Dương Sơn đi chung quanh đầu thôn Nhị Sơn, thôn này xem như là một thôn trang không lớn cũng không nhỏ, trong thôn không có y quán chuyên môn, chỉ có một vị thôn y, còn là một thụ quân.
Vị thôn y thụ quân này nguyên chủ cũng có biết đến. Bởi vì y ở đầu thôn Nhị Sơn, cũng có chút danh tiếng, có người nói vị này tên là Hồ Doanh Nhi từ nhỏ đã bị đưa đi trấn trên làm học đồ một vị danh y. Hồ Doanh Nhi rất chăm chỉ thông minh lại có thiên phú đối với y thuật, nên y nhận được danh y ưu ái, học một thân bản lĩnh, dần dần có chút danh tiếng. Sau khi thành niên ở trấn trên tìm một vị tú tài học vấn vô song làm trượng phu, hai người trôi qua những ngày hạnh phúc ân ái không gì sánh được, nhà lại có chút tiền, thỉnh thoảng trở về thôn đều là phong quang vô hạn, làm cho rất nhiều người đều đặc biệt ước ao, nhưng có một sự kiện không ai ngờ tới làm thay đổi cuộc sống của hai người.
Một lần trượng phu của Hồ Doanh Nhi ra ngoài gặp phải cường đạo, không chỉ đoạt đi rồi toàn bộ tài sản của gã, còn đánh gãy thắt lưng của gã, sau khi Hồ Doanh Nhi xin danh y đem tính mạng gã cứu trở về, nhưng kết cục gã lại bị liệt nửa người. Trượng phu của Hồ Doanh Nhi chịu không nổi đả kích, chưa gượng dậy nổi, tính cách cũng trở nên tối tăm, không muốn xuất môn gặp người, nhất là những bằng hữu kia của gã. Hồ Doanh Nhi biết tiếp tục như vậy không được, liền dẫn theo gã về trong thôn, hai người sợ người trong thôn bàn tán, liền tìm một căn nhà trong thôn định cư, Hồ Doanh Nhi còn làm đại phu trong thôn, quả nhiên, bởi vì phải trông cậy vào Hồ Doanh Nhi xem bệnh, mọi người cũng sẽ không dám ... nghị luận trước mặt y, chỉ là sau lưng y không thiếu những lời bàn tán, nguyên chủ cũng chính là như vậy biết chuyện của y.
Dương Sơn hồi tưởng lại tất cả, trong lòng thì có chút vui sướиɠ, trượng phu y bị liệt nửa người, y còn là một thụ quân...
Quả nhiên, khi hắn gõ cửa nhà Hồ Doanh Nhi, khi gặp mặt Hồ Doanh Nhi đầu tiên, liền nghe được hệ thống thông báo: "Kí chủ xin chú ý, kí chủ xin chú ý, phát hiện có thể mục tiêu công lược, có tiến hành tải xuống tư liệu hay không?"
"Tải xuống."
"Tư liệu tải xuống hoàn tất:
Mục tiêu công lược: Hồ Doanh Nhi.
Thân phận mục tiêu: là một thôn y, ba năm trước đây trượng phu gặp phải cường đạo, bị đánh đến liệt nửa người, từ trấn trên trở về cư trú trong thôn, trượng phu y không thể cương cứng, nên ba năm không có tiến hành giao hợp, mỗi ngày y đều có hành vi thủ da^ʍ.
Thuộc tính mục tiêu: Thụ quân.
Độ khó công lược: Không thể để cho trượng phu y phát hiện.
Độ tính phúc của mục tiêu: 40%.
Nhiệm vụ hệ thống: Dùng thực lực chinh phục thôn y, đem thanh tính phúc tăng tới 100%, sau khi hoàn thành hệ thống khen thưởng 1 vạn tích phân. Thỉnh kí chủ nỗ lực hoàn thành."
Dương Sơn nghe xong thông tin từ hệ thống, tỉ mỉ đánh giá thụ quân trước mặt, thân hình Hồ Doanh Nhi nhỏ nhắn xinh xắn, có tư thái lả lướt, nhưng cái mông lại rất lớn vừa nở nang vừa vểnh lên, vừa nhìn liền biết y chính là một tao hóa, khuôn mặt lại chỉ có thể xem là thanh tú, bất quá mắt to, đôi môi nhỏ hồng hồng, nhìn cũng thuận mắt, Dương Sơn âm thầm hài lòng gật đầu.
Hồ Doanh Nhi đối Dương Sơn có chút ấn tượng, thấy quần áo trên người hắn mất trật tự, vết thương không ít, còn chảy máu, liền vội vàng đem hắn mời vào nhà trong, đỡ Dương Sơn đang đi khập khễnh dẫn tới trong sương phòng phía tây.
Dương Sơn vừa đi vừa đánh giá chung quanh, không có gặp mặt thân ảnh trượng phu Hồ Doanh Nhi, chắc là đang ở trong sương phòng phía đông.
Nhà Hồ Doanh Nhi là một tứ hợp viện nhỏ, vừa vào cửa đối diện chính là nhà chính, bên trong dùng để chiêu đãi khách nhân, phòng phía đông là phòng ngủ hai người, sương phòng phía tây là chỗ Hồ Doanh Nhi dùng để xem bệnh cho bệnh nhân, cái sân ở giữa các viện không lớn có trồng mấy cây ăn quả thưa thớt, còn có một ruộng thuốc nhỏ, bên trong ruộng trồng mấy cây thảo dược thông thường.
Viện này theo lý thuyết rất đắt, trong nhà Hồ Doanh Nhi lại vì xem bệnh cho trượng phu cơ hồ đều đem tiền sài gần hết, chắc là mua không nổi, bất quá nằm vị trí vắng vẻ, diện tích cũng không lớn, chủ nhân nơi này lại muốn bán cho thôn y một cái nhân tình sau này, nên liền lấy giá tiện nghi bán cho Hồ Doanh Nhi, phu thê hai người lúc này mới có thể vào ở.
Đến trong sương phòng phía tây, Dương Sơn thấy giữa nhà bày một cái bàn cùng mấy cái ghế, chắc là bình thường để cho người tới xem bệnh ngồi, phía trước bên phải thì có một cái mành được làm bằng vải bông, phía sau có một cái giường cho một người nằm, niệm lót trên giường có màu trắng sạch sẽ, bện nhân thụ thương nghiêm trọng hoặc có bệnh khó mở miệng muốn xêm bệnh, có thể đi vào nằm lên trên, kéo mành che lại.
Dương Sơn toàn thân đều là thương tích, không thể ngồi được trên ngồi ghế, nên được Hồ Doanh Nhi đỡ đến cái giường kia.
"Ngươi là Dương Sơn? Thương thế kia đủ nặng, làm sao lại bị thương nặng như vậy?" Hồ Doanh Nhi hỏi, đi một bên trong ngăn kéo tìm kiếm thuốc trị thương, Dương Sơn liền yên lặng theo dõi cái mông to mọng của y, thấy chỗ đó phải lắc một cái trái lắc một cái, con ngươi mắt đen thẩm một chút. Hồ Doanh Nhi cầm thuốc, trở về cởϊ áσ hắn ra, thấy trên người hắn có dấu quyền cùng gậy gộc, còn đánh thật độc, liền nhăn mày lại, "Ngươi cùng người khác đánh nhau?"
Dương Sơn biết Hồ Doanh Nhi này là mục tiêu công lược, y lại rất đói khát, cũng liền không lo lắng cái gì, hắn nói là hắn bị Lý đồ tể đánh, bao gồm nguyên nhân bị đánh, đều nói cho y rõ mồn một, nhất là chuyện hắn cùng Lương Yến làʍ t̠ìиɦ, Quý Phi khát vọng cùng đố kị, hắn cũng không nói thêm mắm thêm muối, cũng là cố ý nói ra một lần.
Thực ra Hồ Doanh Nhi cũng chính là thuận miệng hỏi, kết quả không nghĩ tới cái người tên Dương Sơn này thành thật, cái gì cũng đều nói tỉ mỉ, nghe hắn nói hắn làm như thế nào đem Lương Yến thao dục tiên dục tử, bắn tinh thủy lên mặt chồng mình, y nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, y muốn che giấu liền cúi đầu, ánh mắt lại nhìn phía dưới của Dương Sơn đang độn lên một đống.
Hồ Doanh Nhi sửng sốt, ngốc trệ, nó... nó thật lớn... Làm sao nó lớn như vậy...
Y chưa từng có gặp qua côn ŧᏂịŧ lớn như vậy! Nhớ lại từ khi y làm đại phu tới nay, đem nơi đó của các bệnh nhân chữa trị cũng không biết bao nhiêu lần, gặp qua bao nhiêu kích thước dươиɠ ѵậŧ của những người khác nhau, lại chưa bao giờ gặp qua dươиɠ ѵậŧ lớn như vậy! Đầu cự long đang ngủ say đỉnh ra khỏi lưng quần, rõ ràng như thế, khiến người ta không khỏi liên tưởng, nếu thứ này hoàn toàn cương cứng, nó sẽ thật sự vô cùng lớn nha!
Hồ Doanh Nhi cảm giác được qυầи ɭóŧ bản thân có chút ẩm ướt, phía sau thịt huyệt đói khát co rút lại hai cái, y nhịn không được khép chặt hai đùi, đêm qua trượng phu y lại buồn bực, y đi dỗ một đêm, cũng không có tự an ủi, hôm nay một chút cũng không chịu nổi trêu chọc. Bất quá nhớ tới đây là bệnh nhân, y cũng không muốn hình dạng bản thân dâʍ đãиɠ của y bị người phát hiện rồi bị truyền ra ngoài, hai mắt y lén lén lút lút lại nhìn chỗ đó, nghĩ nhớ kỹ kích thước của nó thật tốt, tối về mình có thể nghĩ đến nó rồi tự an ủi, dù y suy nghĩ trong đầu như vậy nhưn trên mặt vẫn rất nghiêm trang, nỗ lực để cho tay không run, móc ra thuốc mỡ bôi lên miệng vết thương cho hắn.
Dương Sơn trong lòng cười thầm, cái ánh mắt đói khát của tao hóa này chỗ nào có thể giấu giếm được thân kinh bách chiến** một người như hắn chứ, ngươi không thấy được cái mông vừa to vừa vểnh của y cũng bắt đầu lắc trái lắc phải sao sao? Còn giả vờ trang nữa!
(**: người đã trải qua nhiều sóng gió đấu tranh, người có lắm kinh nghiệm)
Nhìn hết thân trên cường tráng tràn đầy bắp thịt của Dương Sơn, Hồ Doanh Nhi có chút nhịn không được, lại không dám nhìn, nếu y còn nhìn nữa sẽ không nhịn được sẽ động tình mất. Y lại không nghĩ rằng Dương Sơn giống như tự nhiên lại bắt đầu cởϊ qυầи của mình, đem quần ngoài bị xé rách ném đi, chỉ lưu lại một qυầи ɭóŧ màu đen, một đống kia càng thêm rõ ràng, tròng mắt Hồ Doanh Nhi đều muốn rớt xuống rồi.
Quá lớn... Quá lớn... Trong đầu Hồ Doanh Nhi chỉ còn lại hai chữ quá lớn đang lặp đi lặp lại trong đầu.
"Doanh Nhi đại phu, trên đùi của ta cũng có vết thương."
Dương Sơn cố ý không giống những người khác gọi y là Hồ đại phu, mà là mang theo lơ đãng lưu luyến ôn nhu gọi y là Doanh Nhi, thanh âm khàn khàn gợi cảm ngầm có ý kia làm cho hầu kết tinh xảo của Hồ Doanh Nhi không ngừng nâng lên hạ xuống.
Hồ Doanh Nhi nhất thời nói không nên lời, bàn tay run rẩy bôi thuốc lên trên đùi Dương Sơn, thời điểm nhìn đến bắp đùi lớn cường tráng, ngón tay y run lên một cái, không khống chế được đi lên một chút, liền chạm vào biên giới của cái đống đang độn lên, sau đó y như là bị phỏng, chợt rút tay trở về. Thực ra chỗ đó căn bản không có thương, nhưng Dương Sơn cũng không có vạch trần y.
Hồ Doanh Nhi nỗ lực làm thần trí bản thân quay trở về. Thực ra trong ngày thường y không phải như thế, chỉ là lần này thấy kích thước chỗ kia của Dương Sơn đối với y có lực hấp dẫn quá lớn, trong lòng y một mực đang rống kêu để cho mình thanh tỉnh một chút, nhưng không thể kìm hãm đói khát. Y lung tung bôi thuốc cho Dương Sơn, mặt của y lại quay chỗ khác, rồi đứng lên để cho hắn mặc quần vào, rồi cho hắn ly khai nhanh lên một chút, lại bị Dương Sơn ngăn cản.
"Doanh Nhi đại phu, thực ra... Ta còn có một chỗ cũng bị thương nhẹ..." Dương Sơn giả vờ thần sắc khó khăn.
"Na... Chỗ nào?" Hồ Doanh Nhi nghe được thương thế, không còn cách nào liền xoay mặt qua một chút mà nhìn hắn.
Dương Sơn nháy mắt mấy cái, dùng ánh mắt vô tội nhìn Hồ Doanh Nhi, sau đó dùng ngón tay chỉ hướng phía dưới của mình.
"Tê!" Hồ Doanh Nhi thở hốc vì kinh ngạc, bước chân nhịn không được lui về phía sau hai bước, ánh mắt gắt gao dính ở trên thứ đó.
Dương Sơn ủy khuất nói, "Thời điểm ta cùng cùng Lý đồ tể kia đánh nhau, gã đá chỗ này của ta một chút, đau chết mất, không biết có bị thương không nữa. Doanh Nhi đại phu, ngươi mau tới giúp ta nhìn xem, sau này ta có thể cương lên hay không?" Nói xong, còn không để Hồ Doanh Nhi kịp phản ứng, liền trực tiếp cởϊ qυầи lót, lộ ra côn ŧᏂịŧ to lớn.
"Cái này..." Hồ Doanh Nhi trợn to mắt, thốt ra, "Hảo lớn..." Sau đó bỗng nhiên phản ứng kịp bản thân nói lỡ, nhanh chóng che miệng lại.
Dương Sơn nghe vậy liền nở nụ cười, "Cám ơn Doanh Nhi đại phu khen ngợi, côn ŧᏂịŧ của ta không chỉ lớn, mà lực kéo dài cũng rất tốt, thụ quân hưởng qua tư vị không có người nào là không thích, làm hơn vài canh giờ cũng không thành vấn đề." Dương Sơn thấy rõ ràng sự đói khát trong mắt nhưng lại bị y cố nhẫn nại, hắn liền thẳng thắn dùng ngôn ngữ trắng trợn đùa giỡn y, "Cũng không biết bây giờ còn có thể cương hay không, nếu không cũng có thể để cho Doanh Nhi đại phu hưởng thức tư vị của nó một chút, Doanh Nhi đại phu, ngươi mau tới giúp ta nhìn a, thử xem còn có thể đứng lên được hay không."
Nghe hắn muốn để cho mình dùng thử, Hồ Doanh Nhi nói đều nói lắp bắp, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình, sợ bản thân tâm động, liền nhanh chóng lui về phía sau hai bước, "Không... Không có ngoại thương..."
"Không có ngoại thương cũng không có nghĩa là có thể cương a!" Dương Sơn cố ý ủy khuất nói, "Ta đây không phải là tay bị thương sao, nếu không tự mình tuốt tuốt sẽ biết. Dù sao cũng Doanh Nhi đại phu là một đại phu, chữa trị cái bệnh này của nam nhân cũng không phải một hai lần, vậy nên ta còn muốn làm phiền Doanh Nhi đại phu ." Vừa nói xong, hắn liền đem hai đùi mở rộng, đem côn ŧᏂịŧ hướng về phía Hồ Doanh Nhi. (Miu: Chậc chậc, trình độ vô liêm sỉ của Dương ca đã nâng đến tầm cao mới a~~!)
Xem thì xem, nhưng chưa bao giờ y thấy qua chỗ đó lớn như hắn vậy! Hồ Doanh Nhi ở trong lòng thét chói tai.
Nhìn có thể cương hay không, biện pháp đơn giản nhất xác thực chính là tuốt tuốt, bình thường công việc này đều là do các bệnh nhân tự mình làm, y ở mành bên ngoài chờ, sau đó nghe bệnh nhân miêu tả, chính là hôm nay tình huống Dương Sơn có chút đặc thù, hai tay của hắn còn bị băng bó đâu, căn bản chạm không được vào chỗ đó của bản thân.