Lục Vân-một cô gái 19 tuổi học đại học năm nhất. Cô là một cô gái tài sắc vẹn toàn và được xếp vào hàng ngũ hoa của Đại học Y Bắc Kinh. Là học sinh xuất sắc có được mời đi thực tập ở bệnh viện lớn nhất Bắc Kinh. Hôm nay là ngày thứ 8 kể từ khi cô thực tập ở đây và cũng là ngày cũng phải trực đêm vì là buổi đầu tiên nên có sự chuẩn bị khá kỹ ngang gối dụng cụ làm việc. Từ 6h-12h đêm không có chuyện gì bất thường xảy ra với cô.Tiểu Nhi nói (bạn trực cùng) nói:- Vân Vân, cậu chợp mắt chút đi mình ra ngoài trực tiếp cho, rồi lát chúng ta đổi ca cho nhau, được không?
Lục Vân gật đầu nói:
- Được rồi, cảm ơn cậu, vậy mình vào trong chợp mắt trước 3 tiếng rồi mình đổi nha.
Tiểu Nhi gật đầu rồi bắt đầu đi tuần còn Lục Vân đi vào phía trong trải chăn ra ngủ. Quá mệt mỏi cô đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Cô mơ thấy mình đang bay bổng, ăn chơi ở một nơi mà cô không biết đến, một nơi chỉ có sự an lạc. Rồi từ đâu xuất hiện một con thỏ trắng nhảy lên người cô, làm coi mơ màng cảm thấy như có ai đang đè nén lên cơ thể cô, cô cố gắng vùng vẩy khônh được, kêu lên cũng chẳng xong cô thầm nghĩ:" Đây là khoa giải phẩu, không cho người nhà bệnh nhân vào chăm sóc thì làm gì có ai vào, chã lẽ..... Toang rồi, bị bóng đè rồi sao??"....
Cô đành nằm im bất lực và thả lỏng cơ thể và cô nghe nói làm vậy sẽ hết bị bóng đè, lúc này cô cảm thấy nhẹ nhỏm hơn, cô thử mở hờ hờ mắt coi xung quanh có gì không nhưng khiong ngờ cô lại nhìn thấy một bóng đen, cô sợ hãi nhắm mắt lại rồi lại mở to mắt ra để nhìn rõ lại không còn thấy bóng đen nữa mà thay vào đó là tiếng bước chân ngày một gần và tiếng ai đó gọi cô xa xa. Cô nằm im bất động nghe ngóng xem đó là âm thanh gì cho đến khi chuông báo thức reo lên liên hồi, lúc này cô mới trở lại bìng thường. Cô ngồi dậy thu lại chăn để xuống giường và đi ra ngoài:
- Nhi Nhi đổi ca thôi.
Tiểu Nhi tiếp lời:
- Hồi nãy nghe tiếng động trong phòng mình tưởng cậu dậy, chạy lại gọi thì không thấy gì, cậu ổn không?
À, thì ra là Nhi Nhi kêu làm cô sợ hú hồn haizz, Lục Vân thở phào trả lời:
- Không có gì đâu cậu vào ngủ đi!
Tiểu Nhi vui vẻ đưa cho cô cái đèn pin và chỉ cô khu vực cần phải canh. Cầm đèn pin trong tay, cô cố gắng đi về phía trước mặc dù trong lòng vẫn còn hơi sợ. Đi gần đến phòng giải phẫu Lục Vân thấy có gì bất thường, cô định tiến lên nhưng nhớ tới chuyện bị bóng đè lúc nãy liền lùi về phía sau theo bản năng. Cô lùi trong vô thức, cô càng lùi càng thấy mơ hồ, cuối cùng cô lùi tới cầu thăng đi xuống và trượt chân té ngã, nhưng bất ngờ lag cô lại ko cảm thấy đau.( bắt đầu hoang mang)
Nghe tiếng động lớn, Tiểu Nhi chạy ra xem có chuyện gì, thì cô thấy Lục Vân đang nằm bất động dưới chân cầu thang, cô đỡ Lục Vân dậy tựa vào tường rồi chạy nhanh đi tìm xe lăn và đưa cô qua phòng cấp cứu. Về phần Lục Vân máu chảy nhưng vẫn không đau rồi cô dần dần mất ý thức, tiếng bước chân của Tiểu Nhi càng bé và mất hút trong bóng đêm. Coi không biết rằng mình đang mơ hay đang thức. Cô nhắm mắt rồi lại một lần nữa mở mắt ra, lúc này trước mắt cô không còn là cảnh bệnh viện mà là cảnh một đám ma quỷ đang nối đuôi nhau đi trên một cây cầu, cô mơ mơ màng và nhanh chóng tách khỏi đám quỷ. Cô tiến đến một bụi cây rpofi ngồi xuống và bất ngờ hơn phía cô khônh có chân (hoang mang lần 2). Cô hoảng sợ sờ soạng khắp người thì phát hiện cô đang mặc một bộ đồ tân nương thời Hán nhưng theo heo hiểu biết cuta cô thì chỉ quan chức trong triều đình khi lấy tân nương thì tân nương mới được mặc như thế này. Cô lầm bầm:" Không lẽ ta chết rồi sao, vốn dĩ linh hồn ở đây đều không thấy chân, ta còn mặc váy cưới, lẽ nào ta gả cho quỷ sao". Bỗng một giọng nói vang bên tai cô:" Đúng rồi phu nhân, nàng đoán đúng rồi đấy".
Cô giật mình nhìn ngang dọc:
- Ai ai đang nói đó, đây là đâu, ngươi là ai??
Người kia bắt đầu hiện hình trước mặt cô và nói:
- Phu nhân, em đừng lớn tiếng thế. Đây là cầu Nại Hà. Ta là quỷ sai, chồng sắp cưới của em, ở dưới đây ta là người đi tra xét và tuần ở dương giới, hãy gọi ta là Khuất Vương.
Vân Vân giật mình:
- CÁI GÌ, CHỒNG SẮP CƯỚI SAO???