Đệ Cửu Môn

Chương 1: Lưu Lạc

Dưới lòng biển Đại Tây Dương khu vực Bermuda, độ sâu 8000m. Nơi đây nước biển 1 màu tăm tối, áp lực nước có thể dễ dàng ép chết 1 con cá mập khổng lồ, chỉ có những loài thủy quái kinh khủng thời cổ đại mới có thể sinh tồn.

Giữa màn đêm nơi đây chợt có ánh sáng màu nhũ bạch phát ra le lói, nơi phát ra ánh sáng nhìn kỹ là 1 thanh niên.

Hắn tên là Lạc Giai, tầm 17,18 tuổi có ngũ quan cực kỳ anh tuấn cương nghị, mái tóc hơi xoăn ngắn, bay trong màn nước đầy mỹ cảm, nổi bật nhất là ánh mắt như huyền thiết bảo thạch vừa toát ra hào quang lại vừa có vẻ trầm lắng, tang thương. Hắn mang 1 chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng, quần jean ôm lấy người, trên thân khoác trường bào màu đen cổ điển. Trên cổ đeo 1 dây chuyền đen có mặt đá màu u lam. Cổ tay phải đeo 4 chiếc vòng vàng tinh xảo, cổ tay trái đeo 1 chiếc vòng bản lớn nhìn vừa giống thủy tinh, vừa giống bạc, trên vòng có điêu khác những ký hiệu cổ đại kỳ lạ. Quanh thân hắn toát ra ánh sáng màu sáng bạc mờ ảo.

Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, nét mặt hiện lên vẻ hồ nghi.

Hắn nhìn thấy dưới lòng biển 8000m mà lại xuất hiện kiến trúc 8 cột chống lên hình bát giác, bên trong trạm khắc nhiều ký hiệu kỳ quặc, kiến trúc này không biết có từ lúc nào nhưng không có dấu vết hư hại theo thời gian.

Giữa trung tâm, lại xuất hiện 1 cái bàn hình bát giác, ở giữa như có gì đó sáng lên, nhìn như tế đàn cổ đại, thâm trầm mà cổ lão.

Lạc Giai chợt mở miệng nói:

"Đây là nơi mà Vanga đệ tam nhắc đến sau. Manh mối mà ta cần tìm nằm ở đây. "

Trong đầu hắn lúc này văng vẳng lời nói của nhà tiên tri:

"Khi hỗn loạn xuất hiện, thế giới đi đến tận cùng. Nơi ánh sáng le lói, sẽ có những sợi dây hy vọng."

Sau đó hắn liền nhìn thấy hình ảnh của nơi này trong quả cầu tiên tri của Vanga.

Hắn cắn răng, kiên định bước vào nơi giống tế đàn kia.

Xa xa giữa cái cái bàn bát giác lúc này, khi lại gần hắn đã nhìn rõ, ánh sáng mờ áo đó là 1 chiếc nến, nó tỏa ra ánh sáng màu u lam cực kỳ quỷ dị.

Tình cảnh khá kinh hãi, dưới lòng biển cả mà lại có nến sáng được. Mà cái nến này đã xuất hiện từ không biết bao lâu rồi vẫn tỏa sáng đến hiện tại.

Lạc Giai hắn chợt dừng chân, khung cảnh quỷ dị như thế này sợ rằng sẽ xuất hiện những bất ngờ mà hắn không trở tay kịp.

Lúc này tinh thần quang mang trên đầu hắn chợt nở rộ, quang mang nhanh chóng dồn về phía đôi mắt, trên đồng tử có những ký hiệu màu bạc lấp lánh, những ký hiệu này sau khi sắp xếp tạo thành 1 chữ “Thấu” mờ ảo trên đồng tử.

Đôi mắt hắn nhìn chăm chú lên tế đàn, theo dõi mọi ngóc ngách, hắn nhìn ra được quanh tế đàn có những sóng khí nhàn nhạt, những sóng khí cực kỳ im lặng, dường như không có gì nguy hiểm.

Đợi 1 lúc rất lâu, tâm trí hắn bắt đầu buông lỏng, trực giác cảm thấy nên đi vào xem. Đã đến nơi không thể không công mà về, cho dù có chút nguy hiểm cũng phải đối mặt. Hắn từ từ di chuyển từng bước vào trong tế đàn.

Lúc bước qua các sóng khí, liền thả chậm lại, cơ thể có chút căng thẳng nhưng lại không có gì xảy ra. Thoáng thở ra 1 hơi, hắn lại bước gần đến khu vực trung tâm nơi chứa ngọn nến.

Lúc này đôi mắt có chứa chữ “Thấu” của hắn liền nhìn chăm chú về phía ngọn nến.

Hắn chợt nhìn rõ trên ngọn nến có xuất hiện 1 dòng chữ, chăm chú kỹ hơn liền ngạc nhiên nhận ra đây là chữ Hermes cổ đại, hắn cố gắng tập trung nhìn rõ hơn, sau đó môi mấp máy 2 chữ trên ngọn nến:

"Truyền tống."

Ngay lúc đó dị biến xảy ra. Ngọn nến màu u lam chợt tắt ngay lập tức. Lạc Giai kinh ngạc, cảm giác tình huống không ổn chợt lui nhanh về phía sau.

Đúng lúc này trong tế đàn chợt xuất hiện 1 vòng xoáy hấp lực khổng lồ. Các sóng linh khí đang nằm yên ở xung quanh chợt bùng nổ. Mạnh mẽ cuốn lấy Lạc Giai.

— QUẢNG CÁO —

Hắn cảm thấy áp lực như phô thiên cái địa lấn áp đè chặt hắn, tính thần hắn chợt căng cứng làm ra chống lại.

Trên cơ thể hắn như được bao phủ 1 lớp kim loại vàng nguyên chất kiên trì chống lấy lực ép.

Tinh thần hắn nở rộ quang mang ngăn cản lấy vòi rồng linh khí đang cuốn chặt hắn. Bên ngoài cơ thể lớp ánh sáng thần thánh màu nhũ bạch phun trào mạnh mẽ bọc kín cơ thể hắn.

Nhưng chống cự của hắn như muối bỏ biển. Nhanh chóng bị hấp lực vòng xoáy kia mài mòn, xé rách.

Tâm trí hắn dần hòa tan, đầu óc chợt lo lắng tự hỏi: “chả lẻ ta sẽ chết ở đây ư”.

1 lúc sau hắn liền mất ý thức. Cơ thể trở lại bình thường mất đi chống cự.

Tưởng chừng như cơ thể hắn sẽ bị sóng linh lực xé toang ra thì dị biến lại xảy ra, hấp lực sau khi phá hủy hết phòng hộ, tâm thức của hắn sau đó lại nhẹ nhàng ôn hòa ôm lấy hắn, không làm tổn thương mảy may.

Hắn bị hút lên tế đàn. Trôi nổi giữa trung tâm tế đàn. Trên tế đàn chợt xuất hiện 1 giọng nói nỉ non, ôn hòa:

"Kẻ được chọn. "

Sau đó thân thể Lạc Giai dần dần biến mất như hòa tan khỏi thế giới. 1 lúc sau tế đàn trở lại như cũ, vẫn là ngọn nến màu u lam le lói.

Lạc Giai lúc này đã hoàn toàn bất tỉnh, không rõ chuyện đang xảy ra.

Trong tiềm thức của hắn lúc này chợt xuất hiện các hình ảnh văng vẳng.

Hình bóng 1 người đàn ông trung niên khuôn mặt cương nghị chợt mỉm cười nói:

"Lạc Giai, Âu Lang, 2 đứa con là niềm tự hào của môn phái. Nhớ phải luôn bảo vệ, thủ hộ cho nhau."

Hình ảnh chợt biến đổi, rơi đến trong 1 di tích cổ xưa, hắn nhẹ mở 1 cánh cửa, xung quanh có không khí lung linh, huyền hoàng bay lượn, có cổ lão đồng dao:

"Cửu môn có thể thông thần, Thôn phệ có thể nuốt chửng chúng thần. Cửu môn giả và Thôn phệ giả là thiên sinh chi kiếp."

Hình ảnh tiếp tục thay đổi, người đàn ông trung niên khi nãy ôm lấy hắn. Trên ngực vị trí trái tim bị 1 mảnh kiếm đâm xuyên qua, khuôn mặt ông ta hiền lành hòa ái, vỗ về lấy hắn. Khuôn mặt hắn thấm đẫm nước mắt la thất thanh: “sư tôn...”

Hình ảnh tiếp tục thay đổi, trước mặt hắn là 1 khuôn mặt 1 thanh niên cực kỳ anh tuấn, khuôn mặt nổi lên nụ cười tà dị, nói:

"Đại ca, sau này chúng ta sẽ gặp lại."

Hình ảnh sau đó chợt tan vỡ toàn bộ. Tâm thức hắn dần chìm vào màn đêm.

Không biết bao lâu, hắn dần dần tỉnh dậy, đôi mắt hắn từ từ mở hé ra. Hắn tự hỏi: “ta vẫn còn sống sau”. Hắn nhìn thấy lờ mờ trước mặt xuất hiện 3 thanh niên, 2 nam, 1 nữ.

Hắn nghe thấy 3 người đang lo lắng nói chuyện nhưng lại không hiểu 3 người đang nói gì. Cơ thể thì không thể cử động. 1 lúc hắn lại tiếp tục nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Trên tầng da hắn lúc này có ánh sáng màu nhũ bạch nhẹ nhàng du động. Từ từ chữa lấy vết thương. Nếu người khác không chăm chú nhìn thì sẽ không phát giác ra được.

Hơn 1 tháng sau, Lạc Giai lúc này đã biết được mình đã đến 1 thế giới khác. Ban đầu vì khác biệt ngôn ngữ nên hắn cứ nghĩ mình bị cuốn đến 1 ngôi làng phương tây vẫn giữ phong cách cổ điển. Ngôi làng có tên Run.

— QUẢNG CÁO —

Nhưng sau đó hắn dần nắm được ngôn ngữ ở đây bằng năng lực của bản thân thì mới biết được nơi đây không hẳn là trái đất. Mà là 1 thế giới có văn hóa phương tây cận đại giống trái đất.

Nơi thế giới này người dân còn không biết được thế giới họ sống là hình cầu hay hình vuông. Kỳ lạ, chả lẻ tế đàn đó lại đem hắn xuyên đến thế giới này, hay là khi nào lại xuyên về lại quá khứ, nhưng nghe đồn thế giới này có tồn tại quái vật không có vẻ là trái đất thời xưa.

Nơi này có manh mối đệ tứ môn hắn cần tìm sao. Và cả Âu Lang nữa. Nhắc đến cái tên này, trong mắt hắn vừa hiện ra vẻ bối rối, vừa cừu hận, vừa lo nghĩ.

Lúc này cơ thể hắn sau 1 thời gian điều trị, đã gần như khang phục. Có thể đi lại bình thường. Chợt có 1 giọng nữ vang lên:

"Alan, anh đã bình phục rồi à?"

Alan là cái tên giả mà hắn dùng ở thế giới này. Cho đến khi hắn hoàn thành chuyện muốn làm.

Người nói chuyện là 1 thiếu nữ tầm 16 tuổi có mái tóc màu đen, khuôn mặt ôn nhu xinh xắn, trên tóc có cài một cái nơ hình cánh bướm rất đáng yêu. Cô gái này tên là Sayo, là 1 trong 3 người đã cứu hắn, mang hắn về ngôi làng này. Hắn cười trả lời:

"Cảm ơn Sayo, tôi đã thấy đỡ hơn rất nhiều. "

Nhìn thấy nụ cười của hắn, khuôn mặt của Sayo chợt hơi ửng đó.

Cô thầm nghĩ, khuôn mặt của Alan rất anh tuấn, anh ấy không giống như bất kỳ người nào mà mình từng nhìn thấy, nhất là đôi mắt của anh ấy, thật đặc biệt.

Phía sau Sayo lúc này xuất hiện 1 cậu bé cũng chạc tuổi có mái tóc màu đen, trên đầu buộc khăn trắng, khuôn mặt lúc nào cũng treo lên nụ cười thân thiện, cậu có khuôn mặt ưa nhìn, tên là Ieyasu, cũng là 1 trong 3 người đã cứu hắn.

Ieyasu mở miệng:

"Alan, anh bình phục thật là nhanh, lúc chúng tôi mang anh về 1 tháng trước, cơ thể anh khắp người toàn là vết thương."

Bên cạnh Ieyasu cũng xuất hiện 1 cậu bé tầm tuổi, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, có mái tóc màu nâu, đôi mắt to tròn, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, hành động cử chỉ đều cho người khác hảo cảm. Cậu ấy gọi là Tatsumi, khi cậu ta xuất hiện, chợt mặt đá trên sợi dây chuyền trên cổ của Lạc Giai chợt rung động nhẹ.

Sợi dây chuyền có mặt đá màu u lam này hắn có được trong lần truyền thừa đầu tiên. Cũng không rõ nguồn gốc.

Khi được Vanga đệ tam xem bói, nhà tiên tri cũng đã nói, sợi dây chuyền này là chìa khóa chỉ dẫn, là thách thức và cũng là sự thật.

Lời tiên đoán cực kỳ mơ hồ. Lạc Giai thầm nghĩ, chã nhẽ Tatsumi cậu ta có liên quan gì đến chìa khóa.

Tatsumi lúc này cũng lên tiếng:

"Đúng rồi Alan, anh có vẻ không phải người bình thường, đến cả những vết thương sâu cũng không để lại 1 vết sẹo nào trên cơ thể anh. Thật lạ kỳ. "

Alan chợt mỉm cười trong lòng, từ lúc bước vào đệ nhất môn thì trên cơ thể hắn đã không có sẹo rồi.

Hắn chợt mỉm cười nói:

"Thời gian này cảm ơn 3 người đã chiếu cố, có lẻ 1 tuần nữa tôi phải đi, tôi còn những việc cần phải hoàn thành."

Sayo chợt ngạc nhiên nói:

"Sao phải đi nhanh đến vậy, 1 tháng trước, cậu còn không hiểu là chúng tôi muốn nói gì."

Ieyasu chợt nói: — QUẢNG CÁO —

"Sayo, cứ để anh ấy đi, thời gian tới chúng ta cũng phải vào đế đô, cậu quên rồi sao. Chúng ta cũng phải tìm cách mạnh lên để bảo vệ ngôi làng của mình."

Khi nghe thấy từ “đế đô” này, trực giác Lạc Giai hắn chợt cảm thấy khó chịu, hắn nén giọng hỏi lại:

"Đế đô là ở hướng nào?"

Ieyasu không suy nghĩ nhiều chợt chỉ tay về hướng tây Bắc:

"Đi về hướng đó hơn 1000 dặm là đến đế đô."

Lạc Giai nhìn về hướng tay của Ieyasu, dây chuyền trên cổ hắn chợt rung động nhẹ.

Quang mang tinh thần trên đầu hắn nở rộ, tập trung vào đôi mắt. Trong đồng tử của hắn xuất hiện những ký hiệu màu bạc, dần dần sắp xếp thành chữ “Mệnh” ẩn hiện.

Hắn nhìn về phía khu vực trên bầu trời nơi gọi là đế đô đó, lúc này xuất hiện 1 bầu trời hắc ám, dày đặc bao phủ. Môi hắn mấp máy: “hỗn loạn hiện”.

Hắn khẽ lắc đầu. Khuôn mặt hiện lên nét trầm tư. Hắn đã thấy điều này ở Trái Đất. Hỗn loạn ập đến, chứng kiến cái gọi là tai nạn chiến tranh, ôn dịch tàn khốc.

Hắn chợt thở dài tự nói: “ có lẻ nơi này có tung tích của hắn”. Sau đó ánh mắt hắn quay nhìn về phía của 3 người Tatsumi. Chữ “Mệnh” liền liên tục rung mạnh.

1 áp lực khủng khϊếp chợt xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhìn thấy sau lưng 2 người Ieyasu và Sayo có bóng tối nứt ra, nơi bóng tối hàng lâm, xuất hiện 1 cặp mắt vô cùng khủng bố, tràn đầy bạo ngược, tà tinh.

1 cái ánh nhìn của cặp mắt cũng làm cho Lạc Giai run lẩy bẩy. Hắn run giọng lẩm bẩm: “ Tử thần theo dõi”.

Hắn vội vàng tắt đi đồng thuật. Áp lực run rẩy sau đó từ từ biến mất. Hắn quay lại nói với 2 người Sayo và Ieyasu:

"Tôi nghĩ 2 người nên ở lại làng này sẽ tốt hơn."

Ieyasu chợt xua tay nói:

"Không thể, dạo gần đây chúng tôi nhận ra tần suất gặp quái vật quanh làng càng ngày càng nhiều, nếu chúng tôi tiếp tục ở lại không có đối sách phản ứng, ngôi làng này sẽ nhanh chóng bị quái vật tiêu diệt. Nếu chúng tôi trở thành 1 quân nhân xuất sắc, có thể giải quyết nguy cơ của làng."

Lạc Giai chợt trầm ngâm, hắn biết không thể nói thẳng với 2 người là cả 2 đang bị tử thần nhìn thẳng, lúc nào cũng sẽ đối diện với cái chết, nói ra chưa chắc 2 người sẽ tin, thứ 2 nếu hắn dám nói ra, chỉ sợ chắc chắn mang đến tử thần thiên khiển.

Hắn nhớ lại quá khứ, tử thần thiên khiển sẽ khiến đối phương còn chết thê thảm hơn nhiều. Đôi mắt hắn chợt toát ra vẻ tang thương. Hắn nói:

"Quái vật quanh khu vực này 100 dặm, tôi sẽ tìm cách để giúp mọi người xử lý hết toàn bộ. Ở lại đây 1 năm đi, 1 năm sau, lúc đó 2 người muốn vào đế đô thì cũng không muộn."

Ieyasu chợt cười:

"Xử lý hết toàn bộ, chả lẻ anh nghĩ anh là thần tiên sao."

Lạc Giai không muốn tranh cãi việc này nên nhẹ xua tay nói:

"Tôi đi vận động 1 chút, mọi người không phải lo lắng cho tôi. "

Nói rồi bóng dáng của hắn biến mất dần dần trước mắt 3 người.