hoa huyệt, hắn lại đột nhiên hướng vào bên trong tàn nhẫn đâm chọc. Không màng hoa huyệt vô cùng chặt ngăn cản, liều mạng cắm sâu vào trong, lại lần nữa vọt tới miệng tử ©υиɠ, khiến Thẩm Thanh Liên khơi dậy kɧoáı ©ảʍ vạn trượng, toàn thân vừa đau vừa mềm, lại sảng khoái, kích động vô cùng……
“Ân…… A…… Ha……” Thẩm Thanh Liên chịu đựng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hoa huyệt càng siết càng chặt, đem côn ŧᏂịŧ của Bạch Lạc Xuyên kẹp đến gắt gao.
“Tiểu tiện nhân, em muốn cho ta thành thái giám hả ! Tiểu kỹ nữ…… Lão tử làm chết em…… Thao chết em cái đồ da^ʍ phụ…… Chọc nát da^ʍ huyệt của em !” Bạch Lạc Xuyên bị hoa huyệt của Thẩm Thanh Liên trong lúc cao trào kẹp chặt đến nhíu mày, bực bội mà cấu véo núʍ ѵú sưng đỏ, côn ŧᏂịŧ nóng như lủa đâm loạn trong miệng tử ©υиɠ nhỏ hẹp.
“Ưmmm…… A a…… Từ bỏ…… Từ bỏ……” Thẩm Thanh Liên bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến rơi lệ đầy mặt, bụng đau nhức vô cùng, nhưng lại sảng đến dục tiên dục tử, kêu rên một cách tao mị vô sỉ, yếu ớt nhu nhược liên tục khóc lóc. Lúc này hắn bị Bạch Lạc Xuyên làm cho mê loạn điên cuồng, biến thành một giống cái da^ʍ dãng muốn bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy, theo đuổi kɧoáı ©ảʍ cực hạn.
Bạch Lạc Xuyên nhìn đại mỹ nhân nhi da^ʍ mĩ tuyệt diễm như vậy nằm ở dưới thân mình, dâʍ đãиɠ mà vặn vẹo thân thể, không biết liêm sỉ mà kêu rên mị lãng…… Càng thêm làm cuồng đỉnh trầm trọng, thao đến càng hung mãnh, qυყ đầυ cắm ở miệng tử ©υиɠ chọc loạn, đâm đến tử ©υиɠ muốn nổi lửa.
Thẩm Thanh Liên la hét đến khản đặc giọng, hoa huyệt cùng tử ©υиɠ tuy rằng rất đau, nhưng mang tới kɧoáı ©ảʍ dữ dội, y cảm thấy bản thân sẽ bị Bạch Lạc Xuyên thao chết mất. Hắn nảy sinh ác ý mà xoa nắn loạn xạ nhũ thịt, cự căn đang thao hoa huyệt cũng không biết mệt mỏi mà kịch liệt đâm thọc, tấm trải giường đều ướt đẫm, mọi nơi đều là dâʍ ɖị©ɧ của y……
“Dâʍ ŧᏂủy̠ của em bỏng chết ta, tiểu tao hóa, làm chết em…… Tiểu da^ʍ phụ, thật sảng khoái……” Động tác của Bạch Lạc Xuyên càng cuồng bạo, Thẩm Thanh Liên thực mau lại đạt cao trào, hoa huyệt không ngừng run rẩy co rút, lại trào ra rất nhiều mật dịch, Bạch Lạc Xuyên ở trên người Thẩm Thanh Liên đã làm gần hai canh giờ, hắn hết sức đem cự vật đỉnh tiến vào tử ©υиɠ non nớt ở tận cùng bên trong hoa huyệt của Thẩm Thanh Liên, côn ŧᏂịŧ không kìm nén được nữa, một cổ nùng tinh mạnh mẽ bắn ra, hung hăng mà đánh vào vách thịt non mềm.
Thẩm Thanh Liên bị nóng bỏng tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm cho đầu óc trống rỗng, bởi vì kɧoáı ©ảʍ quá lớn nên y nhất thời ngất đi, nhục huyệt theo bản năng càng ra sức co rút lại, đem cự vật cực đại của Bạch Lạc Xuyên gắt gao bao chặt, non mềm chặt chẽ như cái miệng nhỏ ấm áp ngậm lấy long căn không ngừng mυ'ŧ vào.
Bạch Lạc Xuyên nhìn thân thể mê người không có ý thức nằm dưới thân mình, vừa mới cùng mình trải qua một bữa tiệc tình ái tràn trề cực hạn vui sướиɠ, thể xác và tinh thần không khỏi sảng khoái. Đại mỹ nhân nhi mình tâm tâm niệm niệm rốt cuộc đã bị mình ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài, ánh mắt của hắn cũng quá chuẩn, mỹ nhân nhi mị cốt thiên thành, thân thể lại vô cùng phù hợp với mình, về sau chắc chắn phúc khí không cạn, ha ha…… Bạch Lạc Xuyên nhịn không được đem cự căn còn nửa ngạnh thọc vào rút ra một chút ở hoa huyệt ấm áp, bắn ra thêm mật nước da^ʍ mĩ, sáng lấp lánh tản ra da^ʍ hương, Bạch Lạc Xuyên trong lòng vừa thỏa mãn vừa đắc ý, bỗng nhiên cảm giác linh lực trong cơ thể đang tác quái tán loạn, ngực chợt tê rần, trong cổ họng có mùi tanh ngọt, một ngụm máu tươi phun lên ngọc thể trắng nõn của mỹ nhân nhi. Bạch Lạc Xuyên trước mắt tối sầm, vẫn còn đang cắm trong thân thể của Thẩm Thanh Liên, suy sụp ngã vào lòng ngực y.