Lần này Ngụy Vô Tiện lại không đáp ngay, người ngoài cho rằng hắn gặp khó, bắt đầu đứng ngồi không yên, Lam Khải Nhân quát lớn: "Nhìn hắn làm gì, các ngươi cũng nghĩ cho ta!"
Cả đám vội vàng lúng túng theo. Đột tử nơi chợ, phơi thây bảy ngày, đủ thoả đại lệ quỷ, đại hung thi, cực kỳ khó xử, chỉ mong chờ lão đừng có điểm mặt bảo mình trả lời thôi. Lam Khải Nhân thấy Ngụy Vô Tiện hồi lâu không đáp, vẫn còn đăm chiêu, lại nói: "Vong Cơ, ngươi nói cho hắn biết, làm thế nào."
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện một chốc, gật đầu tỏ lễ, nhàn nhạt nói: "Có ba phương pháp: Độ hoá là một, trấn áp là hai, diệt gọn là ba. Trước tiên, ta nhằm vào tình cảm nhớ nhung với cha mẹ vợ con và mong muốn khi còn sống, hóa giải chấp niệm; Không linh, thì lại trấn áp; Còn nếu tội ác tày trời, oán khí không tiêu tan, mới chọn nhổ cỏ tận gốc, không cho tồn tại. Huyền môn hành sự, tuân theo trình tự, không thể nào sai."
Đám người thở ra một hơi dài, lòng cám ơn trời đất, cũng may mà lão đầu này điểm mặt Lam Vong Cơ, nếu mà là bọn họ, khó tránh khỏi để sót vài thứ hoặc làm sai thứ tự. Lam Khải Nhân hài lòng gật đầu, nói: "Không sai một chữ."
Hắn nói: "Ta có thắc mắc."
Lam Khải Nhân nói: "Nói."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tuy nói lấy "độ hóa" làm đầu, nhưng "độ hóa" thường điều là việc không thể. "Thỏa mãn mong muốn khi còn sống, hóa giải chấp niệm", nói nghe dễ lắm, nếu chấp niệm này muốn một bộ đồ mới thì không có gì, nhưng nếu muốn gϊếŧ cả nhà người ta để báo thù rửa hận, vậy nên làm sao đây?"
Lam Vong Cơ nói: "Vốn lấy độ hóa làm chủ, trấn áp là phụ, không thể làm khác thì mới diệt gọn."
Ngụy Vô Tiện cười khẽ, nói: "Phung phí của trời." Dừng một chút, mới nói tiếp: "Ban nãy cũng chẳng phải ta không biết đáp án này, chẳng qua đang suy nghĩ tới con đường thứ tư mà thôi."
Lam Khải Nhân nói: "Chưa từng nghe nói tới có con đường thứ tư. Ngươi nói đi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Tên đao phủ nọ đột tử, hóa thành hung thi là điều tất nhiên. Nếu khi còn sống gã đã chém hơn trăm đầu người, không bằng đào mộ của hơn trăm người này lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ oán khí, kết hợp với một trăm chiếc đầu người, đánh nhau với hung thi..."
Lam Vong Cơ xoay đầu sang nhìn hắn, nhưng vầng trán lại hơi nhăn lại, vẻ mặt lo lắng. Lam Khải Nhân thì cả râu mép cũng run cả lên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép quát: "Không biết trời cao đất rộng!"
Mọi người trong Lan thất bị tiếng quát to này dọa sợ run. Lam Khải Nhân đột nhiên đứng phắt dậy: "Phục ma hàng yêu, diệt quỷ diệt tà, là vì độ hóa! Ngươi không những không nghĩ tới đạo độ hóa, mà trái lại còn muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ oán khí? Đầu đuôi lẫn lộn, tổn hại nhân luân!"
Ngụy Vô Tiện còn thành thật đáp: "Dù sao thì có vài thứ độ hóa rồi cũng vô dụng, sao lại không tiến hành lợi dụng? Đại Vũ trị thủy cũng biết, bịt là hạ sách, khơi là thượng sách. Trấn áp tức là bịt, há không phải hạ sách..." Râu của Lam Khải Nhân thiếu điều muốn lao vυ't tới, Ngụy Vô Tiện mặt không biến sắc, miệng vẫn tiếp tục nói: "Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí. Linh khí cất giữ trong đan phủ, có thể phá núi lấp biển, để người sử dụng. Oán khí cũng vậy, sao lại không để người dùng?"
Lam Khải Nhân lạnh lùng nói: "Vậy ta lại hỏi ngươi! Ngươi làm thế nào để cam đoan những oán khí này sẽ để ngươi sử dụng mà không hề đi gϊếŧ hại người khác?"
Lần này Ngụy Vô Tiện lại không nói thật: "Vẫn chưa nghĩ tới!"
Lam Khải Nhân giận dữ: "Tà ma ngoại đạo như thế, nếu ngươi dám nghĩ tới, tu chân giới sẽ không để ngươi..."
Lam Khải Nhân đang tính tiếp tục, chợt nghe thấy tiếng nói trong trẻo của một nữ tử từ ngoài Lan thất vọng vào, "Câu này của Lam lão tiên sinh, thứ cho Lâm mỗ chẳng thể gật bừa!"
Mọi người nghe thấy có người thế mà dám phản bác Lam Khải Nhân, cả đám đều xoay đầu lại, tò mò chiêm ngưỡng xem là thần thánh phương nào!
Riêng Ngụy Vô Tiện thì vừa nghe thấy giọng nói này, đôi mắt liền sáng rực!
-o0o-
(•Sam•): chuẩn bị đón chào màn dis Lam lão tiên sinh thoai nào (*¯︶¯*)