Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh

Chương 68-2: Thừa nước đục thả câu

Editor: Lam Phi Ngư

Ánh sáng màu xanh lờ mờ chiếu xuống, rơi vào trong khoang trị liệu ma lực.

Người đàn ông nửa thân trên trần trụi, đường cong cơ bắp rắn chắc cân xứng phủ đầy vết sẹo nông sâu. Vết thương mới nhất nằm trên ngực trái, vị trí vô cùng nguy hiểm, miệng vết thương thấp thoáng lóe ra chút ánh xanh lam. Tuy rằng vẫn chưa khỏi hẳn nhưng ít nhất đã không còn chảy máu nữa.

Lông mi Mục Hành run run, anh chậm rãi mở mắt ra.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"

Trên người Trác Phù khoác áo khoác trắng xiêu xiêu vẹo vẹo, Trác Phù cúi đầu nhìn Mục Hành đang nằm trong khoang trị liệu.

Mục Hành nhíu mày, giọng khàn khàn: "Nơi này là..."

"Đương nhiên là khu trung ương." Trác Phù trợn trắng mắt: "Cấp dưới của cậu phát hiện không thể trị hết vết thương của cậu nên đã vội vàng đưa cậu về đây."

"Tôi có thấy ma lực còn sót lại trên miệng vết thương, hẳn là chính cậu tự gây ra nhỉ?" Trác Phù vẻ mặt khiển trách lắc đầu: "Tôi nói rồi, Mục trưởng quan à, đám người Ôn Dao không biết vết thương này nặng thế nào nhưng chính cậu không tự biết hả? Miệng vết thương do ma lực của cậu tạo ra không thể chữa trị bằng cách thức bình thường, hơn nữa vị trí vết thương còn nguy hiểm đến vậy..."

Trác Phù thở dài: "Dưới tình huống này mà cậu còn trổ tài kéo dài thời gian, hơn nữa còn tự mình tham gia chiến đấu... Mục trưởng quan ơi, ngài ngại chính mình sống quá lâu đấy à?"

Mục Hành không trả lời, anh vịn mép khoang trị liệu ngồi dậy.

Trên mặt Trác Phù lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo tự biên tự diễn: "Nhưng may mà có tôi ở đây đấy nhá, tuy tôi dốt đặc cán mai trên phương diện chữa bệnh nhưng xét về khía cạnh ma lực thì tôi đứng đầu vụ này đấy. Thế nên cậu yên tâm đi, sẽ không lưu lại di chứng gì đâu..."

"Cậu ồn ào quá." Mục Hành nhíu mày, không cảm kích ngắt lời Trác Phù.

Trác Phù cũng không tức giận, tiến gần tới, trên mặt lộ ra vẻ hóng chuyện:

"Mà tôi nói này, tôi nghe mọi người bảo Mục trưởng quan ngài bị thương là vì cứu người nhỉ."

Trác Phù nhếch miệng, hạ giọng nói:

"Lại là Thời An à."

Mục Hành: "..."

Trác Phù càng cười tươi hơn: "Tôi đã nói rồi, rồng, công chúa và kị sĩ, quả thực vô cùng phù hợp như trong truyện cổ tích. Một lần hai lần thì thôi, nhưng lần này cậu lại vác cả thân thương tích đi cứu người, tôi không tin ngài đây không hề có chút suy nghĩ không an phận gì với người ta đâu đấy nhé..."

"Ừm."

Giọng người đàn ông trầm thấp lạnh lùng, mang theo chút khàn khàn từ tính.

Trác Phù: "..."

...Hả?

Sau hai ba giây im lặng, lúc này Trác Phù mới chậm chạp phản ứng thấy điều bất thường. Trác Phù trừng lớn hai mắt, gần như có chút khó tin vào lỗ tai của chính mình.

Trác Phù ngớ người nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

"...Chờ chút, mẹ nó, không thể nào? Thật hay giả vậy?"

Mục Hành lạnh lùng liếc Trác Phù, dưới ánh sáng xanh lạnh lẽo, đôi mắt của anh càng hiện ra màu xanh lam sâu thẳm, sâu không lường được.

Thế nhưng lực uy hϊếp lần này của Mục Hành không có tác dụng gì.

Trác Phù vẫn đang rơi vào trạng thái khϊếp sợ cực độ không thể tưởng tượng được.

Tuy trước đó Trác Phù đã mơ hồ có một chút dự cảm rằng thái độ của Mục Hành đối với Thời An không bình thường lắm, nhưng mà...

Vậy mà, lại là thật hả???

Hơn nữa, chính bản thân Mục Hành cũng không phủ nhận...

Là mình đang nằm mơ hay là sắp tận thế rồi?

Mục Hành lười để ý đến Trác Phù, anh đứng dậy, đi ra khỏi khoang trị liệu.

Tuy miệng vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng công việc liên quan tới khu Ewen vẫn đang chờ anh đến xử lí, hơn nữa...

Mục Hành rủ mắt, nhớ tới nụ hôn trước khi mình hôn mê.

Anh khẽ mím môi dưới.

Một loại xao động khó có thể tự kiềm chế dấy lên dưới đáy lòng.

Lúc trước, anh chưa kịp nói gì đã mất ý thức.

Thời An đang ở đâu, em ấy nghĩ như thế nào? Có khi nào em ấy...

Tất cả suy nghĩ liên quan đến Thời An vòng qua vòng lại trong đầu anh, khiến Mục Hành không thể ổn định lại tinh thần.

Tại thời điểm Mục Hành chuẩn bị ra ngoài, lúc này Trác Phù mới như vừa tỉnh mộng, chợt bật người đứng dậy.

Trác Phù lấy tốc độ cả đời này chạy tới, chắn trước mặt Mục Hành: "Khoan đã khoan đã! Hiện tại cậu chưa được đi, trước khi miệng vết thương khỏi hẳn tôi tuyệt đối sẽ không thả cậu đi!"

Mục Hành: "Tránh ra."

Trác Phù mạnh miệng: "Trừ phi cậu bước qua xác tôi!"

Mục Hành nheo mắt lại.

Trác Phù vội vàng bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa tôi đoán rằng Thời An hẳn sẽ không muốn thấy cậu vì cậu ấy bị thương nặng đến vậy mà còn dùng dằng không chịu tiếp nhận điều trị đâu!"

Mục Hành: "..."

Trong nháy mắt thấy Mục Hành lộ ra vẻ do dự, Trác Phù thầm vãi một tiếng trong lòng.

Con mẹ nó vậy mà hữu dụng thiệt nè.

Tuyệt vời.

Trác Phù hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí hỏi:

"Mà nè, rốt cuộc ở khu Ewen đã xảy ra chuyện gì thế? Đến cùng cậu và Thời An..."

Như lo là Mục Hành sẽ hiểu lầm, Trác Phù vội nói thêm: "Tôi thề không phải là do tôi nhiều chuyện đâu, vì rất có thể chuyện này có liên quan tới vận mệnh mà tôi nói lúc trước đấy, hiện tại tôi chỉ đang thu thập thêm tư liệu thôi!"

Mục Hành: "..."

Trác Phù quan sát sắc mặt Mục Hành, cẩn thận hỏi: "Hơn nữa, mấy chuyện yêu đương này... Tôi hẳn có thể giúp ngài tham mưu một chút đó? Nói không chừng có thể giúp đỡ được gì thì sao?"

Trác Phù lại chêm thêm một câu: "Ngài đây hẳn là coi trọng cậu ấy nhỉ? Hẳn cũng sẽ hi vọng mọi chuyện đều suôn sẻ đúng không?"

Mục Hành: "... ... ... ..."

Vẻ mặt Mục Hành có chút dao động.

Trong đầu Mục Hành lại hiện lên vẻ mặt khϊếp sợ và mờ mịt của Thời An trước lúc mình mất ý thức.

Không thể không nói, lời Trác Phù nói có chút đạo lí.

Trác Phù không chỉ là người đầu tiên bàn tới sức hấp dẫn của vận mệnh, hơn nữa kinh nghiệm trên phương diện tình cảm cũng cực kì phong phú... Tuy rằng đôi lúc không đáng tin cậy, nhưng đối với những chuyện thế này, nói không chừng Trác Phù thật sự có thể giúp đỡ thì sao?

Mười phút sau.

Trác Phù: "...Vậy là, cậu hôn cậu ấy rồi?"

Mục Hành: "Ừm."

Vẻ mặt Trác Phù không chút thay đổi: "Sau đó cậu ngất xỉu?"

Mục Hành: "...Ừ."

Trác Phù hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay che kín mặt mình.

Hồi lâu sau, Trác Phù xoa mặt, ngẩng đầu lên: "Chúng ta nói lại từ đầu nhé."

Trác Phù xoa huyệt thái dương của chính mình, đau đầu nói: "Tuy rằng lúc trước tôi có lấy việc này làm trò đùa, nói ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp gì gì đó, nhưng đó là trong truyện cổ tích hoặc là trong mấy phim ảnh tiểu thuyết hư cấu thôi — Cậu biết trong thế giới hiện thực việc đó gọi là gì không?"

Mục Hành: "..."

Trác Phù vô cùng đau đớn nhìn anh:

"Gọi là thừa nước đυ.c thả câu."

Hết chương 68.

Tác giả có lời muốn nói:

Ma trùng & khói đen nghiến răng nghiến lợi: "Đúng!!!!"