Nhục Dục Tràn Lan

PN1: Dùng Ꮯôn Ŧhịt bôi thuốc cho em trai

Hôm sau Đường Ngải tỉnh lại, bị anh trai gắt gao ôm trong ngực, tinh tường cảm thụ được tiếng tim nam nhân đập, hạ thân dính nhớp nhắc nhở tính sự đêm qua kịch liệt. Đường Ngải nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn, nghịch ngợm dùng tay loát động dươиɠ ѵậŧ tối qua yêu thương mình. Sáng sớm vốn dễ chào cờ, gậy thịt dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhanh đứng thẳng. Cậu dán môi trên trán Tô Trạm bẹp in lại một hôn.

“Dậy?”

Đột nhiên xoay người, bị đè ở dưới thân. Nam nhân vẫn nhắm mắt nhưng hôn xương quai xanh cậu, bao trùm dấu vết mới trên tím tím xanh xanh hôm qua lưu lại.

Cậu thuận theo ôm cổ hắn, tùy ý người này ở trên người mình muốn làm gì thì làm.

Tô Trạm duỗi tay xoa hoa huyệt, như nguyện chạm vào hai mảnh hoa môi.

Tối hôm qua sử dụng quá độ giờ phút này hồng rực, hai mảnh thịt môi vì tối qua thao làm lộ ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ treo ở huyệt khẩu, da^ʍ mĩ không thôi. Tiểu hoa vốn nên an phận vì vừa rồi đυ.ng vào mà chảy dâʍ ŧᏂủy̠, hoa hạch sưng to làm nhục huyệt thoạt nhìn phá lệ đáng thương.

“Đau không?”

Tô Trạm cắm vào một ngón tay, nhục động ai đến cũng không cự tuyệt nuốt vào.

“Một chút… Nhưng ca ca còn muốn cứ vào đi…”

Đường Ngải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai chân mở ra.

“Đều sưng lên.”

Tô Trạm nhìn, duỗi tay lấy ra thuốc mỡ chưa xé hiệu, bôi lên thịt hành, chất lỏng phối hợp nam căn đỏ tím phá lệ da^ʍ mĩ.

“Ngoan, nằm bò, eo hạ xuống.”

Tư thế sau nhập làm qυყ đầυ thuận lợi tiến vào, nhiệt độ khí cụ cùng bôi trơn lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Huyệt nội dâʍ đãиɠ ngậm qυყ đầυ tí tách chảy ra càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

“A…… A… Thật thoải mái… Ca ca cắm sâu chút nữa… A…”

Em trai lớn mật rêи ɾỉ truyền vào lỗ tai, Tô Trạm cắm vào, trực tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi tối qua bị hung hăng yêu thương. Thuốc mỡ lạnh lẽo mang đến kɧoáı ©ảʍ, nhưng nối gót tới là mãnh liệt cắm lộng như tối qua. Bôi thuốc lần này thay đổi hương vị, nhiễm tìиɧ ɖu͙©.

“Ưm… Ca ca… A!… Quá sâu a… Côn ŧᏂịŧ ca ca… Thật lớn a… A!”

Tìиɧ ɖu͙© bao phủ lý trí, ái dục dây dưa không rõ, Đường Ngải tùy ý nam nhân đòi lấy thân thể mình. Nơi tư mật cậu vốn cho rằng dị dạng giờ phút này thừa hoan âu yếm kê ba anh trai. Nếu thật sự có thể, Đường Ngải nguyện ý vĩnh viễn nằm dưới hầu hạ Tô Trạm, trở thành tính nô chỉ ca ca một người sử dụng đùa bỡn, mỗi ngày bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới, hoa huyệt vĩnh viễn nhét đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ca ca. Thậm chí hoài thai hài tử cũng phải lớn bụng ngoan ngoãn nuốt vào côn ŧᏂịŧ, luân hãm trong lốc xoáy tìиɧ ɖu͙© vô tận.

Từ ngày sinh nhật bắt đầu, Đường Ngải đã không biết nằm trên giường mấy ngày. Ban ngày và đêm tối ở trong mắt cậu đã toàn vô ý nghĩa, vĩnh viễn vẫn duy trì tư thế hai chân mở lớn chờ đợi ca ca cắm vào. Mật huyệt vẫn luôn ướŧ áŧ dính nhớp, cả người che kín đủ loại dấu vết hoan ái. Cơ thể lúc anh trai đi làm mới tìm được cơ hội nghỉ ngơi. Chờ nam nhân về nhà lại sẽ chôn côn ŧᏂịŧ vào cơ thể cậu. Đường Ngải cảm giác sắp bị chơi hỏng rồi, cho dù là ăn cơm cũng phải ngồi trên đùi Tô Trạm tiếp nhận yêu thương.

Cuối cùng có một ngày, cao trào qua đi Tô Trạm hôn môi cậu, “Xin lỗi, là anh làm quá mức, bảo bối, nhưng anh muốn vĩnh viễn khoá em trên giường.”

Tô Trạm gắt gao ôm cậu, nhìn gương mặt Đường Ngải vì cao trào mà hồng nhuận. Hắn rất muốn cứ như vậy giam cầm em trai mê người vĩnh viễn bên người, bẻ gãy cánh để cậu vĩnh viễn không thể rời đi mình. Nhưng em trai tốt đẹp đơn thuần, không thể vì hắn mà bị cầm tù. Cậu có quyền lợi có được cuộc sống của mình, chẳng qua cả đời này nhất định phải thuộc về hắn Tô Trạm.

“Không có việc gì… Em rất vui vẻ, bởi vì em rất thích ca ca.”

Đường Ngải chui trong ngực Tô Trạm, nam nhân ôm cậu chặt hơn nữa.

“Nghĩ tốt muốn đi đâu học đại học sao?”

Hiếm khi Tô Trạm châm thuốc lá trước mặt Đường Ngải.

“Em muốn lưu tại bên cạnh ca ca.”

Đường Ngải rầu rĩ, mang theo thật cẩn thận thử, “Ca ca sẽ chán ghét em sao?”

“Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không.”

Tô Trạm đẩy ra tóc trên trán cậu bị mồ hôi làm ướt, hôn hôn.

“Vậy là tốt rồi, em muốn vĩnh viễn cùng ca ca ở bên nhau.”

Đường Ngải vui vẻ cười, ngọt ngào ở trong khuỷu tay nam nhân tiến vào mộng đẹp.

Thức dậy, ca ca đã đi làm, hiếm khi an ổn ngủ tới sáng sớm, Đường Ngải xuống giường, nhận được điện thoại từ trường học, lão sư kêu cậu tới trường nghiên cứu nguyện vọng.

Lúc chọn quần áo cố ý từ trong tủ quần áo ca ca lấy ra áo sơmi, cậu cuộn tay áo lên, size lớn phải nhét vạt áo vào quần, cảm thấy mỹ mãn ra cửa.

Lão sư khuyên bảo cậu vào trường ở thành phố lớn, không cần nhất định phải ở đây, Đường Ngải vẫn uyển chuyển từ chối, kiên trì báo đại học ở đây.

“Lão sư, em muốn chiếu cố ca ca, hơn nữa đại học ở đây khá tốt.”

Lão sư thở dài, nhớ rõ sự nghiệp ca ca cậu thành công, tiền lương dư dả, nơi nào yêu cầu Đường Ngải chiếu cố? Hiện tại người trẻ tuổi, lưu luyến gia đình…

Về đến nhà, anh trai đang ở phòng bếp nấu cơm, Đường Ngải vui vẻ chạy tới, từ phía sau ôm lấy eo nam nhân rắn chắc.

“Đi đâu?”

Tô Trạm một bên tiếp tục động tác trên tay, trong ánh mắt tràn ra mỉm cười.

“Đi trường học, em báo đại học ở đây.”

Đường Ngải hắc hắc cười, tay vói vào áo sơ mi hắn, không kiêng nể gì vuốt cơ bụng.

“Thật sự quyết định?”

Tô Trạm tắt lửa xoay người, kéo cậu vào lòng, “Tiểu Ngải, em không cần vì anh từ bỏ tiền đồ.”

“Ca ca sao có thể nói như thế.”

Đường Ngải ủy khuất, vùi đầu vào ngực hắn, “Ở trong lòng em, ca ca chính là tiền đồ tốt nhất.”

Môi đột nhiên bị in lại một nụ hôn ôn nhu, khác nụ hôn trong tình sự. Nụ hôn này càng thêm ôn nhu, là ca ca tuyệt đối tín nhiệm, cũng là ca ca tuyệt đối ái. Đường Ngải cũng nỗ lực đáp lại, nhắm mắt cảm thụ tình yêu.

“Hôm nay em… Cố ý mặc áo sơmi anh.”

Đường Ngải mắc cỡ đỏ mặt, từng cái cởi nút áo.

Tô Trạm hai mắt thâm trầm nhìn cậu động tác, kéo ra áo sơmi lộ ra xương quai xanh đầy dấu vết, tỏ rõ hai người mấy ngày nay điên cuồng.

“Ca ca, làm sao bây giờ, phía dưới giống như lại chảy nước…”

Kéo xuống quần mình, tay cậu chạm vào lưng quần hắn, mắt chứa xuân tình nhìn nam nhân không nói một lời tùy ý cậu, cởϊ qυầи ca ca, thả ra cự long mấy ngày nay cho cậu cao trào.

Hai mảnh hoa môi mở ra, lộ ra bên trong, ngọc hành đứng thẳng. Đường Ngải bị đặt trên bệ bếp, ca ca liếʍ vành tai cậu đỏ bừng. Vì giờ phút này, hoa huyệt cậu bị cắm cà rốt, lá cà rốt lộ ngoài hoa huyệt, phần bên trong cắm vào bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt nhẹp. Nam nhân ý xấu còn cố ý cắm vào rút ra cà rốt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm dâʍ ɖị©ɧ chảy càng nhiều.

“Không cần chơi… Ca ca…”

Cậu lấy lòng dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn Tô Trạm, hai tay ôm cổ hắn, “Cắm vào tới…”

Giọng nói khó nhịn mang theo vài phần làm nũng, Tô Trạm cũng không trêu đùa cậu, rút ra củ cải cắm điểu vào.

“A!… A… A…… Dươиɠ ѵậŧ ca ca thật thô… A… Quá sướиɠ quá sâu a…”

Đường Ngải rêи ɾỉ lấy lòng Tô Trạm, hạ thân hung ác đỉnh lộng điểm mẫn cảm cậu. Hắn không quên cách áo sơmi cắn vυ' Đường Ngải đùa bỡn.

Bệ bếp bị chất lỏng da^ʍ mĩ nhiễm thủy sắc, cà rốt sau khi rút ra bị ném xuống cũng dính chất lỏng da^ʍ uế. Đường Ngải bị một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ bắn tinh, càng làm cho phòng bếp hỗn loạn.

Tắm xong từ phòng tắm đi ra, ca ca đã làm cơm tốt, nhưng nhìn cà rốt bị mang sang bàn bàn, cậu vẫn thấy thẹn đỏ tai. Cố tình ca ca như cái gì đều không có phát sinh gắp cà rốt vào chén cậu. Đường Ngải cúi đầu lùa cơm, sắp dúi đầu vào chén, nhưng tai đỏ bừng bán đứng tâm tư của cậu.

A a a!! Vì cái gì phải ăn cà rốt!!!

Đường Ngải gạt lệ trong lòng.