Tình Loạn

Chương 60

Thời điểm Thẩm Thành nằm ở trên giường phía ngoài ngồi dậy, Ngụy Kim cũng tỉnh.

Chỉ có Từ toa bị kẹp ở giữa hai người là vẫn chưa tỉnh.

Ngụy Kim ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên ngồi dậy.

Tối hôm qua anh đã làm cái gì vậy?

Muốn chuốc say Thẩm Thành, kết quả lại không thành công, mà còn kéo theo bà xã anh nhập cuộc nữa.

Ngụy Kim tức giận mà gãi gãi tóc, nhìn thấy Thẩm Thành đã đứng lên đi ra, cũng đi theo xuống giường, đi ra ngoài.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thẩm Thành.

Tối hôm qua anh làm đủ loại hành vi, phần lớn đều là bởi vì do cồn quấy phá, hiện tại đã tỉnh rượu.

Lại cho Thẩm Thành chạm vào Từ Toa nữa sao, việc đó là không có khả năng đâu.

Thẩm Thành xoay người, nhìn vẻ mặt cừu đại khổ thâm* của Ngụy Kim nhìn chính mình chằm chằm, ngồi xuống trên sô pha: "Có gì muốn nói? Nói đi."

*Cừu đại khổ thâm: thù hận vô cùng; như là luôn bị ức hϊếp mà sinh ra thù hận, căm tức.

Ngụy Kim không có lời gì để nói.

Chuẩn xác hơn mà nói, là anh không biết phải nói cái gì.

Khiến cho Thẩm Thành biến mất?

Không có khả năng.

Nếu như Thẩm Thành thật sự muốn đi, không chừng Từ Toa liền đi theo đuổi theo anh ta ngay.

Sự việc tối hôm qua, anh đều xem trong mắt hết.

Từ Toa có bao nhiêu thích Thẩm Thành, anh là biết hết.

Ngụy Kim đột nhiên có cảm giác chút mệt mỏi, cũng ngồi xuống trên sô pha, phát giác vẫn còn thấy mệt.

Tâm mệt mỏi.

"Không có lời gì để nói thì tôi đi đây." Thẩm Thành đứng lên, anh bước thẳng ra tới cửa nhà mở cửa ra ngoài, đem cửa đóng lại, Ngụy Kim cũng không nói chuyện.

Thẩm Thành đứng trước cửa căn hộ của mình, mở cửa nhà chính mình ra, đi vào thay đổi thành một bộ quần áo thể thao, xuống lầu chạy bộ.

Kỳ thật Thẩm Thành biết là Ngụy Kim đang rối rắm điều gì, chính anh thật ra cũng không có gì mà rối rắm trong lòng.

Bởi vì xem ra mọi việc trước mắt, thì cuối cùng quyền quyết định cũng là nằm trên tay Từ Toa.

Mắc công suy nghĩ như thế nào để bôi đen tình địch, không bằng ở trên người Từ Toa dành nhiều tâm tư hơn.

Chạy bộ xong, Thẩm Thành thuận tiện mua chút đồ ăn sáng trở về.

Trước đây anh chưa từng làm những việc như vậy, công việc mua những đồ ăn như thế này vào sáng sớm, vẫn luôn do trợ lý sắp đặt giải quyết cho anh.

Lúc sau dọn qua đây ở, anh đem trợ lý lo về sinh hoạt an bài tới một vị trí khác, sau đó chính mình phải tự tay làm lấy.

Thời điểm vừa mới bắt đầu sẽ có chút không quen, nhưng hiện tại thì cảm thấy khá tốt.

Anh tuy rằng sẽ không nấu cơm, nhưng mua bữa sáng cho người mình yêu thì có thể.

Thẩm Thành đem bữa sáng để lên trên bàn, thời điểm sau khi anh trở về phòng tắm rửa sạch sẽ xong rồi, Từ Toa vẫn còn chưa tỉnh giấc.

Ngụy Kim thấy Thẩm Thành bước vào nhà được một lúc, ánh mắt hướng bốn phía mà đảo qua, liền hướng tới phòng ngủ mà đi tới, lập tức hỏi: "Anh muốn làm gì?" Âm thanh anh rất cảnh giác, cho rằng Thẩm Thành lại muốn làm bà xã anh, cả người đều đứng thẳng dậy.

"Kêu Từ tài vụ rời giường." Thẩm Thành nói.

Ngụy Kim há miệng thở dốc, muốn nói đừng kêu cô, lúc trước đồng hồ báo thức vang lên tứ phía gọi Từ Toa dậy, đều bị cô đập cho muốn hư.

Ngụy Kim cảm thấy chính mình có nên lừa gạt anh ta không đây, tính cách trước đây của Từ Toa đều thay đổi đến chóng mặt, nhưng chỉ có việc thái độ khi cô bị gọi dậy là không thay đổi.

Tiểu cô nương vẻ mặt mơ hồ mà ngồi dậy, biểu tình như muốn gϊếŧ chết người.

Hiện tại nghĩ lại thực chua xót a.

Nhìn thấy Thẩm Thành tiến vào phòng ngủ, Ngụy Kim có chút vui sướиɠ khi người gặp họa.

Khiến cho Thẩm Thành từ từ cảm thụ tính xấu như vậy của Từ Toa.

Không chừng bởi vì cái này, mà Thẩm Thành sẽ chủ động từ bỏ cô thì sao?

Mắt anh đảo khắp nơi dừng lại nhìn thấy bữa sáng mà Thẩm Thành mang về, lỗ tai lại chống lên, nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng ngủ.

Thời điểm Từ Toa đang ngủ ngon lành, cảm giác như có người hôn lên mặt chính mình, từng chút từng chút một, cực kỳ ôn nhu.

Thoải mái đến nỗi cô hừ hừ hai tiếng.

Đối phương vẫn không dừng, đôi môi từ trên gương mặt cô men đến vành tai cô, hơi thở như lửa nóng phun vào trong, Từ Toa rụt rụt bả vai, một tay đẩy mặt của đôi phương: "Đừng có nháo."

"Rời giường." Tay Thẩm Thành từ ngoài sờ đi vào bên trong lớp quần áo cô, mà xoa xoa vυ' cô, "Lại không dậy nữa anh cho chó tới liếʍ vυ' em đấy."

"Chó ở đâu a?" Thời điểm Từ Toa nghe được âm thanh của anh, liền vực dậy.

Ông chủ đang tự mình kêu cô rời giường a!

Thẩm Thành nhìn cô, đem quần áo cô vén lên trên, liếʍ liếʍ ở trên núʍ ѵú cô, hút hút.

Từ Toa sửng sốt, lúc sau coi như hiểu được ý tứ của anh liền cười: "Anh có thể hay không dừng lại được rồi đó? Có ai lại đi so sánh chính mình với chó bao giờ đâu."

"Thời điểm em tức giận ở trong lòng mắng chửi anh, không phải đều mắng là cẩu đồ vật này nọ sao." Thẩm Thành đem quần áo cô buông xuống.

Từ Toa cười liền không ngưng lại được, nhìn xem Thẩm Thành, khóe miệng của anh mang theo ý cười, cong lên nhìn rất hiền lành.

Cô đánh bạo liền hỏi: "Sao anh lại biết được?"

Thẩm Thành nhìn cô: "Muốn biết? Trước, ngồi dậy ăn sáng cái đã."

Từ Toa tràn đầy lòng hiếu kỳ, ngoan ngoãn mà đứng dậy.

Ngụy Kim ngồi ở bên ngoài chờ trò vui liền nhìn thấy Thẩm Thành cùng với Từ Toa bước ra, chú ý quan sát tới biểu tình của Từ Toa.

Phát hiện tâm tình của Từ Toa khá tốt, tức khắc trong lòng liền khó chịu.

"Bà xã," Anh nói, "Xem ra tâm tình em khá tốt ha."

Từ Toa nhìn anh một cái: "Anh muốn nói cái gì đây?"

Ngụy Kim nhìn cô: "Biểu tình khi rời giường của em đâu rồi?" Không thể nào mà chỉ thay đổi người gọi dậy mà cô không phát a.

"Cô ấy phát qua rồi chứ," Thẩm Thành nói, "Mới vừa cắn tôi một cái, trên vai, phỏng chừng là sẽ để lại sẹo mất."

Mẹ nó.

Cái dấu răng kia trên vai của Thẩm Thành, tối hôm qua Ngụy Kim đã phát hiện.

Nhưng trăm triệu lần anh lại không nghĩ tới Từ Toa là người để lại!

Lại nghĩ đến dấu răng trên mông của Từ Toa, anh lại càng khó chịu hơn.

Nghĩ thầm trong đầu nhất định phải tìm cơ hội cũng ở trên mông Từ Toa mà cắn một ngụm, như khắc một cái ấn.

Từ Toa ăn cháo, cảm giác đằng sau ót có chút lạnh lẽo.

_____________

PS: Chính văn đến đây là kết thúc, kế tiếp là phiên ngoại, phiên ngoại không nhất định là có thể có ngay, bởi vì ngày kia ta muốn đi cấy mạ, quá mệt mỏi liền cày vẫn không xong.

----------------------