Đóng Vai Nhân Vật

Chương 3: Bệnh viện

Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu vào bệnh viện, trong một phòng khám khoa hậu môn trực tràng, Lý Viêm lôi kéo áo blouse trắng trên người, nhìn phía sau cửa gọi: "Người tiếp." Lý Viêm đã khám một ngày nên có chút không kiên nhẫn, may mắn chỉ còn một bệnh nhân cuối cùng.

"Chào bác sĩ." Lý Viêm giương mắt nhìn, trên người người kia mặc áo khoác thể thao, phía dưới mặc quần jean, bao trọn cái mông vừa to vừa cao, trên mặt trắng nõn mang theo ửng đỏ, hai mắt hẹp dài ướŧ áŧ, Lý Viêm thấy liền miệng khô lưỡi khô.

Lý Viêm ra vẻ trấn định: "Cậu không thoải mái chỗ nào?"

"Là...... bác sĩ, tôi...... Phía dưới...... Khó chịu......" Cố Thanh khó nhịn lắc mông, rêи ɾỉ nói.

Thật đĩ! Nhìn bộ dáng Cố Thanh, Lý Viêm thầm mắng, trên mặt làm như không sao tiếp tục hỏi: "Cái mông không thoải mái thế nào, cậu nói bác sĩ nghe xem."

"A, tôi...... bác sĩ......" Cố Thanh ngượng ngùng, thanh âm gần như không thể nghe thấy: "Phía dưới em...... Có cái gì...... Lấy...... Không ra......"

"Vậy cậu nằm trên giường, cởϊ qυầи ra." Lý Viêm chỉ chỉ giường bệnh trong phòng, xoay người đi lấy cái nhíp, bệnh viện cũng thường xuyên gặp phải loại chuyện này, Lý Viêm quen đường quen nẻo, lấy cái nhíp quay đầu lại đã thấy Cố Thanh nằm ở trên giường, quần jean cởi đến đầu gối, hai chân tách ra, chỉ là chưa cởϊ qυầи lót xuống.

Lý Viêm nhíu mày: "Không phải tôi bảo cởi hết sao, đều là đàn ông còn thẹn thùng cái gì." Nói xong hai tay lôi mép qυầи ɭóŧ túm xuống dưới. Này! Lý Viêm nhìn cảnh tượng trước mắt, trừng lớn mắt, có chút khó có thể tin. (Thánh diễn, tiếp tục diễn đi =)))

Trên bé chim non bị trói dây tơ hồng, buộc lại thành nơ con bướm, dưới con chim vốn nên có trứng dái, lại mọc ra một cái huyệŧ của đàn bà, hai mép huyệt đầy đặn còn chưa khép lại, tϊиɦ ɖϊƈh͙ của đàn ông và nước nhờn từ bên trong chảy ra, rõ ràng là bộ dáng bị ŧɦασ nhừ. Lý Viêm không nghĩ tới nam nhân trước mắt này cư nhiên là người song tính, căn côn ŧᏂịŧ của hắn nhìn vào cũng đã sớm cứng như thép.

"Bác sĩ" Đôi tay Cố Thanh vờn quanh cổ Lý Viêm, căn bản không phát hiện ra sự quẫn bách, rêи ɾỉ: "Bác sĩ, giúp giúp người ta......Hạt cườm...... Ở trong bướm nứиɠ......tự mình...... Lấy không ra......" Nói xong còn đem cái huyệt tiến đến trước mặt Lý Viêm.

Lý Viêm nuốt nuốt nước miếng, ma xui quỷ khiến buông xuống cái nhíp, vươn hai đầu ngón tay cắm vào cái bướm, trong bướm mềm mềm ẩm ướt, thịt huyệt khẩn trương nuốt ngón tay Lý Viêm, Lý Viêm duỗi đến đυ.ng phải một vật cản, chắc là hạt cườm mà Cố Thanh nói, Lý Viêm dùng hai ngón tay kẹp lấy, chậm rãi rút ra. Hạt cườm ướt dầm dề bị kéo ra khỏi bướm, lúc rút ra còn kêu pa một tiếng, có thể thấy cái huyệt này đã kẹp chặt thế nào.

Cố Thanh khó nhịn vặn vẹo eo, lỗ bướm đột nhiên hư không, bên trong ngứa ngáy khó nhịn, cậu giương mắt nhìn Lý Viêm: "Bác sĩ...... bướm nứиɠ...... ngứa quá đi......"

Lý Viêm cởi bỏ dây lưng phóng ra côn ŧᏂịŧ dữ tợn cương cứng, "Bác sĩ đây liền tới gãi ngứa cho em." Nói xong đem hai chân Cố Thanh kẹp lấy eo mình, căn côn ŧᏂịŧ bự chảng không ngừng co rút tại miệng huyệt, một phát tận gốc.

"A, côn ŧᏂịŧ lớn vào được...... Thật là lợi hại...... sắp thao đến đáy huyệt...... Thật lớn......" Cố Thanh thân mình đã bay lên không, căn côn ŧᏂịŧ thô to mỗi lần đều làm đến chỗ sâu nhất, lúc rút ra mang theo thịt huyệt non nớt hồng hào bên trong.

"Đĩ điếm này bên trong nước cũng nhiều quá đấy, có phải vẫn luôn bị đàn ông thao không." Lý Viêm rút cả căn ƈôи ŧɦịŧ ra sau đó chờ lúc bướm nứиɠ khép lại thì thọc nguyên căn vào.

"A, bướm nứиɠ ...... Mỗi ngày...... Muốn ăn...... Tϊиɧ ɖϊ©h͙...... A! Phải bị...... Côn ŧᏂịŧ lớn...... thao chết......" Cố Thanh bị thao đến khóe mắt ửng đỏ, hai mắt tan rã, khóe miệng nước miếng chảy ròng, "Vυ'...... Vυ' ngứa quá...... Bác sĩ...... Hút hút......"

"Vυ'? Con điếm này còn mọc thêm vυ'?" Lý Viêm hứng thú, xé mở áo Cố Thanh, quả nhiên nhìn đến một cái áo ngực đang bọc lấy hai cái vυ' đẫy đà, xé toạc áo ngực, cặρ √υ' bự thù lù bại lộ ở trong không khí, đầṳ ѵú dựng đứng hồng hào. Lý Viêm há mồm liền cắn một cái đầṳ ѵú, đầṳ ѵú cưng cứng, bị nam nhân không ngừng gặm mà chậm rãi biến lớn, giống như viên đá màu hồng được khắc lên trên vυ'.

"Đúng là một con đĩ nứиɠ huyệt, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không nứиɠ". Trong tay nhéo một bên vυ', dưới háng mãnh liệt va chạm, Lý Viêm cảm thấy chính mình hôm nay thật là may mắn, gặp được một người cực phẩm như vậy.

"A, không được...... A!" Cố Thanh khó nhịn ngẩng đầu, cổ vẽ ra đường cong duyên dáng, cái huyệt ở dưới bị thao tới cao trào, một đợt một đợt nước nhớt xối lên côn ŧᏂịŧ. Côn ŧᏂịŧ Lý Viêm lại vẫn như cũ kiên quyết, dưới háng như là máy đóng cọc, không ngừng va chạm, côn ŧᏂịŧ thô to dữ tợn cắm huyệt non văng nước nhờn khắp nơi, sau mấy trăm cái, Lý Viêm mới gầm nhẹ một tiếng đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở trong cơ thể Cố Thanh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng cọ rửa vách huyệt mẫn cảm, Cố Thanh bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đến triều xuy.

"A......" Cố Thanh rêи ɾỉ, thì ra là Lý Viêm đem căn côn ŧᏂịŧ của mình rút ra khỏi bướm nứиɠ, đã không còn côn ŧᏂịŧ, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều chảy ra.

Lý Viêm cởi áσ blouse trắng, nhéo cặρ √υ' cao ngất của Cố Thanh, trêu đùa: "Bà xã mau đứng lên đi, một hồi lại bị người phát hiện."

Thì ra hôm nay Lý Viêm vốn là tới bệnh viện tìm bạn học cũ, lại phát hiện một gian phòng trống không, Lý Viêm lúc ấy liền kìm nén không được, kéo Cố Thanh tới ȶɦασ một hồi.

"Anh, anh còn không biết xấu hổ mà nói!" Cố Thanh đầy mặt đỏ bừng, chỉ vào trong cái bướm chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ "Anh xem hiện tại...... làm sao đây !"

"Cái này......" Lý Viêm nhìn bốn phía chung quanh , "Cái này dễ ẹc mà!" Nói xong cầm lấy qυầи ɭóŧ bị ném ở một bên, đem qυầи ɭóŧ nhét vào trong cái bướm, ngăn chặn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, "Bà xã thấy như này đã được chưa?"

Qυầи ɭóŧ nhám xàm chặn ngay miệng bướm mềm mại, Cố Thanh chỉ cảm thấy từng đợt tê dại từ lỗ bướm khuếch tán đến toàn thân, trừng mắt liếc nhìn Lý Viêm , rồi mặc quần áo lên, cùng Lý Viêm đi ra bệnh viện.