Người Không Thương Ta, Ta Leo Tường

Chương 5

" Ðược rồi, đừng đánh, hắn là em trai tôi Tư Ðồ Hưởng." Tý Ðồ Dật nhịn cười nắm chặt tay ta.

Cái gì? Em trai hắn? Ta lập tức trèo khỏi người Tư Ðồ Hưởng, trốn sau lưng Tý Ðồ Dật cười gượng:" Thì ra là em trai, hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

Tý Ðồ Hưởng xoa xoa khuôn mặt bị đánh, hung tợn trừng mắt ta:" Tiểu hài tử, xuống tay cũng không nhẹ nha? Dám đánh lên khuôn mặt tuấn tú của ta? Bổn soái ca nếu bị hủy dung, tôi liền lột da mặt của cậu xuống!"

Lột da mặt của ta xuống? Ta kinh sợ nhìn hắn, ai tay ôm chặt thắt lưng của Tư Ðồ Dật:" Dật Dật, ta sợ, hắn sẽ lột da của ta xuống mất..." Nơi này thật đáng sợ, không chỉ muốn lấy nội tạng của ta lại còn muốn lột da mặt của ta.

"Không sao đâu. hắn chỉ dọa ngươi thôi." Tư Ðồ Dật tà tà nhìn Tư Ðồ Hưởng:" Cậu nhàn rỗi đến mức không có gì làm?" Trong giọng nói mười phần uy hϊếp.

Tư Ðồ Hưởng hi da tươi cười đáp:" Dù sao em cũng đã quen với công việc nhàn hạ, ngồi cả ngày trong vãn phòng mông sẽ bị lở loét,

Hắn kéo ta từ phía sau Tư Ðồ Dật ra, nắm lấy tay ta:" Cậu bé đáng yêu, cùng ca ra ngoài chơi không?"

Ta chán ghét đập cái móng vuốt sói, trong lòng dâng lên nỗi xúc cảm muốn đập vào mặt hắn thêm lần nữa, nhưng ta là đại nhân đại lượng quyết định tha cho hắn một mạng:" Ta không phải cậu bé. ta tên Ti Tiểu Bạch, hơn nữa ngươi không phải ca ca ta!" Ngươi là đồ đáng ghét! Dật Dật sao lại có một đệ đệ như vậy? Hừ, ta quyết định từ giờ sẽ khinh bỉ hắn.

" Ti Tiểu Bạch? ha ha.... Ai lại kêu như vậy? Cười chết ta!" Tư Ðồ Hưởng cười mất cả phong độ. miệng mở rộng đến độ có thể nhét vừa hai cái trứng gà

Tên Ti Tiểu Bạch sao lại buồn cười? Ðây chính là do Phụ Hoàng cùng Quốc Sư đật tên cho ta, hắn cười như vậy là thiếu tôn trọng ta, ta quyết định cho hắn một giáo huấn, ta cãm giận đạp chân hắn, vừa lòng nhìn hắn ôm chân kêu:" Ngươi đi chết đi, đồ xấu xa!"

"Ta là soái ca, không phải đồ xấu xa Tiểu Bạch!" Tư Ðồ Hưởng phản bác.

"Xấu chính là xấu, nhìn mặt của ngươi thanh một khối tử đích(?), không phải xấu thì là cái gì?" Ta không cam lòng yếu thế rống lên cãi lại.

" Ti Tiểu Bạch,,, Cậu không biết viết chữ như thế nào đúng không? Muốn tôi dạy chữ cho cậu không? Tôi sẽ không thu học phí của cậu, sẽ vì xã hội loại trừ nạn thất học!" Giọng Tư Ðồ Hưởng bắt đầu lớn hơn.

Chúng ta bắt đầu ngươi một câu ta một câu, sắc mặt Tư Ðồ Dật ngày càng khó coi, hắn hét lên một tiếng:" Ðủ rồi, hai người các cậu, ra bên ngoài đứng cho tôi!"

Kết quả ta và Tư Ðồ Hưởng bị Tư Ðồ Dật đuổi ra ngoài, hai người ỉu xìu đứng ở bên ngoài vãn phòng, ta thở phì phì trừng mắt nhìn thái độ mất lịch sự, mất nhân tính, không ai yêu của Tư Ðồ Hưởng:" Ðều là do ngươi, bằng không Dật Dật sẽ không đuổi ta ra ngoài!"

"Ðâu có liên quan gì tới tôi? Là do cậu rất phiền!" Tư Ðồ Hưởng hừ lạnh.

" Rõ ràng là do ngươi!!" Ta hét vào tai Tư Ðồ Hưởng, ý định chọc thủng màng nhĩ của hắn.

" Là ngươi!!!"

Cửa lại mở, Tư Ðồ Dật nghiêm mặt, trông giống môm thần canh cửa, khuôn mặt lạnh lùng:" Hai người các cậu cút ra xa một chút!" Nói xong lập tức đóng sập cửa, tiếp tục nhốt chúng ta ở bên ngoài,

Một trận gió lạnh thổi qua, ta sợ run cả người:" Dật Dật giận rồi,,,"

" Quên đi, tôi không so đo với cậu nữa, tôi về vãn phòng, cậu tiếp tục đứng ở đây chịu phạt đi!" hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay đi.

"..." Dật Dật không để ý tới ta,,, Ta đứng,,, Ta tiếp tục đứng...

" Tiểu đệ đệ, lại đây ngồi với chị đi" Thư kí Phương hẳn là cảm thấy ta đáng thương đi, nàng cười vẫy tay với ta, ai, ta đường đường là một Vương Gia, thế mà lại lưu lạc đến nỗi người khác cảm thấy ta đáng thương cho ta cái ghế để ngồi nhờ, thật sự thảm hại, thảm hại thê thảm.

Bàn của thư Ký Phương nhỏ hơn bàn của Tư Ðồ Dật một chút, nhưng mà trên bàn cũng xếp nhiều chồng giấy, đối diện bàn của nàng có một chiếc ghế tựa, ta không chút khách khí ngồi xuống, dù sao nàng cũng cho ta ngồi rồi.

Thư Ký Phýõng nâng cằm, mỉm cười nhìn ta, không biết tại sao ta cảm nhận được trong ý cười của nàng có sát ý, cô ấy vừa cười liền làm ta dựng tóc gáy:" Ách, thư ký Phương, cô làm chuyện của cô đi, không cần bồi tôi..."

Cô ấy tiếp tục nhìn ta cười, một chữ cũng không nói, ta thật sự không thể ngồi yên được nữa, nhích mông sang một bên tránh tầm mắt của nàng:" Cái kia,,, cô nhìn tôi làm gi?" Có phải cô ấy nhìn ra ta không phải người ở đây, muốn lấy nội tạng của ta mang đi nghiên cứu?

Nhưng nàng không trả lời câu hỏi, nụ cười trên mặt ngày càng giảo hoạt, nhìn ta như nhìn thịt trên thớt:" Em bao nhiêu tuổi?"

" Mười tám" Ta xoa xoa mồ hôi túa trên trán.

Trên mặt cô ấy xuất hiện một nụ cười thỏa mãn:" Tốt lắm, tốt lắm"

Cái gì tốt? Ta mười tám thì có chuyện gì tốt? Nhưng mà để duy trì phong độ của một Vương Gia, ta không thèm để ý.

Nàng nở nụ cười giả tạo:" Tôi để cậu ngồi đây cũng không có gì để tán gẫu, tôi cho cậu mượn máy tính chơi, bên trong có phim nha"

"Phim?" Nó là cái gì? Ta tò mò nhìn nàng mở ngãn kéo lấy ra một vật nhỏ:" Ðây là cái gì?"

" Máy tính xách tay, câu không sao?" Nàng mở cái vật hình vuông ra, sau đó ấn ấn cái gì đó, rồi đẩy đến trước mặt ta:" Cậu tự xem đi, xem xong rồi nói với tôi."

Không xem thì không sao vừa nhìn thấy đã hù chết ta:" Này... ở trong đây có hai nam nhân... Hơn nữa không có mặc quần áo..." Làm sao họ có thể chui vào cái thứ bé tý này? Tà thuật...

Nàng che miệng cười trộm:" Ðương nhiên là hai người, cậu chậm rãi xem nha!"

Ta đổ mồ hôi, đổ rất nhiều mồ hôi! Nhưng ở trước mặt nữ nhân không thể yếu thế, không thể biểu hiện ra sự sợ hãi của mình, tuy rằng ta rất sợ bị nhìn ra vết đỏ trên mặt, nhưng vẫn trấn định, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình. Nhưng mà...

"Oa, đây là cấi gì? Bọn họ ðang động phòng sao?" Ta thiếu chút nữa hét lên, người ở đây thật kỳ quái, sao có thể để người ngoài nhìn thấy việc động phòng của mình chứ, mặt của ta khẳng định đổ, ta có thể cảm nhận độ nóng trên mặt.

" Suỵt, câu nhỏ giọng chút!" Nàng chỉ chỉ bên trong cánh cửa, làm động tác cắt cổ:" cậu tiếp tục xem!"

ta im lặng ngồi trên ghế nhìn hai người trong màn hình làm động tác kỳ quái, thỉnh thoảng phát ra tiếng than sợ hãi:" Oa..." Ta muốn học thật chãm chỉ, thật chãm chỉ....

Thư Ký Phương thấp giọng che miệng cười chộm:" Hì hì, đây là phim khiêu da^ʍ đồng tính nam." ta nghe không hiểu nàng nói gì, ta tiếp tục xem chãm chú, không để ý tới nụ cười ác ý của nàng.

Màn đêm buông xuống, Tư Ðồ Dật cuối cùng cũng tan làm, ta ngồi trên xe, mặt dán vào cửa, nhìn thấy cột đèn hai bên đường, vô cùng hưng phấn:" Ðẹp quá! Nhấp nháy như sao vậy!"

"Cậu có đói bụng không? Tôi đưa cậu đi ãn." Hắn mỉm cười nhìn ta

Ta sờ bụng trống rỗng, ngã xuống ghế:" Ðói! Ðói đến độ bụng đánh trống luôn rồi!"

hắn bắt đầu lái xe, quẹo vào một khúc cua rồi dừng lại:" Ãn ở đây đi, Bát Bảo Trai không tồi."

Ta ghé vào cửa sổ nhìn thấy ở ngã tư đường bên kia đặc biệt náo nhiệt:" Chỗ đó là cái gì? Có thật nhiều trẻ con."

Ðó là KFC (khắng ðức cõ: cơ sở bán thịt gà???), là cửa hàng đồ ãn nhanh, nhưng nó không dinh dưỡng, ãn nhiều sẽ béo phì, một đứa trẻ đang phát triển như cậu không nên ãn những thứ đó!" hắn lôi ta ra ngoài rồi đóng cửa lại.

" Khẳng đích kê?"( khắng ðức cõ và khẳng ðích kê có phát âm gầm giống nhau) Ta lẩm bẩm:" sao ở đây tất cả đều là gà trống vậy?"

Hắn sửng sốt, cười nói:" Cái gì đều gọi là gà?"

Ta nói nãng hùng hồn đầy lí lẽ:" gà TV, gà rửa, gà bay, gà gặm cỏ, tất cả đều là gà! Gà ở đây thật là giỏi cái gì cũng có..."

Tư Ðồ Dật cười haha:" Tôi biết rồi cậu nói tiếp chúng ta sẽ có thêm một trang trại gà và mỗi người ở đây sẽ là những người nuối gà chuyên nghiệp, đi thôi, đi ãn trước."

Vừa mới đến Bát bảo Trai đã có người nhiệt tình đến tiếp:" Hoan nghênh quý khách, xin hỏi mấy người?"

"Hai người." Tư Ðồ Dật đáp

Ta nhìn xung quanh một vòng, nhìn mấy đồ trang trí bên trong cùng vài cái bàn, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy một người kỳ lạ, tóc vàng hõi xoãn và đôi mắt xanh lam, chẳng lẽ đây là yêu quái trong truyền thuyết? ta toát hết cả mồ hôi, kéo tay áo của Tư Ðồ Dật, nhỏ giọng nói:" Chúng ta đi thôi, nơi này có yêu quái!"

"Yêu quái?" Tư Ðò Dật nhíu mày, nhìn về phía hướng mắt của ta, lập tức đen mặt, ta kéo tay hắn:"Có yêu quái, đi thôi!"

Nhưng yêu quái kia cũng nhìn thấy chúng tôi và đi thẳng đến chỗ chúng tôi và nở nụ cười trên môi:" Hi, Dật, đã lâu không gặp!"