Người Không Thương Ta, Ta Leo Tường

Chương 4

Khi ta ngồi trong thứ chuyển động kì lạ này, trái tim cua ta không ngực đập thịch thịch:" Không phải sợ! Không phải sợ!" Ta không ngừng vỗ ngực, sợ trái tim sẽ nhảy ra ngoài.

Hắn vuốt tóc ta, cười nói:" Ðừng sợ, đây là ô tô, nó sẽ không cắn cậu đâu."

" Ô tô? Ta chỉ ngồi xe ngựa, Tuy rằng ngựa sẽ kêu, nhưng không kêu to giống như vầy, hai lỗ tai của ta sắp điếc đến nơi rồi. Còn có, người ở đây thật kì lạ, cả trai lẫn gái đều mặc đồ ít như vậy, một chút cũng không e lệ. lại còn ôm ấp như này, này, này...Này còn ra thể thống gì nữa?" Ta thiếu chút nữa đỏ mặt thay bọn họ.

" Ðây là chuyện bình thường!" hắn phản bác lời ta nói.

Miệng của ta lại mở thành hình tròn, chỉ có thể dùng bốn chữ để diễn tả cái nhìn của ta cho bọn họ " kinh thế hãi tục"!

" Chờ tôi dừng xe lại, cậu phải giả thành người câm ðấy." Hắn ta nhắc nhở.

" Biết rồi!" Ta nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, những cãn nhà kì lạ, một đám người kì quái, bỗng nhiên một âm thanh gầm rú xẹt qua người ta:" Người kia đang cưỡi cái gì vậy? Hình như là...một con ngựa sắt?"

" Ha ha, đó không phải ngựa sắt, la moto, giống như xe đạp bọn họ dùng chân đạp lên." Hắn chỉ một đám người đang dừng xe:" Xe đạp không nhanh bằng xe máy, xe máy không nhanh bằng ô tô, ô tô không nhanh bằng tàu hỏa, tàu hỏa không nhanh bằng máy bay."

Xe lửa? Gà bay? ta buồn bực nói:" Gà bay nhanh như vậy sao?" Không nghĩ gà lại bay nhanh như vậy...Khó trách người ta nói gà gáy một tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc, nguyên lai không chỉ có vậy, nó bay cũng khiến con người phải kinh ngạc.

" Ha ha, một con gà bay?" Hắn cười nghiêng ngả:" Không phải là gà, nó là một cỗ máy có thể bay trên trời. Người ta ngồi bên trong ðó, ở đó có thể nhìn thấy mây."

Thần tiên! Bất quá cảm giác ngồi trong gà bay chắc không khác gì đi trong thang máy, hẳn là vố cùng chóng mặt, nghĩ vậy ta không cảm thấy hứng thú nữa.

Khi xe đến nõi, hắn lại nhắc ta:" Cái gì cúng không cần nói, tin tưởng tôi."

Ta đành đi theo hắn, tò mò nhìn xung quanh:" Phó tổng sớm!"

Phó tổng? Phó tổng là cái gì? Ta lại muốn hỏi nhưng vẫn ngậm miệng lại. Bởi vì ta nhìn thấy mọi người đều tò mò đánh giá ta, ta hơi sợ, bọn họ sẽ không phải là muốn lấy nội tạng của ta đi nghiên cứu đấy chứ? Càng nghĩ ta càng sợ, chạy nhanh nắm tay Tư Ðồ Dật, lại cảm thấy ánh mắt nhìn vào ta ngày càng nhiều. Ô,,, Bọn họ sẽ không lột sống ta đi?

Hắn nhỏ giọng nói:" Ðừng sợ, đi theo tôi." Hắn lôi ta đi nhanh qua đại sảnh sau đó bước vào thang máy

Thang máy có rất nhiều người, không gian nhỏ hẹp nhàm chán khiến tôi khó chịu không chỉ vì ánh mắt dò xét của mọi người mà còn vì cái tay đang đặt lên mông của tôi. Nếu là Dật Dật ta cảm thấy rất thích, nhưng tay trái hắn ôm ta, tay phải cầm cặp, trừ khi hắn có ba cánh tay.

Tên khốn nào dám sờ mông ta? Ta hung dữ quay người lại, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đứng sau, nhưng bọn họ đều tỏ ra đứng đắn cùng ánh mắt vô tội, tay sói đã biến mất, hừ! May cho ngươi chốn nhanh, nếu không nhất định cho ngươi đẹp mặt!

Nhận thấy được sự khác thường, Tư Ðồ Dật nhẹ nhàng cầm lấy tay của ta, nhíu mày nói:" làm sao thế?"

" Có người sờ mông ta!" Ta dùng khẩu hình đáp hắn.

Hắn biến sắc, lập tức kéo ta về phía trước, ôm ta vào trong l*иg ngực, sau đó hung ác trừng mắt nhìn mấy người phía sau,

Thang máy yên tĩnh đến dọa người, mỗi một tầng đều có người chạy ra ngoài, thẳng đến khi chỉ còn lại hai người, ta mới nhẹ nhàng thở ra:" Dật Dật, vừa rồi có người sờ mông ta."

Hắn sờ sờ đầu của ta, mắt lộ ra sự nguy hiểm:" Lần sau có người sờ cậu, cậu bắt hắn lại, sau đó hung hãng đánh hắn, tôi cũng sẽ đánh hắn! Sắc lang!"

" Ðược! Ðánh hắn!" Ta vui vẻ ôm lấy thắt lưng hắn:" Dật Dật, ngươi đối với ta thật tốt!"

"... Nào giả câm!"

Cửa thang máy mở ra, ta bị hắn lôi đi:" Nhớ kỹ, đừng nói truyện!"

Tấm kính to ở trên mặt đất lọt vào trong mắt ta, ngay sau đó một mỹ nữ đi ra, tươi cười nói:" Phó tổng sớm!"

Tư Ðồ Dật cũng cười nói:" Thư ký Phương sớm, giúp tôi chuẩn bị hai bữa sáng."

Lúc này mĩ nữ kia mới nhìn ðến ta, sửng sốt rồi lập tức cười nói:" Vâng"

Ta đi theo hắn vào trong phòng, bên trong không có ai, ta rốt cục nhẹ nhàng thở ra:" Ðây là chỗ nào?"

" Vãn phòng của tôi, cậu ngồi ở sô pha đi, lát nữa thư ký Phương mang đồ ãn ra cậu ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này ãn, chờ tôi làm việc xong chúng ta cùng cở thể về nhà." Hắn bắt đầu ngồi bên bàn trở mình viết viết.

Ta thấy hắn bận rộn như vậy, không đi quấy rầy hắn, an vị ngồi lẳng lặng chờ, một lúc sau, cửa phòng mở ra, thư kí Phương mang bữa sáng bước vào. Nàng đặt thức ãn trứớc mặt ta, đối với ta cười cười:" Cậu bé, ãn bữa sáng ði." nói xong lập tức đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ðồ ãn trong hộp nhìn hơi kém một chút, nhưng nhìn có vẻ ngon ta bắt đầu ngấu nghiến chúng:" Dật Dật, ngươi cũng lại đây ãn bữa sáng đi"

" Tôi không đói bụng, cậu ãn đi." Ðầu cũng không ngẩng lên tiếp tục nhìn trang giấy.

Ta thất vọng ãn thêm mấy miếng rồi ngồi ngây ra, kỳ thật ta cũng thích ngồi ngẩn người, có khi thấy ngẩn người là một loại hưởng thụ.

Ta dựa người vào ghế sô pha nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc cũng bắt đầu miên man suy nghĩ.

"Dật Dật, người có yêu ta không?"

" Yêu. Rất yêu!"

" Dật Dật, tương lai chúng ta sinh mấy đứa con?"

" Ba!"

" Ba đứa là đủ rồi sao?"

Cửa bị đẩy ra, Tư Ðồ Dật nhíu nhíu mày:" Lão Tam, cậu vào mà sao không gõ cửa?"

Tư Ðồ Hýởng cười hì hì nhìn thấy người đang nằm trên sô pha ngủ, vươn tay bóp mặt của hắn:" Chậc chậc, lời đồn có chút đáng tin nha, anh thật sự đối với tiểu nam sinh này có hứng thú hả?"

Tư Ðồ Dật xụ mặt nói:" Cậu không có việc gì khác à? Tôi nhớ rõ hợp ðồng với Trade International cậu chưa làm xong."

" Cái kia, trong vòng hai ngày chắc chắn có thể kí! hiện tại cả công ty mọi người đều đang đồn chuyện của anh ðấy!" Tư Ðồ Hýởng xua tay, tiếp tục quan sát người trên sô pha:" Hắn ngủ thật sâu, anh ở đâu tìm được đứa trẻ xinh đẹp như vậy? Cậu bé ấy sẽ làm chị dâu nhỏ của em chứ? Hơn nữa anh xác định ba mẹ khi biết tin tức sẽ không ngất xỉu?"

Tư Ðồ Dật thản nhiên nói:" Tôi cùng cậu ấy không có gì cả, chỉ là tôi nhặt được cậu ấy thôi."

" Nhặt được? Trời ạ sao có thể? Vì cái gì không phải là tôi nhặt được?" Tư Ðồ Hưởng bắt đầu oán hận trời xanh không công bằng:" Nhìn mái tóc này, giống như trên quảng cáo, đen lại còn dài, so với bạn gái người mẫu của em còn xinh đẹp hơn, nhìn mặt hắn trắng trẻo ngây thơ đến búng ra sữa.

Ai đang véo ta? Đau quá? Ta mở to mắt, liền nhìn thấy một người nam nhân, mặt hắn cách ta không đến một gang tay, tay hắn còn ở trên mặt ta miết mặt ta:" A, sắc lang! Ta đánh!" ta đem ba chữ " giả câm điếc" quên đi sạch sẽ, nắm chặt bàn tay hướng mặt hắn đấm. Dật dật đã nói, ai sờ ta, ta liền đánh hắn, hắc hắc, ta muốn đánh chết hắn!

" Ta đánh, ta đánh, ta đánh đánh đánh,,, " Nắm tay của ta không ngừng đập trên mặt hắn, ta từ trên sô pha trèo lên người hắn đánh dùng sức vung tay.

" Ôi, đừng đánh, mặt của tôi!" Sắc lang bụm mặt, nhưng nhìn biểu tình của hắn giống như không biết hối cải, ta giận dữ, tung ra một cú đấm mạnh nhất của mình:" Ði chết đi"

'Dật Dật, đến giúp ta đánh sắc lang!" Ta thở ra một hơi ác ý, ngẩng đầu nhìn Tư Ðồ Dật, nào biết hắn lại ghé vào trên bàn cười to:" Ha ha..."

" Ngươi cười cái gì?"

Tý Ðồ Dật đứng lên vỗ tay khen ngợi ta:" Ðánh hay lắm!"

" Hắc hắc, không cần khen tôi như vậy, ta sẽ ngượng ngùng, ha ha ha:" Ta cười đắc ý:" Sắc lang, biết sự lợi hại của ta chưa?" Ta ra oai vươn nắm đấm của mình hướng xuống dưới đất.

Tên sắc lang nằm trên mặt đất rêи ɾỉ nói:" Anh hai, anh không giúp em, nhìn thấy em trai bị đánh cũng không đến giúp, ai nha. mắt của ta..."

Ta hướng bụng hắn ðánh thêm một quyền:" Kêu ta là đại ca ta cũng không dừng! Ngươi phải kêu ta là ðại hiệp!"