Hà Bá Cùng Đại Mỹ Nhân

Chương 3: Đợi mộng

Lại nói về Bạch Lạc Xuyên, đùa giỡn tâm tâm niệm niệm đại mỹ nhân xong, thần thức trở lại Vạn Thanh Hà, kim sắc tiểu ngư ở trong hồ nước nhịn không được lắc đầu hất đuôi, kích động mà bơi qua bơi lại.

“Ha, cháu trai nhỏ của ta, còn chưa hồi phục nguyên hình mà sao lại cao hứng như vậy?” Một giọng nói bỡn cợt từ không trung truyền đến, một xích kim sắc long (rồng màu vàng đỏ) vượt qua mây bay xuống.

“Cháu trai, vội vội vàng vàng tìm ta tới làm gì?” Trên bờ một nam nhân với đôi mắt đào hoa, mặt đầy phong lưu nói với Bạch Lạc Xuyên đang ở trong nước.

Bạch Lạc Xuyên liếc mắt một cái, vung đuôi hất nước lên mặt và miệng của Bạch Dật Thần.

“Phi phi phi…… Tiểu tử thúi, nếu không có ta, phỏng chừng ngươi hiện tại còn đang ở trong hồ nước thánh của Long Thần Điện bị người ta vây xem rồi.” Bạch Dật Thần lau nước trên mặt. Bạch Lạc Xuyên thằng nhóc chết tiệt này thời điểm nhờ người thì mặt quay về phía trước, lúc không cần nữa thì hất ra sau, đúng là tiểu súc sinh.

“Tam thúc, ta muốn Bích Quỳnh Quả.”

“Ngươi muốn đồ vật kia làm gì?” Bạch Dật Thần nghiêm mặt cười thẳng. Bạch Lạc Xuyên thằng nhóc chết tiệt lại muốn làm gì, Bích Quỳnh Quả vốn là đồ vật mà thần tiên dùng để độ thiên kiếp khi tục mệnh, Bạch Lạc Xuyên hắn vừa mới độ xong thiên kiếp đã trở thành Long Thần, như thế nào còn phải dùng?

“Ta…… Muốn hai viên.”

“Hai viên? Ngươi muốn làm đại sự gì? A? Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa?” Bạch Dật Thần nhìn chằm chằm tiểu ngư trong nước, hận không thể trực tiếp lấy cái chảo đem thúi tiểu ngư không chịu an phận này chiên lên, vậy mình đỡ phải hao tâm tổn sức.

“Không chết được, tam thúc, ngươi cũng đừng nhọc lòng nữa, bà bà mụ mụ à, cũng không biết Nhan Khanh thượng thần làm sao chịu được ngươi.” Bạch Lạc Xuyên nhìn tam thúc lúc nào cũng yêu thương mình, ngoài miệng không nói mà trong lòng nóng lên.

“Bạch Lạc Xuyên, nếu ngươi không nói ngươi muốn Bích Quỳnh Quả để làm gì, ta sẽ không tìm cho ngươi.”

“Tam thúc không muốn hỗ trợ, ta đây liền thật sự sống mà như chết.” Tiểu ngư uể oải vẫy đuôi.

Bạch Dật Thần nhìn cháu trai mình thương yêu từ nhỏ, trong lòng mềm nhũn, tiểu tử này thật là oan gia, từ nhỏ đến lớn không thiếu mấy chuyện gây hoạ nháo sự, nhưng thông minh như hắn vẫn là có chừng mực, hiếm khi uể oải giả vờ ngoan ngoãn cầu người như vậy, thôi thôi, tiểu ngư rồi cũng phải trưởng thành.

“Ta trước cùng phụ vương thông báo một tiếng, ba tháng sau, khi thần lực của ngươi đã khôi phục và hiện nguyên hình, hãy mang theo lệnh của phụ vương mà đi gặp Tây Vương Mẫu xin Bích Quỳnh Quả.” Bạch Dật Thần dứt lời, lại nói:

“À, cháu trai nè, tam thúc ta nhớ ra chuyện này, nghe nói dưỡng nguyên thần trong ba tháng này không thể tiết thân, liền tính thần thức cũng không được, nếu không thì một thân thần lực cũng đừng tưởng khôi phục, vậy thôi , ta đi trước a.” Hắc hắc, tiểu tử, không nói cho ta, ta cũng biết ngươi muốn làm gì.

“……” Bạch Lạc Xuyên choáng váng, đại mỹ nhân nhi của ta, chỉ có thể nhìn, sờ không được , ăn không được, còn có để người sống không! Tam thúc, ngươi chơi ta à?

Tiểu ngư ở hồ nước bơi tới bơi lui, muốn điên rồi!

Phụ thân Thẩm Thạch Khê của Thẩm Thanh Liên chưa từng thỉnh tiên sinh dạy học cho y, chỉ là trong mấy năm vỡ lòng, tìm đại một cái trường tư đem nhét Thẩm Thanh Liên vào. Nhưng bởi vì Thẩm Thanh Liên càng lớn càng đẹp, càng thêm mi mục như họa, Thẩm Thạch Khê cũng là khá nhạy cảm, cho nên bắt Thẩm Thanh Liên chỉ ở trong nhà đọc sách, hiếm khi tiếp xúc với bên ngoài.

Thẩm Thạch Khê đối với Thẩm Thanh Liên có một cảm xúc khó nói thành lời, năm đó, Thẩm Thạch Khê còn là Thẩm gia công tử, trên đường đi Tô Châu, cứu được mẫu thân của Thẩm Thanh Liên ―― Trình Bích Lạc. Thẩm Thanh Liên lớn lên có bảy tám phần giống mẫu thân y, có thể nói Trình Bích Lạc cũng là một tuyệt sắc giai nhân, khi đó Thẩm Thạch Khê liếc mắt một cái liền coi trọng Trình Bích Lạc, chính là nước chảy hữu tình hoa rơi vô ý, nhu nhược Trình Bích Lạc bị biểu ca lừa gạt, chưa kết hôn đã có thai, nhưng phụ thân hài tử lại vì công danh đi cưới người khác, vứt bỏ Trình Bích Lạc, vì nghĩ quẩn mà nhảy sông tự vẫn, có điều tự sát không thành mà trở thành thê tử của Thẩm Thạch Khê.

Thẩm Thạch Khê rất sủng ái Trình Bích Lạc, tuy nhiên thân thể của nàng không được tốt, trong lúc mang thai thì sức lực dần cạn kiệt nên thời điểm sinh con không thể nào chống đỡ, Trình Bích Lạc khó sinh, sinh hạ Thẩm Thanh Liên thì gửi gắm cho Thẩm Thạch Khê rồi qua đời. Mà Thẩm Thanh Liên lại có một thân thể như vậy, Thẩm Thạch Khê vừa oán lại buồn, oán chính là Thẩm Thanh Liên một thân quái thai không may mắn, khiến Phùng Bích Lạc lìa bỏ trần thế, buồn là đã đáp ứng Trình Bích Lạc đem hài tử nuôi lớn. Mỗi lần nhìn đến gương mặt của Thẩm Thanh Liên, hắn liền nhớ tới Trình Bích Lạc, tâm của Thẩm Thạch Khê vừa đau vừa xót lại hận không thể hạ thủ được.

Thẩm Thanh Liên dù chưa được nếm trải cái gọi là phụ từ mẫu ái, nhưng tính tình lại luôn nhu hòa và dễ mềm lòng, xưa nay lại khó được tiếp xúc với nhiều thứ lạ lẫm trên đời, thương trường một chút cũng chưa bị ô nhiễm, không duyên không cớ càng lại khiến Bạch Lạc Xuyên yêu thích. Thẩm Thanh Liên tính tình thanh thuần nhưng thân thể lại dâʍ đãиɠ, diện mạo gợi cảm nhưng biểu tình thiên chân, sự kết hợp những thứ tuyệt mỹ thế này chính là cực hạn mê người, từ trong xương cốt phát ra dụ hoặc, điều mà người khác muốn học cũng học không được.

Vào buổi tối, Thẩm Thanh Liên sớm lên giường ngủ, cũng không phải quá mệt mỏi, chỉ muốn xem coi có thể mơ thấy thiếu niên mắt vàng chỉ biết khi dễ y hay không, khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thanh Liên không khỏi đỏ ửng. Chữ tình là không biết khi nào nó đến, phải nói Bạch Lạc Xuyên đúng là vận cứt chó, Thẩm Thanh Liên đối với hắn ít nhiều gì cũng có chút tình ý, ai! Một búp cải trắng mơn mởn xanh tươi như vậy, lại để cho heo xơi, à không, là cho rồng xơi.

Bạch Lạc Xuyên buồn bực a, có thể xem không thể ăn, có thể sờ không thể làm, vốn dĩ cân nhắc ba tháng này ăn luôn đại mỹ nhân nhi, khiến cho y thực tủy biết vị. Nhưng những lời tam thúc nói trước khi đi giống như khi trời lạnh lại rót một chậu nước đá, lạnh thấu tim! Được thôi, nếu không thể làm những gì mình muốn, vậy thì làm những gì có thể.

Thần thức của Bạch Lạc Xuyên sớm chờ ở mép giường Thẩm Thanh Liên, nhìn đại mỹ nhân nhi cởϊ áσ tháo thắt lưng, cởi ra áo ngoài, áo trong, nội y, qυầи ɭóŧ…… Tiểu tiện nhân…… Khi ngủ cư nhiên chỉ mặc bộ đồ ngủ lộ liễu như vậy, qυầи ɭóŧ cũng không mặc! Bạch Lạc Xuyên nghiến răng nghiến lợi, hảo, nếu em đã thích như thế này, vậy về sau cái gì cũng đừng nghĩ mặc!