Nhục Dục Tràn Lan

Chương 2

Buổi chiều Đường Ngải về nhà, thay qυầи ɭóŧ ướt dâʍ ŧᏂủy̠ cả ngày. Cậu thẹn hơn là, cố tình qυầи ɭóŧ còn chưa mặc vào điện thoại liền vang lên, Đường Ngải đành phải loả mông tiếp, bên tai là giọng ca ca trầm thấp, nói hắn đêm nay có xã giao, cơm chiều đã kêu người chuẩn bị tốt, bảo cậu làm xong bài tập đi ngủ sớm một chút.

Đường Ngải đỏ mặt đáp ứng, hoa huyệt một mảnh lầy lội, chờ cậu phục hồi tinh thần lại tắt điện thoại, đã là một vũng nước nhợt nhạt.

Dùng khăn giấy lau sạch sẽ, thay qυầи ɭóŧ mới, trộm giặt qυầи ɭóŧ trong phòng vệ sinh, Đường Ngải ảo não thân thể mình dâʍ đãиɠ.

Ca ca thật sự sẽ tiếp thu mình không biết xấu hổ như vậy sao?

Mỗi ngày nhìn trộm nam nhân anh tuấn hoàn mỹ, chỉ tiếp xúc cơ thể bình thường cũng sẽ dẫn phát tình triều. Có cơ thể quái dị như vậy, sao ca ca ưu tú sẽ có tâm tư xấu xa không thể cho ai biết giống mình?

Tinh anh như ca ca, sau này mang về nhà nhất định là một vị phu nhân đồng dạng ưu tú. Mà cậu, con riêng chỉ 18 tuổi về sau tùy thời có thể bị đuổi ra Tô gia. Tưởng tượng qua một tháng nữa là thi tốt nghiệp, lấy thành tích cậu thi đậu đại học ở đây cũng không có vấn đề. Nhưng anh trai đã 32 tuổi, tùy lúc có bạn gái, lúc đó cậu dư thừa đại khái sẽ bị an bài trọ ở trường. Một năm không gặp được ca ca bao nhiêu lần, đến lúc đó còn phải nhìn ca ca cùng cô gái khác tương thân tương ái, nghĩ đến đây Đường Ngải chua xót.

Không, cậu muốn lưu lại bên người ca ca, nhưng cậu chỉ là một đứa em kế, có tư cách và lý do gì yêu cầu anh trai cả đời không cần cưới vợ đâu?

Đoạn cảm tình này có lẽ chỉ có cậu phạm phải một sai lầm. Nếu ca ca biết, nói không chừng sẽ lộ ra biểu tình chán ghét, đuổi cậu ra Tô gia.

Đường Ngải dưới đủ loại lo lắng cùng phỏng đoán ăn cơm chiều, ôn tập xong nằm lên giường sớm.

Nghĩ đêm nay trong nhà to như vậy chỉ còn lại cậu một người, lúc này ca ca bận xã giao, hắn sẽ nhớ tới mình sao?

Bên tai như vang giọng nói anh trai dễ nghe trong điện thoại nói chuyện với mình, hạ thân hư không, côn ŧᏂịŧ lặng lẽ ngẩng đầu trong quần ngủ to rộng. Tiểu huyệt không tự chủ phân bố ra chất lỏng dính nhớp, thân thể mê người phiếm màu tìиɧ ɖu͙©, trong đầu mơ ước cơ thể anh trai.

Dù sao cũng sắp thành niên, Đường Ngải từng tiếp xúc qua một hai bộ GV, AV, tự động nghĩ thành mặt ca ca. Hai chân khó nhịn cọ xát, mật huyệt nổi lên ngứa ngáy. Đường Ngải bị du͙© vọиɠ tra tấn đứng dậy mở đèn, từ trong ngăn kéo đầu giường lấy ra một cái hộp tinh xảo, là bút máy Tô Trạm tặng sinh nhật cậu mười sáu tuổi.

Cởϊ qυầи ngủ đến đầu gối, một bàn tay xoa côn ŧᏂịŧ, trúc trắc loát động, một tay khác vuốt ve tiểu huyệt sớm đã lầy lội. Xấu hổ thủ da^ʍ làm toàn thân Đường Ngải phiếm hồng mê người, không thầy dạy cũng hiểu dùng tay nhợt nhạt cắm vào huyệt.

“Ô…”

Cảm thấy thẹn, nhưng khát vọng càng nhiều.

“Ca ca… Muốn ca ca…”

Hình ảnh anh trai cười hiện lên trước mắt, con ngươi thanh triệt đã từng nhìn ca ca giờ phút này tràn ngập tìиɧ ɖu͙©. Tưởng tượng nam nhân dùng ngón tay khớp xương rõ ràng đùa bỡn cậu, tự dùng ngón tay nhẹ nhàng cắm vào rút ra.

Không đủ… Ca ca… Muốn dươиɠ ѵậŧ ca ca…

“Ách a… Muốn thứ càng thô… Muốn ca ca…… Cắm em a…”

Một ngón tay biến thành ba, cơ thể dâʍ đãиɠ lần đầu tự tiết làm sao cũng không thỏa mãn.

“Ca ca… Bút máy ca ca tặng em… Cắm vào tới… Ách ân… Thật lạnh… Rất vui vẻ… Đồ vật của ca ca ở trong thân thể em… Còn muốn… A…”

Ngón tay và bút máy cùng quấy huyệt, bút máy lạnh lẽo bị vách trong mềm mại ẩm ướt liếʍ mυ'ŧ, đột nhiên đυ.ng tới chỗ nhô lên một chút, cả người cậu run rẩy.

“Ngô… Thật thoải mái a…”

Ảo tưởng hương vị hắn, Đường Ngải giãy giụa đứng dậy, chạy đến phòng nam nhân trộm một cái áo sơmi.

“Hương vị ca ca… Thật vui vẻ… Tất cả đều là ca ca…”

Cậu si mê ngửi áo sơmi, mê luyến anh trai như thuốc phiện.

“Nếu là đồ của ca ca, vậy đều vào đi…”

Em trai hư hỏng cuốn tay áo sơmi tay thành một đoàn, dùng bút máy chống cắm vào hoa huyệt.

“Áo sơmi ca ca cũng vào được… Ca ca…”

Áo bị dâʍ ɖị©ɧ thấm ướt, hấp thu từng luồng tình triều, Đường Ngải cứ như vậy dùng đồ vật anh trai tự an ủi, đắm chìm ở du͙© vọиɠ khó tự kềm chế.

Điện thoại đột ngột vang lên, cậu chịu đựng tìиɧ ɖu͙© nghe.

“Tiểu Ngải, ngủ rồi sao?”

“Ưm, ca ca, em chưa…”

Đường Ngải cố gắng hạ giọng, người bên kia điện thoại vẫn từ trong giọng nói cậu không bình thường nghe ra kiều diễm.

“Có phải Tiểu Ngải làm chuyện xấu?”

Nam nhân ác ý cười khẽ, khuy áo nho nhỏ cắm vào rút ra có tiếng nước.

Tiếng cười ca ca truyền vào tai, động tác cậu nhanh hơn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm đế đỏ rực đáng thương.

“Không… Ca ca… Trở về nhanh lên được không…”

Tiểu bạch thỏ không biết trong giọng nói mình ngọt nị cùng du͙© vọиɠ tất cả rơi vào tai đối phương. Giọng Tô Trạm mang theo vài phần khàn khàn, dã thú ngủ đông trong quần có xu thế ngẩng đầu.

“Tiểu Ngải ngoan, ca ca lập tức xong việc, đã khuya, đi ngủ được không?”

“Ân… Em nghe ca ca… Ô… Ách a…”

Đường Ngải tiếp tục áp chế thế nào cũng không được, kɧoáı ©ảʍ cao trào vẫn làm cậu phát ra âm thanh dâʍ đãиɠ. Côn ŧᏂịŧ nhếch lên phun bạch trọc, nước sốt một cổ tiếp một cổ, hoàn toàn làm áo sơmi bẩn.

Lấy lại tinh thần sau cao trào, nhìn hạ thân hỗn loạn, cậu rút ra bút máy dính dâʍ ɖị©ɧ. Áo sơmi sớm không thể nhìn nổi, còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ tao thủy. Đường Ngải buồn rầu dùng khăn giấy qua loa lau chùi hạ thể cùng bút máy, nhét áo sơmi, bút máy vào ngăn kéo.

Cậu có chút mỏi mệt, nặng nề ngủ.