Hà Bá Cùng Đại Mỹ Nhân

Chương 2: Tri Kỷ

Thẩm Thanh Liên cùng người hầu Thu Ly về đến nhà thì trời đã tối, chủ tớ hai người ăn cơm chiều xuề xoà xong, Thẩm Thanh Liên kêu Thu Ly đi chuẩn bị nước tắm, thật sự là giáo dưỡng của Thẩm Thanh Liên không cho phép y thò tay vào áσ ɭóŧ để gãi ngứa, nhưng đầṳ ѵú trên ngực lại vừa đau vừa ngứa, không thể không đi tắm lần nữa.

Thẩm Thanh Liên cởϊ qυầи áo đi vào trong bồn nước, đầu tiên là vốc nước rửa sạch ngực, làm đi làm lại nhiều lần, cảm giác đau ngứa cũng không thuyên giảm bao nhiêu. Thẩm Thanh Liên đem đèn dầu dịch đến gần một chút, cẩn thận nhìn kỹ đầṳ ѵú, khuôn mặt trắng nõn lập tức nổi lên từng đám mây đỏ, đầṳ ѵú bị tiểu ngư cắn vừa hồng lại sưng đến đứng thẳng, mấu chốt là…… Mấu chốt là…… ở trên quầng vυ' còn có một dấu ấn ký hoa sen kim sắc. Thẩm Thanh Liên cầm khăn vải hơi dùng sức lau lên dấu vết kia, chẳng những không lau sạch, ngược lại hai viên đầṳ ѵú càng tê càng ngứa ngáy đến dựng thẳng lên, thân thể cũng trở nên lạnh lẽo vô lực, vòng eo mảnh khảnh càng mềm xuống, tiểu côn ŧᏂịŧ ở phía dưới trông rất có tinh thần, thậm chí nơi khó nói nên lời ở giữa hai chân cũng ngứa ngáy vô cùng. Thẩm Thanh Liên không khỏi siết chặt đôi chân thon thả cân đối, cố gắng đè xuống cảm giác kỳ lạ này, nhưng lại không dám đυ.ng vào ngực mình. Vội vàng lau người rồi mặc thêm chiếc áo ngủ, kêu người hầu dọn dẹp bồn tắm, sau đó nằm ở trên giường nghiêng người đọc sách. Không bao lâu sau, Thẩm Thanh Liên mệt mỏi thở đều, tiến vào giấc ngủ.

Làn gió nhẹ lướt qua làm tấm màn giường bay phất phơ, nhấc lên vài sợi tóc quanh má Thẩm Thanh Liên. Mái tóc dài mượt mà, um tùm như rong biển của y từ trên giường đổ xuống như dòng nước chảy, lông mày đẹp và cong như làn khói nghiêng, hàng mi dài cong vυ't, đôi môi căng mọng và hồng đào nhìn qua vừa mọng nước lại mỹ vị, hai núʍ ѵú cao ngất đẩy ra chiếc áo ngủ mềm mại làm lộ ra hai tiểu đồi núi, hai cánh tay duyên dáng mượt mà để ở trên bụng nhỏ phẳng phiu, đôi chân dài thon thả bắt chéo nhau, cặp mông đầy đặn xuyên qua lớp áo tạo thành một đường cong mê người. Rõ ràng chính là gương mặt yêu tinh thân mình yêu tinh, lại cố tình bày ra bộ dạng thiên chân vô tà.

Vào ban đêm, khi thần thức của Bạch Lạc Xuyên dựa theo phù chú tìm tới, đại mỹ nhân nhi cứ như vậy bày ra bộ dạng mời gọi người. Bạch Lạc Xuyên có chút nổi giận, vì sao chứ? Đại mỹ nhân nhi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là của hắn, không nghĩ để cho người khác thấy, không nghĩ để cho người khác chạm vào, chỉ muốn đem y giấu đi, mỗi ngày ôm…… Rồi làm vậy như vậy…… Sau đó lại như vậy như vậy…… Đáng tiếc, hiện tại bản thân chưa khôi phục hoàn toàn, không thể duy trì nguyên thân, cũng không thể khôi phục hình người, chỉ có thể vào ban đêm lưu lại thân thể, giải phóng thần thức đến nhìn nhắm đại mỹ nhân cho đã thèm con mắt .

Bất quá, không có thân thể không có nghĩa Bạch Lạc Xuyên làm không được chuyện xấu a, thần thức của Bạch Lạc Xuyên hóa thành một đạo kim quang tiến vào trong mộng của Thẩm Thanh Liên. Trong mộng, Thẩm Thanh Liên ở một nơi tràn ngập ánh sáng kim sắc, trong lúc hoảng hốt, bỗng nhiên gặp được một thiếu niên cực kỳ anh tuấn. Thiếu niên dáng người cường tráng, nước da bánh mật vàng óng, ngũ quan giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt màu vàng u ám thâm thúy càng thêm cuồng dã không câu nệ, vừa tà ác vừa gợi cảm. Thẩm Thanh Liên nhìn đôi mắt vàng sẫm kia, không hiểu sao ngực càng thêm tê ngứa, eo càng là mềm nhũn không có lực, liền ngã ngồi trên mặt đất, cảm xúc kỳ quái giữa hai chân lại xuất hiện. Thiếu niên không ngừng tiếp cận, Thẩm Thanh Liên cảm thấy thân thể càng ngày càng không giống của mình, cảm giác thân thể không tự chủ được, bản thân thật sự là quá mức dâʍ đãиɠ, nước mắt vô thức liền chảy ra.

“Sao lại khóc ?” Thanh âm trong treo và sáng sủa của thiếu niên tựa hồ xa xa gần gần mà truyền đến, đầu ngón tay hơi lạnh lướt nhẹ qua gương mặt vô cùng mịn màng của Thẩm Thanh Liên, Thẩm Thanh Liên cảm thấy nơi bị thiếu niên chạm vào đều nóng lên, nửa người tựa hồ như tê dại, không khỏi co rúm lại một chút.

Bạch Lạc Xuyên nhìn phản ứng của Thẩm Thanh Liên, trong lòng đại hỉ, thân thể của đại mỹ nhân yêu tinh này cũng quá nhạy cảm, chạm nhẹ một chút liền có phản ứng lớn như vậy. Bạch Lạc Xuyên ác ý mà điều chỉnh linh thức, áo ngủ của Thẩm Thanh Liên nháy mắt biến mất. Thẩm Thanh Liên chợt thấy chính mình trần trụi trước mặt thiếu niên xa lạ, nhất thời y vừa thẹn thùng vừa sốt ruột, nước mắt liền như chuỗi ngọc châu bị đứt mà không ngừng lăn xuống, hàm răng trắng bạch cắn lên cánh môi anh đào mọng nước, đôi mắt ngập nước ẩn tình tựa như phi thường tức giận mà nhìn Bạch Lạc Xuyên, cánh tay ngọc che ở trước ngực, hai chân khép lại để che đậy nơi riêng tư.

Bạch Lạc Xuyên ngày thường không gần sắc đẹp, sống một ngàn năm vẫn là một đồng tử long (rồng còn zin =))))) ), chính là bởi vì không thích loại mỹ nhân nghiên tư diễm chất, quyến rũ mê người, cũng không thích loại kiêu căng ngạo mạn, càng không thích cái loại lạnh lùng thờ ơ, ra vẻ thanh cao. Mà Thẩm Thanh Liên này là một mỹ nhân sáng như viên minh châu, tiên nhược đào lý lại nhu nhu nhược nhược, một mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại có bộ dạng nhìn thấy mà thương, cố tình đặc biệt phù hợp khẩu vị của Bạch Lạc Xuyên. Thẩm Thanh Liên vừa khóc, Bạch Lạc Xuyên a, đầu quả tim liền run lên.

*tiên nhược đào lý : ý chỉ vẻ đẹp thanh tú , đẹp như trái mận,đào tươi.

“Đại mỹ nhân, đừng khóc……” Bạch Lạc Xuyên ngồi xổm xuống, nâng chiếc cằm thon nhọn của Thẩm Thanh Liên lên, lau đi nước mắt trên má Thẩm Thanh Liên, đầu ngón tay xoa xoa đôi môi đầy đặn, nhịn không được dụ hoặc, liền cắn một ngụm lên đôi môi anh đào mọng nước và mỹ vị đó.

“Không cần…… Ngô……” Thẩm Thanh Liên lần đầu tiên cùng người khác răng môi đυ.ng chạm, giãy giụa muốn né tránh Bạch Lạc Xuyên.

“Cái gì không cần? Đem miệng mở ra, bằng không ta cắn em!” Bạch Lạc Xuyên tà ác liếʍ mυ'ŧ cánh môi mềm mại của Thẩm Thanh Liên, sau đó dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn một chút, Thẩm Thanh Liên khẽ mở miệng, đầu lưỡi Bạch Lạc Xuyên liền chui vào trong khoang miệng ngọt ngào của Thẩm Thanh Liên, môi lưỡi giao triền, liếʍ mυ'ŧ dòng nước ngọt chảy ra từ miệng.

Môi lưỡi thơm tho mềm mại của Thẩm Thanh Liên mang theo mùi hoa quế, Bạch Lạc Xuyên ác ý mà đùa giỡn chiếc lưỡi mềm mịn của Thẩm Thanh Liên, hướng Thẩm Thanh Liên nói:

“Đại mỹ nhân nhi, làm tức phụ của ta đi, ta sẽ đối với em thật tốt, mỗi ngày đều ôm em.”

Thẩm Thanh Liên bị thiếu niên hôn môi đến mơ mơ màng màng, đôi mắt long lanh hàm chứa nước mắt mê mang nhìn Bạch Lạc Xuyên, thiếu niên này đang nói cái gì, mình lại không phải nữ nhân chân chính, như thế nào có thể làm tức phụ của hắn, ân…… Tuy rằng cũng không tính là nam nhân chân chính.

Bạch Lạc Xuyên thấy Thẩm Thanh Liên không phản đối, trong lòng không khỏi dương dương tự đắc, lá gan lớn hơn nữa, đem Thẩm Thanh Liên trần trụi ôm vào trong ngực, đôi tay vuốt ve thân thể mê người của Thẩm Thanh Liên. Bộ ngực mềm mại, đầṳ ѵú cương cứng, vòng eo mịn màng, cái mông đẩy đà đầy đặn, cặp đùi thon dài thẳng tắp. Bạch Lạc Xuyên tốt xấu gì cũng là phiên phiên công tử, đối mặt với Thẩm Thanh Liên, không biết phải làm như thế nào, liền vài phần bỡn cợt và trêu đùa, lúc này mới chân chính xác nhận là thích đến tận xương tuỷ. Bạch Lạc Xuyên một bên xoa nắn cặp mông đầy đặn của Thẩm Thanh Liên, một bên cười nói:

“Đại mỹ nhân nhi, mông em vừa lớn vừa đàn hồi nha, nhất định là sinh rất tốt, về sau phải để em sinh cho ta thật nhiều hài tử.”

Thẩm Thanh Liên nghe xong lời này, thân mình hận không thể đỏ rực từ đầu tới chân, thanh âm mềm mại run rẩy nói:

“Ta…… Không thể sinh……”

“Như thế nào không thể sinh? mỹ nhân nhi của ta, em không phải có nơi này sao.” Nói xong, Bạch Lạc Xuyên xoa nhẹ vài cái lên khe hở giữa hai chân Thẩm Thanh Liên.

Thẩm Thanh Liên hai chân siết chặt lại, không muốn Bạch Lạc Xuyên một lần nữa đυ.ng chạm nơi mẫn cảm nhất trên người mình, nhưng lại đem tay Bạch Lạc Xuyên kẹp chặt ở giữa hai chân, dường như không nghĩ muốn Bạch Lạc Xuyên dời tay đi, nửa này nữa kia mà xấu hổ. Đại mỹ nhân nhi Thẩm Thanh Liên nhìn vẻ mặt bỡn cợt của Bạch Lạc Xuyên, nước mắt không kìm được mà trào ra.

“Đại mỹ nhân nhi, ta biết em luyến tiếc không muốn ta đi, chờ ta, chờ ta tới cưới em, nếu mà ta biết em sớm ba chiều bốn thì…. hừ hừ……” Nói xong, Bạch Lạc Xuyên liếʍ từng giọt nước mắt rơi rớt trên mặt Thẩm Thanh Liên.

Thẩm Thanh Liên mơ màng từ trong giấc mộng tỉnh lại, cảm thấy thân thể đặc biệt mệt mỏi, nghe ngoài cửa sổ có tiếng chim cùng ve, bất giác không biết đêm nay là năm nào. Y đứng dậy một chút, cảm giác nhớp nháp giữa hai chân làm Thẩm Thanh Liên bỗng nhiên nhớ tới thiếu niên có đôi mắt kim sắc đùa giỡn y trong mộng, y không khỏi đỏ mặt, lỗ tai nóng ran, giấc mộng như thực như ảo khiến trái tim Thẩm công tử không biết đi về đâu, tất cả đều bị xáo trộn.