Hà Bá Cùng Đại Mỹ Nhân

Chương 16: Hôn mê

Thẩm Thanh Liên trong cơn mê mang cảm thấy thân thể vô cùng khó chịu, giống như có cả ngàn cân đè ở trên người, khiến y rất khó thở. Y cau mày chậm rãi tỉnh dậy, phát hiện Bạch Lạc Xuyên đang nằm trên người y, hai mắt nhắm chặt. Thẩm Thanh Liên trong lòng vừa ngọt ngào vừa tức giận, vui vì cuối cùng cũng được gặp lại hắn, nhưng giận vì Bạch Lạc Xuyên thật là tâm tính thiếu niên, lại bá đạo tham lam, rõ ràng đã ngủ rồi, còn không buông tha cho mình, đè ở trên người mình không chịu tránh ra, thịt bổng to lớn dù mềm xuống vẫn còn cắm sâu trong hoa huyệt.

Thẩm Thanh Liên sắc mặt ửng đỏ, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bủn rủn, đem Bạch Lạc Xuyên đẩy qua một bên. Cự vật dưới thân của Bạch Lạc Xuyên vẫn còn ở bên trong y, nơi kiều nộn và mẫn cảm nhất trong thân thể bị lôi kéo mạnh mẽ, hạ thể phát đau, vòng eo mềm nhũn, không khỏi rên một tiếng, cái trán trơn bóng tiết ra không ít mồ hôi lạnh. Địa phương non mềm kia không thể chịu được lôi kéo lần nữa, Thẩm Thanh Liên phải cưỡi trên eo của Bạch Lạc Xuyên đang nằm ngửa, tư thế này lại làm cự vật tiến sâu vào trong.

Thẩm Thanh Liên thả lỏng thân thể, vặn vẹo vòng eo mảnh mai, chống đầu gối lên trên giường, cắn răng từng chút một đem cự vật từ trong thân thể rút ra. Long căn vừa rời khỏi, phát ra một tiếng “ba” cực kỳ da^ʍ uế mê loạn, một lượng lớn mật nước pha lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra từ trong hoa huyệt, khiến vạt áo của Bạch Lạc Xuyên bị ướt một mảng. Thẩm Thanh Liên nhìn quần áo của hắn, thầm nghĩ, thiếu niên sắc ma này, quần áo trên người còn chưa cởi hết, vậy mà đã cùng mình điên loan đảo phượng…… Nhớ lại những lời kêu rên tao lãng của bản thân trong lúc ý loạn tình mê, cảm thấy mình thật quá dâʍ đãиɠ đi, sắc mặt càng ửng đỏ.

Y luống cuống tay chân muốn nhanh chóng cởϊ qυầи áo của Bạch Lạc Xuyên ra, nhưng vừa mới mở vạt áo, y liền ngây ngẩn cả người. L*иg ngực rắn chắc màu mật ong của hắn có bốn cái lỗ máu, tuy đã băng bó đơn giản, nhưng vẫn bị thấm ướt máu. Làn da vốn bóng loáng lại chi chít những vết nứt, bởi vì mặc áo trong may từ giao tiêu, nên vết máu mới không dính ra bên ngoài. Thẩm Thanh Liên trong lòng vừa đau vừa lo lắng, lại sợ hãi, đúng là oan gia, sao lại làm cho bản thân thê thảm đến như vậy. Còn không phải vô duyên vô cớ khiến cho mình lo lắng sốt ruột sao?

Nhìn thấy Bạch Lạc Xuyên vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, Thẩm Thanh Liên có chút sợ hãi, lúc nãy còn long tinh hổ mãnh thao mình đến chết khϊếp, hiện tại hai mắt lại nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, Thẩm Thanh Liên lập tức cúi đầu nhìn núʍ ѵú của mình, liền cả kinh.

Ấn ký hoa sen kim sắc tuy vẫn còn, nhưng trên ngực và bụng đều loang lỗ những giọt máu, hắn lại nhìn kỹ mặt Bạch Lạc Xuyên, mơ hồ phát hiện khóe miệng của hắn cũng dính chút máu. Thẩm Thanh Liên lay động cơ thể của Bạch Lạc Xuyên, một bên chảy nước mắt, một bên kêu hắn:

“Lạc Xuyên, chàng mau tỉnh lại a…… Ô…… chàng đừng làm ta sợ……”

Thẩm Thanh Liên từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn ngực màu mật của Bạch Lạc Xuyên, làm ướt cái đồng tâm kết đang treo ở trên ngực hắn, Thẩm Thanh Liên nắm chặt nó, nước mắt chảy ra càng dữ dội. Bỗng nhiên cửa tẩm điện bị ai đó đẩy ra, Thẩm Thanh Liên hoảng loạn túm lấy một mảnh vải không biết là gì che khuất ngực cùng hạ thể của mình, ngước mắt lên thì thấy có hai người nam nhân đang đứng ở cửa, người có đôi mắt đào hoa tuy muốn vào nhưng vẫn đứng dậm chân, ho khan một tiếng, nói: “Ngươi, ngươi mau mặc quần vào đi, đừng chậm trễ cứu người.”

Lại nói, sau khi Bạch Dật Thần cùng Bạch Lạc Xuyên tách ra, hắn vẫn luôn cùng Nhan Khanh thượng thần ở xa mà che chở Bạch Lạc Xuyên, thấy tiểu long mang theo Thẩm Thanh Liên đi đến Hà Thần Điện ở Vạn Thanh Hà, cho nên lưu lại gần đó, sợ hắn lại xảy ra chuyện gì. Bạch Lạc Xuyên thật khiến người khác phải nhọc lòng vì hắn, không bao lâu, Bạch Dật Thần đúng là cảm nhận được khí tức của Bạch Lạc Xuyên nhanh chóng tiêu tán.

Bạch Dật Thần vội vàng cùng Nhan Khanh thượng thần lặn xuống Vạn Thanh Hà, đi tới Hà Thần Điện, hắn bất chấp mọi thứ, sốt ruột đẩy ra cửa tẩm điện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là thân mình trần trụi trắng nõn mượt mà của đại mỹ nhân nhi như yêu tinh kia, cưỡi trên người của cháu trai khóc lóc nỉ non. Lại nhìn đến tiểu cháu trai không có tiền đồ của mình, sắc mặt trắng toát, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mỏng manh mà nằm ở trên giường. Bạch Dật Thần vừa tức giận vừa lo lắng, tên nhãi con này, đúng là thứ không có tiền đồ! Thân thể đã muốn suy sụp rồi, Nhan Khanh cho hắn chút linh lực mới miễn cưỡng chống đỡ nguyên thân đuổi tới thành Thanh Hà, không nghĩ tới tên nhóc này lại là sắc quỷ đầu thai, không hiểu chuyện thì thôi đi, cũng không để thân thể nghỉ ngơi một chút, không biết thoả mãn mà ăn sạch sẽ luôn đại mỹ nhân nhi kia! Kết quả…… Kết quả…… Hai người vừa mới xong xuôi, Bạch Lạc Xuyên liền mã thượng phong, phun ra máu tươi, khí tức tán loạn mà chết ngất đi! Nếu không phải có Bích Quỳnh Quả hộ mệnh, không chừng sẽ thực sự chết trên người Thẩm Thanh Liên.

Nam nhân làʍ t̠ìиɦ khi thân thể mệt nhọc, nếu hưng phấn quá độ, liền sẽ mã thượng phong, thân thể của Thẩm Thanh Liên kia lại nhu mị giống yêu tinh, khiến Bạch Lạc Xuyên chết mê chết mệt, hắn lại đang tuổi trẻ sung mãn, không biết tiết chế, làm sao mà khống chế được du͙© vọиɠ chứ?

Bạch Dật Thần thấy Thẩm Thanh Liên vội vàng mặc quần áo ra khỏi tẩm điện, lập tức để Nhan Khanh đi cho chữa trị cho tiểu cháu trai. Nhìn Thẩm Thanh Liên một đôi mắt đẹp khóc đỏ bừng, từng viên nước mắt rơi xuống, thoáng nhìn cửa tẩm điện gắt gao đóng lại, trong mắt hiện rõ nôn nóng cùng lo lắng, quả thật không có một chút giả tạo.

Nói thật lòng, Bạch Dật Thần không hề thích Thẩm Thanh Liên. Lúc trước, nếu không phải yêu tinh bất nam bất nữ này tóm được tâm của tiểu long thần, cháu trai của hắn cũng sẽ không từ bỏ Long Thần vị, thực hiện cấm thuật khiến bản thân xém chút không còn một hơi thở. Nhưng nhãi con quật cường này chỉ dựa vào một hơi thở cũng phải đi cứu tiểu tiện nhân kia, bạch tam thúc trong lòng bắt đầu không thoải mái.

Ngày đó, nếu không phải bản thân thấy hai người gắn bó keo sơn, tình đầu ý hợp, thệ hải minh sơn, không giống như vui đùa, mà tiểu long lại toàn tâm toàn ý, hắn mới có thể mềm lòng đi giúp tiểu long tìm Bích Quỳnh Quả, ngầm đồng ý cho tiểu cháu trai thi hành cấm thuật kia…… Làm sao biết lại có ngày hôm nay, tiểu cháu trai mất hết linh lực, hơi thở thoi thóp mà hôn mê, ngày sau cho dù có khôi phục được cũng vĩnh viễn chỉ là một Địa Tiên! Tiểu long do mình nuôi nấng từ nhỏ, là long thần ưu tú trong toàn bộ long tộc, như thế nào lại vứt bỏ không cần Long Thần vị, không cần những thần nữ long nữ xinh đẹp nhất, cố tình lại bị tiểu tiện nhân này mê hoặc tâm trí?

Bạch Dật Thần nhìn đến đại mỹ nhân nhi dáng người như yêu tinh, nhu nhược đứng ở bên ngoài, một thân áo trong trắng sáng được may từ giao tiêu bao bọc làn da đẹp như ngọc, bên ngoài khoác một chiếc áo cưới tơ lụa màu đỏ rực, áo rộng tay dài càng thêm phong lưu. Chất liệu mềm mại phác họa ra đường cong nhu hòa gợi cảm, phần cổ áo hạ tháp lộ ra cảnh xuân bên trong, trên làn da trắng nõn toàn là dấu hôn tím xanh, đầu tóc dài và dày như rong biển rối tung ở sau lưng, vài sợi tóc mướt mồ hôi dính ở bên má càng làm bật lên da thịt trắng nõn. Người này quả thật cũng là tuyệt sắc, đôi mắt như nước mùa thu, hàng mi tựa núi xa, đôi môi đỏ thắm, da trắng mạo mỹ, thân thể thon dài đầy đặn mượt mà, toàn bộ thân thể đều ôn nhuận như minh châu mỹ ngọc, trên gương mặt yêu mị lại là biểu tình thiên chân vô tà, dáng người như yêu tinh nhưng lại nhu nhược mềm mại, ai có thể nào không yêu thích bộ dạng mị cốt thiên thành này của y chứ?

Bạch Dật Thần trong lòng nghĩ, quả nhiên là yêu tinh, cũng không biết ngày sau có thể cùng Bạch Lạc Xuyên mãi mãi bên nhau không ?! Lại nghĩ đến tiểu cháu trai ham mê sắc dục của mình, suýt nữa bỏ mạng trên người yêu tinh này, trong lòng không khỏi buồn phiền, đối với Thẩm Thanh Liên là không thể có sắc mặt tốt.

“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi đi theo ta.”

Thẩm Thanh Liên tuy không biết Bạch Dật Thần, nhưng thấy hắn cũng đã cho người cứu Bạch Lạc Xuyên, nên liền đi theo hắn tới nhà chính. Bạch Dật Thần tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, rồi như một lão tăng nhập định mà không nói lời nào cả, Thẩm Thanh Liên đứng cũng không được ngồi cũng không xong, chỗ xấu hổ ở giữa hai chân đã sưng lên, vừa xót vừa đau, toàn thân như muốn rã rời vô lực, y thấy Bạch Dật Thần sắc mặt không tốt, cũng không dám nói gì, chỉ cố gắng chống cơ thể bủn rủn đứng đó, trong người lúc thì nóng lúc thì lạnh, mồ hôi túa ra dữ dội, hai chân cũng chống đỡ không được mà run lẩy bẩy. Thẩm Thanh Liên khẽ nhúc nhích, thay đổi tư thế tiếp tục đứng, lặng lẽ xoa xoa cái eo bủn rủn của mình.

“Ngươi, tên là gì?” động tác nhỏ của Thẩm Thanh Liên không thể thoát khỏi mắt của Bạch Dật Thần.

“Thưa công tử, ta là người thành Thanh Hà, họ Thẩm, tên Thanh Liên.” Thẩm Thanh Liên trả lời.

“Ngươi quen biết cháu trai Bạch Lạc Xuyên của ta từ lúc nào ?”

Thẩm Thanh Liên vừa nghe, mới biết người trước mắt là trưởng bối của Bạch Lạc Xuyên, sau đó suy nghĩ, Bạch Lạc Xuyên tuy muốn cưới mình, nhưng cũng không phải là lệnh của cha mẹ hay có người mai mối, lại thấy Bạch Dật Thần rất khó chịu, mơ hồ cảm thấy không ổn, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, “Cháu dâu xin bái kiến thúc thúc.” Rồi đem chuyện mình bị tiểu ngư ở hồ nước đùa giỡn, sau đó không biết làm sao mà gặp được Bạch Lạc Xuyên ở trong mộng, rồi như thế nào mà đợi Bạch Lạc Xuyên trong ba năm, chuyện bị bệnh trong hai năm, tất cả đều nhất nhất nói ra.

Bạch Dật Thần vốn biết những chuyện này, hắn hỏi cũng chỉ là muốn khảo nghiệm lại người trước mặt. Hắn lại hỏi: “Ngươi có biết, cháu trai của ta trong năm năm này làm cái gì không?”

Thẩm Thanh Liên lắc đầu.

“Trong năm năm qua, ngươi cảm thấy ngươi đã chịu quá nhiều khổ sở, nhưng cháu trai của ta vì ngươi lại suýt nữa mất đi tính mạng!” Bạch Dật Thần liền đem chuyện thi hành cấm thuật của Bạch Lạc Xuyên nói thẳng với Thẩm Thanh Liên.