Thập Niên 80: Yểu Điệu Mỹ Nhân

Chương 45: Thất Sách.

Chương 45: Thất Sách.

Hàn Lặc nhíu mày thật sâu, cảm thấy hơi nước trong mắt cô chướng mắt cực kỳ, không chỉ chướng mắt, lại để cho lòng anh bỗng dưng dâng lên một ngọn lửa vô danh, lại không biết hướng về phía ai.

Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cô.

Túc Miểu kinh ngạc nhảy dựng, nửa người trên nhanh chóng lùi về phía sau: "Làm, làm gì vậy."

Động tác giơ tay của Hàn Lặc dừng lại giữa đường, ý thức được quan hệ giữa hai người còn chưa rõ ràng, anh biểu hiện quá mức thân cận chỉ sợ sẽ đem người dọa chạy, điềm nhiên như không thu hồi tay lại: "Nói đi, khóc cái gì?"

"Tôi không khóc, là nước mắt không nghe lời." Túc Miểu thoáng cái giật mình, có thể hiểu được anh tại sao lại có vẻ mặt như thế rồi, đây là cho rằng cô...

Cô chớp chớp khóe mắt chua xót không mở ra được, hai tay ngâm trong nước thấm ướt, lại "BA~ BA~" đập mặt, đập con mắt.

Hàn Lặc: ? ? ?

"Mấy ngày nay vội vàng thêu chúc thọ đồ, con mắt không thoải mái, đợi nghỉ ngơi vài ngày thì tốt rồi." Túc Miểu chỉ vào bức thêu đồ nổi trong làn nước trong veo, hỏi ngược lại: "Anh hôm nay sao không đi cửa chính, lại muốn bò tường ah, anh biết người bên cạnh sao?"

Dứt lời, Túc Miểu cảnh giác theo dõi anh.

Vô tình buột miệng: "Anh một mực nằm sấp trên tường âm thầm rình coi? Đây là hành vi không đứng đắn ah."

Tiểu cô nương mắt đỏ hồng, tròng mắt trừng đến căng tròn, bàn tay nhỏ bé chống nạnh, hung hãn thử nhe răng. Hàn Lặc nghĩ, anh vội vàng trở lại ngay sau khi thỏa thuận kinh doanh được giải quyết, cô gái nhỏ này thật sự là nửa điểm cũng không nghĩ tốt về anh chút nào, còn tận lực nghĩ theo chiều hướng xấu.

Anh đưa tay ra làm bộ muốn véo cô.

"Tiểu Meow không có lương tâm, thiệt thòi tôi mang quà về cho cô."

Túc Miểu mấy ngày trước đã không cần dùng gậy chống nữa, làm thế nào lại có thể ngoan ngoãn để cho anh véo mặt, thân hình lưu loát giống như cá chạch đang liều mạng, vừa chạy vừa ồn ào: "Vậy anh nói một chút, tại sao anh lại dựng một cái thang bên tường?"

Hàn Lặc thấy cô một bộ dạng chỉ sợ tránh không kịp, hừ hừ hai tiếng.

Ngược lại là tức giận nở nụ cười: "Căn nhà bên cạnh vừa bị tôi mua, tôi thấy chỗ ấy để cái thang có chút tò mò, liền lại nhìn xem."

Nhưng là sớm đã lên kế hoạch, nghĩ đến đợi đến lúc cô gái nhỏ bị hạ gục sẽ tìm một vị trí thích hợp khai mở một cánh cửa, đem hai tòa sân nhỏ hợp thành một tòa.

Còn có thể có những suy nghĩ xấu nào?

Túc Miểu vẻ mặt hoài nghi: "... Thật sự?"

Hàn Lặc: "Lừa cô có lợi gì sao?"

Túc Miểu nhỏ giọng rầm rì, không chạy nữa, nhưng cũng không phải không nhớ Hàn Lặc.

Trong lòng cô còn nhớ cái người này tùy tùy tiện tiện một câu "Gần đây bận rộn, liền không đến luyện tài nấu bếp" đã đem cô đuổi đi rồi, vừa biến mất chính là mười ngày nửa tháng, cái người này còn cùng mẹ nói thích cô?

Hừ, miệng lưỡi đàn ông là quỷ gạt người, thật sự là một chút cũng không thể tin.

Hàn Lặc: "Không tin? Nếu như tôi có chủ tâm nhìn lén, còn nhảy qua đây làm gì vậy? Tôi liền làm một cái kính viễn vọng mỗi ngày đối diện với gian phòng của cô..."

Lời này có chút ý vị thâm trường.

Túc Miểu nhất thời đỏ mặt, xấu hổ mà trừng mắt liếc anh một cái.

"Anh, anh vô sỉ!"

"Không, tôi đây là nói cho cô biết cách làm nguy hiểm nhất hạ lưu nhất là cái gì, mà tôi hiển nhiên không phải kẻ bại hoại như vậy." Hàn Lặc rất chân thành.

Túc Miểu đầu tai giật giật, biết rõ anh ta nói thật, nhưng vẫn theo thói quen mà tranh luận: "Cho nên, anh là lo lắng tôi ở nhà một mình xảy ra chuyện? Anh thực sự tốt bụng như vậy đây này."

Hàn Lặc nhướn mi, cười khẽ: "Không tốt bụng có thể làm cơm cho cô một tuần lễ?"

"..." Túc Miểu nghẹn ngào.

Lão tổ tông nói đúng, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. Xem đi, cô muốn cùng Hàn Lặc tính sổ cái eo cũng không đứng thẳng dậy được.

Thất sách ah.

Mặt trời lặn nơi góc sân nhỏ phảng phất hương thơm, không khí mỏng manh nhuốm một tầng ấm áp dịu nhẹ, mây trắng bầu trời trở nên sáng như đốm lửa đỏ rực, phản chiếu trên mặt hồ nước nhỏ lá sen xanh hoà vào sắc hồng của hoa tường vi.

Hàn Lặc nhìn cô gái bị ánh hoàng hôn mờ ảo che lấp mà l*иg ngực ấm áp.