Đóng Vai Nhân Vật

Chương 4: Đêm khuya ở trường học

Lý Viêm cầm đèn pin chán đến chết lắc lư trên hành lang, hắn là bảo vệ của ngôi trường trung học này, đêm nay đến phiên hắn cùng một bảo vệ khác trực đêm, trực đêm rất nhàm chán, không chỉ yêu cầu suốt đêm đi làm, còn phải đi tuần tra. Chỉ là một cái trường học bé tí mà thôi, có chỗ nào quý giá đâu, Lý Viêm chửi thầm, lại vẫn ở hành lang đi lại, trong lòng nghĩ đợi lát nữa trở về xem điện ảnh gì đó tiêu khiển.

Tiếng rên rĩ như không tiếng ở trống trải trên hành lang vang lên, Lý Viêm đề cao cảnh giác, đem đèn pin chiếu vào gian phòng hơi hơi mở ra, đây là văn phòng của giáo viên. Sẽ không xui gặp phải ăn trộm gì đó đi, đây là lầu 3 đấy. Lý Viêm miên man suy nghĩ, một tay đẩy cửa ra, cẩn thận đi qua, nhìn trong văn phòng không sót gì, chỉ có một cái bàn dựa vào cửa sổ, đưa lưng về phía cửa, là có khả năng sẽ giấu người, Lý Viêm cẩn thận chậm rãi đi qua, tiếng rên rĩ như có như không rêи ɾỉ vẫn còn tiếp tục, Lý Viêm có chút miên man suy nghĩ, ȶᏂασ mẹ sao lại giống âm thanh nứиɠ tình vậy chứ.

Đứng ở bên bàn làm việc, Lý Viêm chậm rãi rút ra cây gật bên eo, nhảy ra đồng thời rống to: "Ai! Không được nhúc nhích!"

Đèn pin màu vàng phản chiếu ra người trên mặt đất, vậy mà là một giáo viên trong trường tên Cố Thanh! Chính là hiện tại Cố Thanh cùng bộ dáng nho nhã lễ độ ngày thường kém xa hoàn toàn. Chỉ thấy quần áo của cậu đã bị lôi xuống bụng, một cặρ √υ' bự chảng cao ngất, một bàn tay trắng trẻo thon dài đang nhào nặn một cái vυ' trong đó, đầṳ ѵú đã trở nên sưng đỏ trướng to, hạ thân Cố Thanh không mặc gì cả, hai cái đùi trắng nõn thon dài banh rộng ra, bé chim tinh xảo dựng lên, hai mép bướm đầy đặn bao vây lấy gậy mát xa màu đen dữ tợn, gậy mát xa đang bị tay Cố Thanh đẩy ra vào lỗ bướm, cái bướm đã bị cắm xịt nước văng khắp nơi, chảy ra nước nhờn làm ướt quần ấp dưới thân. Cố Thanh nhìn thấy Lý Viêm cũng không có kinh ngạc gì, ngược lại ướŧ áŧ đưa tình, đem chân chính mình banh càng rộng, đối với Lý Viêm nói: "A, mau tới đυ....... đυ. con điếm này đi...... Đĩ nhỏ...... ngứa quá...... Muốn ©ôи ŧɧịt̠ lớn...... Muốn......"

Cảnh đẹp như vậy ở trước mặt, có thể nhịn xuống liền không phải nam nhân, Lý Viêm đương nhiên là nam nhân, còn là nam nhân huyết khí phương cương. Lập tức vội vàng cởi bỏ áo trên ra kéo quần, lộ ra sáu múi cơ bụng kiên cố, trên cơ bụng có một đám lông đen kéo dài đến dưới háng, cự vật ngủ say hiện tại đã hoàn toàn thức tỉnh, căn ©ôи ŧɧịt̠ màu tím đen tản ra nhiệt khí, qυყ đầυ to như trứng gà, thô dài lại dữ tợn.

Lý Viêm nắm ©ôи ŧɧịt̠ đưa đến bên miệng Cố Thanh, "Ngậm vào cho tao."

Cố Thanh vươn đầu lưỡi thử liếʍ liếʍ căn ©ôи ŧɧịt̠, giơ lên cặρ √υ' bự chảng của chính mình, làm hai cái vυ' bự bao bọc lấy cán ©ôи ŧɧịt̠, bắt đầu trước sau cọ xát, "Như vậy chẳng phải...... A...... Càng tốt......" Cố Thanh thở hổn hển, hé miệng ngậm lấy qυყ đầυ, để Lý Viêm đồng thời đυ. ȶᏂασ vυ' và miệng chính mình.

Lý Viêm cảm thấy thoải mái gần chết, vυ' Cố Thanh tinh tế trơn mềm, miệng lại ẩm ướt ấm áp, hai cái cùng nhau hầu hạ căn ©ôи ŧɧịt̠ sướиɠ không chịu được, Lý Viêm vẫn cảm thấy không đủ, duỗi tay đè lại đầu Cố Thanh, đồng thời chính mình kí©ɧ ŧɧí©ɧ vòng eo, bắt đầu va chạm vào miệng nhỏ Cố Thanh, mỗi một cái đều sâu đến cổ họng, Cố Thanh khóe mắt bị làm ra nước mắt sinh lý, khóe miệng chảy nước miếng, đôi môi vốn đầy đặn bị đυ. tới sưng đỏ.

Thọc vào rút ra mấy trăm cái, Lý Viêm gầm nhẹ một tiếng bắn trong miệng Cố Thanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá nhiều, theo khóe miệng Cố Thanh chảy xuống đầy thân Cố Thanh.

Lý Viêm rút ra côn ŧᏂịŧ, quỳ gối giữa hai chân Cố Thanh, chậm rãi rút gậy mát xa ra khỏi lỗ l*и, gậy mát xa toàn thân dính đầy nước nhớt, luac rút ra Cố Thanh còn đang rêи ɾỉ, l*и nứиɠ cũng hư không lúc đóng lúc mở, phảng phất muốn giữ lại.

"Thật là một con đĩ da^ʍ!" Lý Viêm vỗ vỗ cái mông vểnh của Cố Thanh, "Nhìn không ra thầy Cố ngày thường nghiêm trang lại có một mặt như vậy."

"A...... rất muốn...... Mau tới cho tôi......" Đã không có gậy mát xa lỗ l*и dị thường hư không, Cố Thanh khó nhịn lắc mông cầu đυ..

"Thật là một con đĩ da^ʍ loàn, hiện tại tao đây sẽ làm nát cái l*и nứиɠ này của mày!" Lý Viêm kéo ra hai chân Cố Thanh, nắm căn ©ôи ŧɧịt̠ đã bắn qua một lần vẫn thô to như cũ, hướng về phía cái l*и nứиɠ còn đang mấp máy phọt vào tận gốc!

"A! Vào được...... ©ôи ŧɧịt̠......©ôи ŧɧịt̠ lớn vào được...... sâu quá đi......" Cố Thanh lấy hai tay nhấc hai chân mình lên, banh cái l*и giữa hai chân càng rộng ra, để Lý Viêm đυ. càng sâu.

Lý Viêm dồn sức đυ. nát cái l*и, "Thế nào thầy Cố, ©ôи ŧɧịt̠ này của tôi với gậy mát xa hồi nãy cái nào to hơn?" Đồng thời nhắm ngay điểm nứиɠ trong lỗ l*и Cố mà mãnh liệt đυ..

Cố Thanh đã bị đυ. đến hai tròng mắt tan rã, trong miệng không ngừng rêи ɾỉ: "Không cần...... Kêu thầy...... A...... Gậy mát xa sao có thể...... So được với...... ©ôи ŧɧịt̠ lớn......"

"Thầy Cố, nếu không gọi là thầy thì gọi là gì?" Lý Viêm dưới háng không ngừng đυ. ȶᏂασ, đôi tay cũng không ngừng nghỉ xoa bóp hai cái vυ' bự của Cố Thanh, vừa mềm vừa dẻo khiến Lý Viêm yêu thích không buông tay, "Thầy Cố, thầy nghĩ xem nếu học sinh thầy biết thầy dâʍ ɭσạи như vậy, biết bên dưới của thầy còn mọc một cái l*и da^ʍ hơn nữa còn chảy nước ào ào sẽ thế nào đây!"

"Tôi...... Tôi......" Cố Thanh đầu óc hỗn độn một mảnh, chỉ có thể cảm giác được ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng đang ra vào cơ thể chính mình, "Không cần...... Nói......"

"Thầy Cố bảo đừng nói cái gì, chẳng lẽ tôi đây không phải đang nói sao?" Lý Viêm đem mông Cố Thanh nâng lên cách mặt đất, đem thân thể cậu đè hết lên trên căn ©ôи ŧɧịt̠, lập tức đυ. tới chỗ sâu nhất của Cố Thanh! "Buổi tối còn ở trường học tự thủ da^ʍ, bị người ta làm còn chảy nhiều nước l*и như vậy." Lý Viêm sờ soạng một chỗ liên kết giữa căn ©ôи ŧɧịt̠ và lỗ l*и một phen, đầy một tay trơn trượt, "Cái này còn không chặn nổi nước l*и của thầy, có phải lúc dạy học cũng cắm gậy mát xa chặn kín nước l*и không!"

"A...... Không phải......l*и nứиɠ...... Muốn...... ©ôи ŧɧịt̠ lớn...... Muốn tϊиɧ ɖϊ©h͙......"

"Muốn liền cho thầy, thầy phải giữ chặt đấy, thầy đĩ đực!" Lý Viêm gầm nhẹ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong bướm nứиɠ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cọ rửa vách trong, mang đến kɧoáı ©ảʍ ngập đầu, Cố Thanh muốn đắm chìm ở trong đó.

Một lát sau, Lý Viêm bắn xong cũng không tính toán cứ như vậy buông tha Cố Thanh, hắn bắt Cố Thanh quỳ rạp trên mặt đất, mông dẩu cao cao chót vót, lỗ l*и đã bị đυ. đến bấy nhừ đỏ hỏn, Lý Viêm nắm ©ôи ŧɧịt̠ lại lần nữa vọt vào, rất mau, trong văn phòng tràn ngập tiếng rêи ɾỉ cùng tiếng bạch bạch kịch liệt.

Lý Viêm vẫn đυ. Cố Thanh đến rạng sáng, sau đó Cố Thanh đã bị đυ. đến không còn một hơi thở, hai mắt tan rã trống rỗng, Lý Viêm lại vẫn không biết đủ, đem cái bướm của cậu đυ. một lần lại một lần, bụng nhỏ bằng phẳng bị rót vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ căng phồng lên, hai chân đã không có một tia sức lực.

Lý Viêm đem gậy mát xa ở một bên lần nữa nhét vào cái bướm, lấp kín tϊиɧ ɖϊ©h͙ muốn chảy ra, nhìn bộ dạng da^ʍ loàn này của Cố Thanh, Lý Viêm lấy ra di động chụp ảnh lại. Cuối cùng đem trên dấu vết trên mặt đất chà lau, mặc quần áo cho Cố Thanh. Cuối cùng Lý Viêm nhẹ giọng nói bên tai Cố Thanh: "Thầy Cố, ảnh chụp của thầy ở chỗ tôi, lần sau gọi thì thầy phải tới." Nói xong xoay người rời đi.

Nghe xong lời này, cái bướm đã bị ȶᏂασ một đêm nổi lên một tia nhớp nháp, Cố Thanh đột nhiên chờ mong lần gặp tiếp theo.