Lén Lút Yêu Đương Cùng Chàng Ngốc Nhà Bên

Chương 72: Mộ Trừng Dục, chúng ta làm quen thêm lần nữa đi

Nhìn bộ dáng Nghê Thi Đinh không còn lời nào để nói, Mộ Trừng Dục vươn tay kéo đầu cô tựa vào ngực mình.

“Vì sao em lại kiêu ngạo như vậy chứ?” Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu vai cô, tiếp tục nói: “Chúng ta hòa hảo trở lại, được không? Em biết rõ, anh không thể sống thiếu em mà.”

“Bảo bảo cũng cần có ba.” Anh cúi đầu, kéo bàn tay cô cùng đặt trên chiếc bụng tròn trịa.

“Sau khi con được sinh ra, thị lực mỏng manh, người đầu tiên bé nhận ra là mẹ, sau bảy tháng mới nhận ra ba, trong khoảng thời gian này hoàn toàn có thể đổi… ba cho nó!”

Đây là những gì cô học được từ trong cuốn sách nuôi dạy con cái.

Cái gì? Ba mà cũng có thể đổi ? Anh vẫn chưa được thượng vị?

Đột nhiên ý thức được thân phận của mình tràn ngập nguy cơ, Mộ Trừng Dục lập tức mất bình tĩnh, nếu không phải trong ngực còn có bảo bối yếu ớt như vậy, có lẽ anh đã sớm tức giận tới mức nhảy dựng lên.

Anh nhéo cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em định đổi thành ai? Tông Lê?”

Đến tận bây giờ, có lần anh vẫn còn ngẫu nhiên nhìn thấy bóng dáng Tông Lê lui tới trước cửa biệt thự.

“Anh ấy là khách của ông ngoại.” Từ ngày ấy, ông ngoại lập tức phái người điều tra chuyện của hai người, sau khi hiểu biết tình huống đại khái, cơn giận đối với Mộ Trừng Dục càng lớn hơn.

Biết anh dám giả ngu tiếp cận cô, vì thế ông Nghê liền mời Tông Lê tới nhà làm khách, chỉ duy nhất một lần đó cũng bị Mộ Trừng Dục bắt gặp. Lúc ấy anh ngồi trong xe trừng mắt nhìn bóng dáng người đàn ông quang minh chính đại tiến vào cửa chính, hận không thể khoét hai lỗ trên người người nọ.

“Dù sao anh ta cũng không phải người tốt lành gì, anh không thích.” Khí thế kiêu ngạo trước đó lập tức bị dập tắt, anh rầu rĩ ngoan ngoãn vùi đầu vào hõm vai cô.

Trong lòng Nghê Thi Đinh khẽ động, đây là biểu hiện làm nũng ngày thường của tên ngốc trước kia.

“Em đừng không cần anh!” Anh nhẹ nhàng dùng hàm răng gặm cắn xương quai xanh của cô, trong lòng Nghê Thi Đinh nổi lên sự ngứa ngáy.

Điều này khiến chóp mũi người phụ nữ đau xót. Hình như Mộ Trừng Dục vẫn là Mộ Trừng Dục trước kia…

“Anh thật sự sẽ ngoan ngoãn, vợ ơi.” Mộ Trừng Dục buông lỏng miệng, lại duỗi đầu lưỡi thương tiếc liếʍ liếʍ chỗ vừa bị anh cắn có chút phiếm hồng kia.

Anh loáng thoáng nghe được âm thanh nức nở rất nhỏ, cảm nhận được thân thể mềm mại trong ngực hơi rung động, dường như có đồ vật ấm áp gì đó đang rơi tí tách.

Mộ Trừng Dục lập tức ngẩng đầu, trông thấy bộ dáng hoa lê đái vũ của cô, trái tim anh lập tức căng thẳng, cả người vô cùng hoảng loạn.

“Làm sao vậy? Có phải anh lại chọc em tức giận hay không? Hay là bảo bảo lại đá em?” Anh nâng mặt cô, dùng ngón cái dịu dàng giúp cô lau nước mắt.

Nghê Thi Đinh đột nhiên khóc lớn, vùi đầu vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông.

“Vì sao anh lại gạt em! Ô… em cho rằng anh sẽ không bao giờ trở lại.” Dứt lời, dường như vẫn còn tức giận, cô giơ tay đấm vài cái lên ngực anh.

Người thông minh như anh, cho dù cô khóc thút thít nói ra mấy lời không thể hiểu được thì trong nháy mắt anh vẫn rõ ràng điều rối rắm trong lòng cô. Anh vội vàng vỗ nhẹ vào lưng cô, dỗ dành cô.

“Anh vẫn là anh, cho dù anh giả ngây giả dại, nhưng thời gian ở bên nhau, ấu trĩ, tùy hứng đều là sự thật.” Anh kéo tay Nghê Thi Đinh đặt lên ngực mình, muốn cô cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim mình.

Trong lúc nhất thời cô bỗng dưng kinh ngạc ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời không một tia tạp chất của người đàn ông.

“Mặc dù anh giỏi tính toán và mưu mô, nhưng mà… Nghê Thi Đinh, tất cả những tình cảm hồn nhiên chân thành anh đều dành cho em.”

Nghê Thi Đinh hé miệng, trên mặt cô hiện lên vài tia do dự, cuối cùng dường như hạ quyết tâm, cô nhìn anh nói.

“Mộ Trừng Dục, chúng ta làm quen một lần nữa đi.”