Khi Tô Trạm về đến nhà Đường Ngải đã ngủ say, tiến vào phòng cậu, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt mềm mại, còn lưu lại phấn hồng tìиɧ ɖu͙©, khí vị tanh tưởi quanh quẩn trong không khí làm Tô Trạm cười. Hắn nhẹ hôn hái cánh môi dụ người, xúc cảm mềm mại như thạch trái cây mỹ vị nhất trên thế giới, kéo ra cổ áo ngủ to rộng, trộm lưu lại dấu vết thuộc về hắn sau cổ cậu, Tô Trạm vừa lòng rời đi.
Tắm xong trở lại phòng ngủ, mở ra máy tính xem camera đêm nay. Thân thể em trai mê người cứ như vậy hoàn toàn bại lộ trước mắt. Khi tự an ủi vẫn luôn kiều suyễn kêu ca ca. Hình ảnh cậu dùng áo sơmi mình tiến vào hoa huyệt làm Tô Trạm huyết mạch phun trương, lặp lại nhìn đoạn video, Tô Trạm tuốt dươиɠ ѵậŧ, tính toán mấy tháng sau nhất định phải hoàn toàn ăn sạch cậu.
Hôm sau Đường Ngải bị Tô Trạm đánh thức, đã rút đi tình triều nhưng hai chân vẫn mềm nhũn khi cậu xuống giường, mềm oặt ngã vào ngực hắn. Tô Trạm ý xấu nhéo nhéo eo cậu trêu đùa:
“Tiểu Ngải thật là mềm như bơ a.”
Đường Ngải ngại ngùng đứng dậy, nhớ tới tối qua mình dâʍ đãиɠ kêu ca ca tự an ủi, sáng nay đối mặt ca ca còn chân mềm, cậu thấy thẹn cúi đầu đỏ mặt.
Tất cả Tô Trạm đều xem ở trong mắt, em trai thẹn thùng lại dâʍ đãиɠ làm hắn một trận khô nóng. Hiện lên hình ảnh tối qua trong máy theo dõi, bộ dáng cậu kêu ca ca tự an ủi làm hạ thân hắn không nghe khống chế hơi ngẩng đầu. Tô Trạm có chút xấu hổ bước nhanh đến bàn ăn ngồi xuống.
Đường Ngải đương nhiên không phát hiện ca ca không được tự nhiên, cậu còn đắm chìm trong tối qua mình hoang đường. Vì bản thân không biết xấu hổ mà ảo não tự trách, bí mật mơ ước anh trai dơ bẩn như vậy. Đường Ngải hạ quyết tâm tuyệt đối không thể để ca ca biết, không thể để ca ca chán ghét mình. Dù cả đời không nói, chỉ có thể nhìn anh cưới vợ sinh con cũng tốt, chỉ cần cậu còn có thể bên cạnh ca ca, có thể tiếp tục trộm thích anh.
Trong tự hỏi lung tung rối loạn Đường Ngải ăn xong bữa sáng, cự tuyệt anh trai đưa mình đi học, tự ngồi tàu điện ngầm. Trên tàu điện, cậu nhìn bản thân trên cửa sổ cửa sổ thuỷ tinh lâm vào trầm tư.
Cậu không tính đặc biệt xuất chúng, tuy thường xuyên được khen đáng yêu nhưng đối với nam sinh đáng yêu không tính là từ hình dung tốt. Còn có cảm giác bị người khác nhìn ra thân thể dị dạng, dâʍ đãиɠ không biết thỏa mãn gọi ca ca tự an ủi. Nếu ca ca biết, nói không chừng còn sẽ bị đuổi ra Tô gia, vĩnh viễn cũng thấy không được anh trai.
Nghĩ đến đây Đường Ngải sợ hãi, cho dù từ nhỏ được mẹ che chở, nhưng thân thể luôn làm cậu thiếu cảm giác an toàn. Sau khi mẹ tái hôn cậu bị đưa tới Tô gia, sau đó ở bên người ca ca. Người ngoài đều đối tốt ở mặt ngoài, sau lưng lại trách cứ cậu liên lụy anh trai độc thân. Mỗi lần ăn tết cùng bác Tô gia, Tô Trạm luôn không tránh được sẽ bị bác gái khuyên bảo kết hôn. Đường Ngải bi quan nghĩ, dù ca ca đều cự tuyệt, trong lòng cũng sẽ trách cậu đi.
Một người ưu tú như vậy, cử chỉ luôn ưu nhã khéo léo, vẫn luôn che chở cậu gấp bội. Thậm chí có người hoài nghi cậu là con riêng Tô gia, nhưng mỗi lần có người nói này nọ, ca ca là người đầu tiên đứng ra giúp cậu. Lúc vừa đến Tô gia cậu bị người hầu khinh thường, làm trò trước mặt nói cậu vĩnh viễn không thể đường đường chính chính vào Tô gia, là ca ca trừng phạt những người đó, ôm cậu khóc thút thít vào ngực, nhẹ nhàng an ủi, vì cậu lau đi nước mắt.
Nghĩ đến ấm áp được ca ca ôm vào ngực, Đường Ngải nhịn không được cười, ít nhất, hiện tại ca ca là của cậu một người, chưa bị cô gái khác nhúng chàm.
Mang theo nho nhỏ thỏa mãn này, Đường Ngải cười.
Nhung nhớ anh trai vượt qua cả ngày, cậu gấp không chờ nổi về tới nhà.
“Hôm nay về nhà sớm vậy sao.”
Ca ca từ phòng bếp đi ra, đeo tạp dề làm nam nhân tản ra khí chất nhu hòa thân thiết. Đường Ngải ngoan ngoãn trả lời, “Hôm nay ca ca nấu cơm sao?”
“Hôm qua về nhà trễ như vậy, hôm nay phải bồi thường em một chút, làm bài tập trước đi.”
Tô Trạm muốn duỗi tay sờ sờ đầu em kế, nhưng nghĩ đến mình mới vừa xắt rau nên nhịn xuống, nhìn cậu cười vui vẻ tâm tình hắn cũng tốt không ít.
Đường Ngải vào phòng ngủ, đỏ mặt nhớ bộ dáng ca ca đeo tạp dề, quay đầu lại thấy ngăn kéo lộ ra một góc áo sơmi tối qua trộm lấy, ký ức thấy thẹn lập tức hiện lên. Hoa huyệt nhịn không được trộm chảy nước làm cậu vói tay vào quần, trúc trắc xoa nắn hai cánh hoa môi, đằng trước cũng run run rẩy rẩy nổi lều trại.
Đường Ngải ngồi trên ghế, hai chân rộng mở, kéo khóa xuống, qυầи ɭóŧ nửa cởi, loát động côn ŧᏂịŧ.
“Ngô… Ca ca… Rất thích ca ca…”
Nhớ tới hắn, cậu nhịn không được gọi nhẹ, lại sợ bị nam nhân ở phòng bếp phát hiện chuyện dơ bẩn này, cố áp chế âm điệu.
Ở chung với anh trai dưới một mái hiên sinh hoạt, thân là em kế lại ở khi anh nấu giờ cơm gọi hắn tự an ủi. Đường Ngải nhanh hơn động tác, ngón tay đảo lộng mật huyệt, thẹn tâm cùng đạo đức bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ.
“Muốn ca ca… Cắm vào tới… A…!”
Ảo tưởng anh trai lúc này đang ở trước người, nhìn thân thể cậu dâʍ đãиɠ lộ ra nhục bổng bừng bừng phấn chấn, dươиɠ ѵậŧ ca ca thô tráng đối diện hoa huyệt. Biểu tình ca ca nếu ôn hoà vừa rồi, như bọn họ không có làm chuyện gì vi phạm luân lý.
“Ngô… Ca ca…! A a…”
Ảo tưởng ngón tay thành thịt trụ ca ca, không lưu tình cắm vào hung hăng đảo lộng. Ảo tưởng lúc đó mình có thể cảm nhận được kê kê anh trai thô dài, thậm chí có thể tùy ý hôn môi nam nhân cậu ngưỡng mộ. Ngưng hiện tại cậu chỉ có thể ở lúc ca ca nấu cơm trộm tự an ủi.
“Ô… Ách a… A…”
Ý thức được điểm này Đường Ngải chảy nước mắt, động tác nhanh hơn.
“A!……”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trên bàn sách, huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ theo ghế lưu trên đất. Đường Ngải xấu hổ che mắt nhỏ giọng nức nở, thấy thẹn cùng lý trí lần nữa về thượng phong. Cậu cư nhiên lúc anh trai nấu ăn trộm tự an ủi trong phòng, còn ảo tưởng bị hắn cắm vào, thậm chí bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ tới trên bàn trên ghế, Đường Ngải khổ sở bản thân dâʍ đãиɠ.
Tô Trạm làm cơm xong sau đó đến phòng Đường Ngải chuẩn bị gõ cửa, nghe bên trong truyền đến tiếng em kế cố ý đè thấp thở dốc. Ý thức được đã xảy ra cái gì hắn cười, đứng ở cửa ác thú nghe cậu tự an ủi trong phòng, tiếng kêu ngọt nị truyền vào lỗ tai, hắn quyết định đêm nay muốn thăm thân thể cậu lần nữa.
Chờ kiều suyễn bên trong cánh cửa bình ổn, Tô Trạm gõ gõ, “Tiểu Ngải, ra ăn cơm.”
“A… Dạ… Em thu dọn một chút…”
Giọng nói cậu còn có vài phần tình triều chưa lui, hiển nhiên bị hắn gọi hoảng sợ. Tô Trạm vừa lòng quay lại bàn ăn, tính toán đêm nay hưởng dụng em trai mỹ vị như thế nào.