Nếu là lúc bình thường, Hồ Doanh Nhi nhất định sẽ tìm một lý do không tiện để hắn tìm đại phu khác hoặc là chờ tay được rồi lại đến xem chỗ đó, nhưng hôm nay cũng không biết làm sao, liền quỷ thần xui khiến đồng ý.
Y ngồi xổm giữa hai chân Dương Sơn, con mắt thực ra đã dính vào côn ŧᏂịŧ, trong miệng lại do do dự dự nói, "Ta chỉ là... Chỉ là giúp ngươi xem bệnh..."
Quả thực chính là giấu đầu lòi đuôi! Bất quá Dương Sơn cũng không có vạch trần, hùa theo lời của y nói, "Đương nhiên là xem bệnh cho ta, nếu không thì vì cái gì đây?"
Hồ Doanh Nhi nuốt nước miếng, rốt cục vươn tay, cầm côn ŧᏂịŧ to lớn của Dương Sơn, nhất thời đôi mắt liền có chút ướŧ áŧ.
Hảo lớn... Quá lớn... Lại nóng quá, thật là nóng a~... Trượng phu của y tại thời điểm ân ái cũng không to bằng cái này, thật là kém quá xa a~...
"Rất lớn phải không, Doanh Nhi đại phu?" Bị đôi tay mền mại vuốt ve, Dương Sơn sảng khoái thở dài, giục y, "Mau động a!"
Hồ Doanh Nhi ướt khóe mắt, bắt đầu tuốt động đại nhục bổng trong tay, côn ŧᏂịŧ của Dương Sơn - y vậy mà một tay đều cầm không hết, hơn nữa còn tuốt động lên xuống, càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng...
Thực ra mà nói, Hồ Doanh Nhi nên dừng lại, dù sao côn ŧᏂịŧ của Dương Sơn có phản ứng, liền đại biểu không có vấn đề gì, có thể là y vẫn bị khát vọng không biết tên trong lòng thúc giục, tiếp tục động tác trên tay.
Y một tay vịn thân côn ŧᏂịŧ, dùng lòng bàn tay ma sát nhào nặn, tay kia xoa túi trứng phía dưới của Dương Sơn, làm Dương Sơn thở dốc ồ ồ rất nhiều, hơn nữa trong miệng cũng bắt đầu nói lời càng ngày càng trắng trợn, "A... Hô... Doanh Nhi đại phu... Tay ngươi thật là mềm... Hô... Hảo nộn a... Thật thoải mái... Lại tới..."
Khuôn mặt Hồ Doanh Nhi đỏ lên, lông mi không ngừng run rẩy, cảm giác thịt huyệt dưới thân không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, thịt cây phía trước cũng bán cương lên, "Như vậy... Như vậy xong chưa..."
"Đương nhiên chưa xong, Doanh Nhi đại phu, ngươi cũng chỉ mới làm một nửa a, vạn nhất chỉ cứng lên, nhưng không bắn ra được thì làm sao đây, vẫn là chữa đến nơi đến chốn vẫn hơn a!" Dương Sơn thuận miệng nói, bất quá Hồ Doanh Nhi cũng chỉ là muốn một cái cớ, mặc kệ hợp lý hay không hợp lý. Dù sao Hồ Doanh Nhi cũng không có mở miệng phản bác.
Côn ŧᏂịŧ của Dương Sơn bị xoa nắn rất thoải mái, kỹ xảo của Hồ Doanh Nhi quả thực thành thạo nằm ngoài dự liệu của hắn, bất quá ngẫm lại cũng liền bình thường trở lại, trượng phu của y bị liệt nửa người ba năm, mỗi ngày y đều phải tự mình an ủi, tròn ba năm, một chút kỹ xảo cũng có thể luyện ra, xem ra hắn so với trượng phu không dùng được kia của Hồ Doanh Nhi có số hưởng phúc hơn.
Bao qυყ đầυ côn ŧᏂịŧ bị Hồ Doanh Nhi ma sát qua lại, túi trứng phía dưới cũng bị nhào nặn không ngừng, túi trứng căng phồng càng lúc càng lớn, côn ŧᏂịŧ cũng càng ngày càng cứng, trên thân côn ŧᏂịŧ dần dần hiện ra gân xanh quấn quýt, qυყ đầυ cũng phồng lên giống như một cây nấm lớn, lỗ niệu đạo mở lớn, chảy ra một tia tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt, Hồ Doanh Nhi hai cái tay nắm đều mỏi!
"Hô... Hô..." Hồ Doanh Nhi rốt cục nhịn không được bắt đầu trầm thấp thở hổn hển, y khó nhịn lắc eo, cái mông đẫy đà lay động, hai cái đùi dây dưa ma sát vào nhau, muốn vỗ về thịt huyệt cùng thịt cây đói khát lại trống rỗng, chỉ là hiệu quả quá nhỏ, đôi mắt y ướŧ áŧ nhìn chằm chằm đại nhục bổng trong tay, nó có qυყ đầυ thật lớn phía trên còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra quả thực khác hẳn với người thường, hận không thể nhào qua liếʍ một cái, nhưng lập tức y đã bị ý nghĩ đáng sợ của chính mình làm cho hoảng sợ,... Chẳng lẽ y là một người bị "đói khát" đến mức không biết xấu hổ sao? Ngay cả côn ŧᏂịŧ của một người xa lạ cũng muốn liếʍ!
"A... Hô... Doanh Nhi đại phu... Thật là thoải mái... Tay ngươi tuốt ta thật là thoải mái... Doanh Nhi đại phu... Doanh Nhi... Hô..." Dương Sơn rêи ɾỉ, lại lén quan sát phản ứng của Hồ Doanh Nhi, thấy sự "thèm khát" của y trong lòng hắn liền rất là thoả mãn, lại càng dùng thêm những lời nói không đúng đắn mà trêu trọc y, "Doanh Nhi đại phu... Tiếp tục dùng sức, dùng sức ma sát... Như vậy ta bắn không ra được... Lại tăng thêm chút sức lực... Hô... Doanh Nhi đại phu, Doanh Nhi đại phu..."
"A..." Hồ Doanh Nhi nghe được hắn từng tiếng gọi tên y, liền nghĩ có nam nhân ở thời điểm côn ŧᏂịŧ sảng khoái gọi tên của mình, quả thực có suy nghĩ dâʍ đãиɠ giống như nhau, trong lòng thì càng thêm không nhịn được xao động, thiếu chút nữa rêи ɾỉ kêu thành tiếng, lại nhanh chóng nhịn xuống, nỗ lực để cho mình không nên suy nghĩ bậy bạ.
Đây chẳng qua là đang chữa bệnh... Chỉ là đang chữa bệnh... Đang... Chữa bệnh...
Y không ngừng ám chỉ bản thân, cứ như vậy nắm côn ŧᏂịŧ to lớn của nam nhân khác không ngừng giúp hắn thủ da^ʍ, một hồi tuốt tuốt thân gậy bổng, một hồi xoa xoa túi trứng, một hồi chà xát chà xát qυყ đầυ...
Y nhịn đã lâu, thủ da^ʍ đã lâu, tay đều mài đau, côn ŧᏂịŧ Dương Sơn đã trướng lớn đến hoàn toàn ngoài tưởng tượng của y, chính là lâu như vậy, sao vẫn chưa có bắn tinh!
Hồ Doanh Nhi đều có chút không nhịn được, y thiếu chút nữa muốn buông tay, sau đó vội vàng đem Dương Sơn đuổi đi, bản thân y đóng cửa ở trong phòng hảo hảo an ủi an ủi thân thể...
Dương Sơn vừa nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền hợp thời lộ ra vẻ mặt khổ sở, nói với Hồ Doanh Nhi, "Doanh Nhi đại phu, ta làm sao còn chưa bắn ra, sẽ không phải bị "hỏng" rồi chứ?"
"Cái này..." Hồ Doanh Nhi có chút không biết làm sao, "Ta..."
Y vừa định nói "ta không chữa được, ngươi về trước đi" đã bị Dương Sơn cắt đứt, Dương Sơn nghiêm trang nói, "Cái này có thể không xong, xem ra nên đổi một biện pháp khác, Doanh Nhi đại phu, nghìn vạn lần ngươi phải chữa trị khỏi cho ta a!"
"Cái... Cái gì biện pháp..." Thanh âm Hồ Doanh Nhi đều run lên, còn phải thủ da^ʍ giúp hắn sao?
"Tay của Doanh Nhi đại phu rất mềm mại, tuy rằng thoải mái, thế nhưng sức lực có chút không đủ mạnh, không thể làm cho ta bắn ra. Như vậy đi, ta xem cái mông của Doanh Nhi đại phu hảo lớn, kẹp lại hảo chặt, cho ta mượn dùng một chút!"
"Làm sao... Làm sao có thể!" Hồ Doanh Nhi cả kinh, đứng lên muốn chạy, lại bị Dương Sơn kéo lại, dùng ánh mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn y, "Doanh Nhi đại phu, ngươi hãy giúp ta một chút đi, ngươi không phải là đại phu sao? Trị bệnh cứu người là chức trách của ngươi a, ngươi thật muốn mặc kệ ta sao? Nơi này đối nam nhân rất trọng yếu, ngươi liền cho ta mượn dùng một lát, ta bảo đảm không làm gì quá phận, có được hay không?"
Đây quả thực là nói bậy, Hồ Doanh Nhi trong lòng biết không nên, nhưng nhìn kia côn ŧᏂịŧ vừa lớn vừa nóng kia, lại nhất thời không thể nói ra lời cự tuyệt, y chỉ do dự một chút kết quả lại Dương Sơn chui chỗ trống, trực tiếp kéo đến trên giường.
"A!" Hồ Doanh Nhi bất quá là một thụ quân, thân kiều lực nhỏ, làm sao có thể so được với Dương Sơn. Một trận thiên toàn địa chuyển (* trời đất đảo lộn: quay cuồng), y đã bị Dương Sơn áp đến trên giường, khuôn mặt hướng xuống dưới chôn ở trong gối đầu, đôi mông đẫy đà đĩnh về phía sau, đĩnh thật cao, quả thực giống như một "cẩu mẫu" đợi bị người thao!
"Không muốn!" Hồ Doanh Nhi lắc đầu cự tuyệt, khuôn mặt hồng hồng, không biết là tức giận hay thẹn thùng, hai tay dùng sức khước từ, Dương Sơn lại dễ dàng kiềm chế y, cũng thật nhanh kéo quần Hồ Doanh Nhi, phát hiện bên trong y vậy mà không có mặc qυầи ɭóŧ! Chỉ một chút liền lộ ra hai quả đào to căng mọng bên trong.
"Chậc chậc! Doanh Nhi đại phu vậy mà không có mặc qυầи ɭóŧ a." Dương Sơn cố ý nói, "Cái này thật thuận lợi a."
Khuôn mặt Hồ Doanh Nhi đỏ ửng hơn, "Kia là... Kia là..."
Đây là ham mê đặc thù của y, từ nhỏ y đã không thích mặc qυầи ɭóŧ, cảm thấy vô cùng trói buộc. Sau đó lại kết hôn rồi, sợ trượng phu cảm thấy y dị dạng, liền sửa lại, cho nên ngay cả trượng phu của y cũng không biết. Nhưng về sau lại không hề cùng phòng, y liền nhịn không được khôi phục nguyên trạng, ai có thể nghĩ tới có một ngày không hề phòng bị sẽ bị một một người xa lạ lột quần đâu?
Hôm nay nhưng ngay cả lời biện giải cũng không thể thốt nên lời, chỉ biết càng nói càng cảm thấy thẹn!
Nhưng mà Dương Sơn cũng không nhịn được muốn nghe lời giải thích kia của y một chút, ở trong lòng hắn, mục tiêu nhân vật đều là những "người vợ dâʍ đãиɠ", nếu đều phóng đãng, không mặc qυầи ɭóŧ không phải là đặc biệt bình thường sao? Vì vậy hắn chỉ cúi đầu, dùng gương mặt cọ cọ hai cánh mông của y, xúc cảm chạm vào da dẻ trắng trắng nộn nộn đặc biệt tốt, "Doanh Nhi đại phu, cái mông của ngươi thật là lớn, thật là mềm, thật rất co dãn, ta muốn là chồng ngươi, có thể tính phúc chết."
"Ngô... Ngươi đừng..." Hồ Doanh Nhi cảm giác được xúc cảm trên mông, nhất thời giống như bị điện giật, cái mông không nhịn được đĩnh đi lên, thân trên lại mềm hơn , nằm lỳ ở trên giường cử động đều không lên nổi.
Dương Sơn thấy y từ bỏ phản kháng, dùng hai tay nhào nặn nhào nặn hai cánh mông của y, thịt huyệt giấu ở chính giữa lúc thì lộ ra, lúc thì lại bị ngăn trở. Hồ Doanh Nhi bị hắn nhào nặn cả người đều run rẩy, nhỏ giọng nức nở, không đến một khắc, bên trong thịt huyệt liền run run một trận tuôn ra một cổ chất lỏng trong suốt.
Nhìn lại Hồ Doanh Nhi, ánh mắt đều có chút tan rả, trên lông mi dính lệ, đáng thương không chịu được.
"Doanh Nhi đại phu, ta sắp ra!" Dương Sơn cố ý không có chạm chỗ đó, chỉ nâng côn ŧᏂịŧ bản thân cắm vào giữa khe hai mông của Hồ Doanh Nhi, sau đó dùng hai tay ép chặt hai mông của y lại.
"Hô..." Dương Sơn nhịn không được thở hổn hển khẩu khí, có chút hưởng thụ, giữa hai mông vừa ẩm ướt vừa nóng, da dẻ còn nhẵn bóng, xúc cảm tuyệt không thua gì lúc cắm vào trong tiểu huyệt.
"Ngô ân... Không muốn..." Hồ Doanh Nhi không biết sự tình làm sao sẽ biến thành như vậy, y vốn là định xem bệnh cho bệnh nhân mà thôi, làm sao lại biến thành nằm lỳ ở trên giường, để cho nam nhân khác sáp côn ŧᏂịŧ ở giữa hai mông bản thân như vậy?
Chính là... Thật là giỏi... Thật là giỏi a...
Côn ŧᏂịŧ nóng hỏi liền ở giữa hai đùi của y, làm y cảm giác mình gắp một cây lửa đuốc, nhưng nó sao cách thịt huyệt gần như vậy, gần như vậy a. Cả người y đều bị làm cho nóng lên, phía sau một mực chảy nước, nhẫn cũng không nhịn được.
"Doanh Nhi đại phu... chỗ này của ngươi thật là thoải mái... A... Hô..." Dương Sơn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, bắt đầu từ từ trừu sáp, sau đó càng ngày càng kịch liệt, Hồ Doanh Nhi bị động tác của hắn cũng bắt đầu không ngừng lung lay, y sợ bản thân phát ra tiếng rêи ɾỉ không khống chế được, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất cắn chăn trãi giường dưới thân, đem tiếng rên đều ngăn chặn. Chính là Dương Sơn không chỉ sáp càng ngày càng lợi hại, mà còn cố ý đem qυყ đầυ hướng thịt huyệt phía sau đâm đâm ở cửa, hắn động quá lợi hại, có một lần lớn qυყ đầυ đều thiếu chút nữa sáp tiến vào.
"A! A! Không muốn! Không muốn... Đừng sáp... Đừng cắm vào..." Hồ Doanh Nhi sợ đến nỗi cắn chặt chăn trãi giường không ngừng, không phản kháng được, y chỉ có thể cầu xin người phía sau, chính là thịt huyệt phía sau lại hoàn toàn phản bội y mà bắt đầu co rút lại, thậm chí muốn ngậm qυყ đầυ của đại gia hỏa kia đi vào.
"Hô... Yên tâm, ta sẽ không cắm vào... Hô... Thật là thoải mái... Doanh Nhi đại phu, cái mông của ngươi thật thoải mái..." Dương Sơn cố ý rên rất lớn tiếng, lại cúi xuống thân trên, dán lòng ngực của hắn lên cái lưng trắng noãn của Hồ Doanh Nhi, tay hắn theo vạt áo trong vói vào trong, vuốt ve bộ ngực của y, nhào nặn bóp đầṳ ѵú, Hồ Doanh Nhi thân thể thoáng cái run rẩy càng thêm lợi hại ."Ô... Y..."
"Thoải mái không, Doanh Nhi đại phu?" Dương Sơn đè ở trên lưng y, thắt lưng động càng thêm lợi hại, côn ŧᏂịŧ to lớn chôn ở trong khe mông y, phủ đầy gân xanh không ngừng ma sát cửa huyệt mềm mại, nơi đó đã toàn bộ đều ướt đẫm, cũng không biết là dâʍ ŧᏂủy̠ của người nào chảy xuống phía dưới chắn trãi giường, ướt một khối lớn.