Chuyên Chúc Kỹ Nữ

Chương 4. Bắt đầu hành trình biến thành chó cái M ᗪâʍ ᒪσạи, túm âm đế nước văng lai láng, đòi hôn môi

Tân Du vùi đầu vào gối, tâm tình khó có thể nắm bắt.

Đã hơn ba ngày trôi qua, y ăn không vô, tranh cũng chẳng vẽ.

Trong lòng rối như tơ vò khiến y vẽ gì cũng không xong.

Ngày ấy tự mình cho rằng đang nằm mơ, ngờ đâu lại thật sự làm chuyện hoang đường với người nọ. Từ chủ động đòi hôn đến câu dẫn người ấy làm loại chuyện kia, y vẫn còn nhớ như in người nọ có bao nhiêu chán ghét y dâʍ đãиɠ.

Nhưng y tưởng là mộng, nghiễm nhiên không hề cố kỵ phô bày hết bản chất, nào nghĩ tới đó là hiện thực đâu.

Y cúi đầu, vuốt ve lên dấu vết người nọ lưu lại trên ngực, trong lòng dâng lên nỗi chua xót xen lẫn ngọt ngào.

Y bị người trong lòng chán ghét, những lời chế giễu ngày hôm ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Khóe mắt Tân Du ửng hồng, chuẩn bị mở cửa thuyền hoa.

Khách đến sáng nay là một vị khách quen, chính là đích thứ tử (*) của phủ Tĩnh Quốc Công, y không thấy được dung mạo đối phương, chỉ biết hắn họ Quân xưng Hành Thủy, người cũng xứng với tên, biết chút cầm kỳ thi họa, dáng vẻ phong lưu, có sở thích sưu tầm các bức họa.

(*) con thứ của vợ cả

Sở dĩ tranh của Tân Du rất có tiếng trong giới quan chức quý tộc, các bức họa của y được treo ở các phủ trạch lớn, để ngắm hay làm quà tặng đều vô cùng thích hợp. Quân Hành Thủy rất thích.

"Ta hôm nay muốn đặt một bức vẽ cảnh đẹp dưới ánh trăng, có được hay không?" Chất giọng Quân Hành pha chút ý cười, ôn nhuận hữu lực.

Loại tranh làm riêng theo yêu cầu như thế này đắt vô cùng, càng nhiều chi tiết thì càng tốn kém, hắn đang chuẩn bị thảo luận chi tiết cụ thể về bức họa, lời còn chưa nói ra thì Tân Du vốn chưa bao giờ cự tuyệt khách trừ khi là vẽ người lại bày ra vẻ mặt khó xử, gục đầu xuống nói:

"Xin thứ lỗi, ta hôm nay e là không thể vẽ được, chẳng hay Quân công tử có thể ghé lại vào hôm khác được không, hoặc là chọn những bức tranh treo sẵn ở đây."

Quân Hành Thủy đã quen biết người này từ khi y mở thuyền hoa, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dáng mất mát của đối phương như thế, đang muốn vỗ vai y an ủi, bàn tay mới vừa nâng lên còn chưa kịp hạ xuống một tấc nào, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng "Hừ!" đầy tức giận.

Hai người đồng thời nhìn về phía cửa.

Nam tử đứng trước cửa một thân hắc y, tay phải nắm thành đấm, người đến rõ ràng co một khuôn mặt anh tuấn, nhưng sắc mặt lại âm lãnh, mạnh bạo cất bước về phía hai người.

Trong suốt ba ngày qua, mỗi ngày nhân lúc rảnh rỗi hắn đều ngồi ở đây chờ đợi đến một hai canh giờ, vất vả lắm mới chờ được Tiểu Họa Tiên mở cửa thuyền, kết quả lại thấy cảnh tượng y đang thân mật cùng nam nhân khác.

Ra là ai cũng có thể ư?

Ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm đối phương, muốn nhìn ra manh mối từ trên mặt y. Tân Du tham luyến nhìn ngắm tư thế oai hùng đĩnh bạt của Hiển Thịnh, nhưng nhìn đến biểu tình lạnh nhạt trong mắt người ấy, trong miệng lại chua xót, rũ xuống mi mắt.

Quả nhiên đối phương cực kỳ chán ghét y.

Nhận thức được người mình yêu lại chán ghét mình, lòng y lúc này như chịu đả kích, từng đợt cứ nối tiếp nhau, cơ hồ khiến y đau đến không thở nổi.

"Bổn công tử cũng muốn đặt tranh." Hiển Thịnh nhìn chằm chằm phần tóc rũ xuống của Tân Du, Hiển Thịnh không nặng không nhẹ mở lời.

"Xin lỗi, hôm nay chỉ bán những bức họa treo sẵn trong cửa hàng." Tân Du miễn cưỡng ổn định tinh thần, đáp lại Hiển Thịnh.

"Hôm nay có vẻ Tân công tử không được khỏe, sợ là vẽ không được, hay là các hạ cũng giống như tại hạ, ngày khác lại đến?"

"Câm miệng! Ta muốn ngay hôm nay!" Ngày khác lại đến? Giống với hắn á? Ai muốn cùng tên này giống nhau, hắn nào giống với tên kia!

Quân Hành Thủy cứng họng không nói được gì nữa, người gì đâu mà bá đạo thế không biết, bản thân hắn là con vợ cả của phủ Tĩnh Quốc Công còn chẳng dám ép buộc Tân Du vẽ tranh. Hắn vốn biết rõ Tân Du người này quật cường vô cùng, nhìn dịu dàng dễ nói chuyện, nhưng thật ra nói một không nói hai, giống như việc vẽ người cũng vậy, dù có ép buộc hay dụ dỗ thế nào đi nữa y đều nhất quyết không vẽ. Thế mà người này thật sự cho rằng hắn có thể bức Tân Du vẽ tranh được sao?

Hắn lắc đầu, rời khỏi Nhã Chiết Uyển.

Miệng Tân Du đắng chát, miễn cưỡng nặn ra một câu: "Hiện công tử, xin thứ lỗi, ta hôm nay thật sự không thể vẽ, thỉnh lần sau lại đến." Y biết rõ Hiển Thịnh nào có hiếm lạ tranh của y, trước nay cũng chưa từng thấy Hiển Thịnh đến đây bao giờ, lần này sợ là tới tìm y tính sổ mà thôi.

"Thế à, vậy thì thôi."

Nhìn thấy y thở dài nhẹ nhõm, con ngươi âm lãnh của Hiển Thịnh tức khắc dán chặt lên người Tân Du, không chút lưu tình nắm lấy bàn tay trắng nõn của y bóp mạnh, so với lần nắm tay ba ngày trước, thật sự là dùng nhiều sức.

"Sao thế, mấy ngày không thấy ta liền từ Thịnh Lang đổi thành Hiện công tử rồi? Ta thật ra lại không nghĩ tới ngươi có qua lại với tên con thứ của phủ Tĩnh Quốc Công kia đâu, hử?"

Hắn biết rõ thân phận của người ta, vậy mà còn dám nói chuyện bằng giọng điệu hung tợn như vậy ư?

Tân Du á khẩu không trả lời được, người này bá đạo hơn mình nghĩ rất nhiều, lúc làʍ t̠ìиɦ cũng...

A, không được nghĩ nhiều...

Nhìn thấy người này lại mặt đỏ tai hồng, Hiển Thịnh chợt khựng lại.

Đĩ da^ʍ này, lại đang âm thầm câu dẫn nam nhân!

Hắn nhất định phải "dạy dỗ" người này thật đàng hoàng, để y không còn dám tùy ý quyến rũ tên nam nhân nào nữa.

Hắn tự ý đóng lại cửa thuyền hoa, ngăn cản tầm mắt của đám người đi đường.

Tuy thuyền hoa nổi danh nhưng khách tới đây lại khá ít ỏi, cả ngày cùng lắm chỉ có vài người, có khách chỉ là đến xem tranh, nhưng dù vậy chỉ cần một bức tranh được bán đi cũng có thể kiếm một khoản tương đương số tiền mấy năm của một gia đình bình thường.

Hiển Thịnh đột nhiên mỉm cười nhìn y, trong mắt chất chứa dịu dàng.

"Hôm nay đóng cửa thuyền hoa, cùng ta làm vài chuyện vui vẻ nhé?"

Tân Du lần đầu thấy được dáng vẻ ôn hòa dịu dàng của hắn, được dung nhan tuấn mỹ kia nhìn đắm đuối ngỏ lời, không tự chủ liền đáp lại một tiếng "Được", còn chưa kịp nghe rõ người kia đang hỏi gì nữa.

Nét mặt Hiển Thịnh đột nhiên trở nên âm lãnh, hắn túm lấy tay đối phương kéo y vào trong lòng, tim Tân Du đập loạn xạ không ngừng, đối diện với dung mạo đẹp như tranh vẽ kia, y chỉ nghĩ đem nó khắc sâu trong long, để sau này có thể vẽ lại.

"À, Tiểu Họa Tiên trong lời đồn ban ngày ban mặt phát nứиɠ với đàn ông, rõ ràng ba ngày trước vừa bị ta cᏂị©Ꮒ cho sưng l*и, bây giờ lại vội vàng muốn lên giường với ta nữa sao?" Cái ôm của hắn thật ấm, nhưng đôi môi mỏng kia lại thốt ra những lời làm gương mặt ửng đỏ của Tân Du nháy mắt trở nên trắng bệch.

"Không phải, ta..." Ngữ khí trào phúng kia làm lòng y đau như cắt, một lần lên giường lại làm cho đối phương nhận định y là một con đĩ da^ʍ tiện, ai cũng có thể cᏂị©Ꮒ.

Y chỉ là... chỉ là cho rằng đó là giấc mơ mà thôi, nào muốn khiến người này chán ghét đâu. Lời nói của người nọ tàn ác như lưỡi kiếm đả thương người, khuôn mặt tuấn nhã trong nhắy mắt trắng bệch, muốn tránh đi cái ôm ấm áp nhưng lại làm y đau đớn kia.

"Còn giả vờ cái gì! Vừa nãy chẳng phải đồng ý cùng ta rồi sao? Sao lúc này lại đổi ý?" Hắn đẩy ngã y lên nệm vẽ tranh, mắt híp lại, giống như con báo đen giận giữ nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch của Tân Du.

Người này lại muốn làm chuyện đó cùng y. Y nhận thức rõ lúc này không phải cảnh trong mơ, nếu đồng ý để hắn làm thì càng khiến hắn thêm khinh thường chính mình, coi y như kỹ nữ vạn người cưỡi.

"Ngươi buông ta ra, lúc đó là ta say rượu, không phải cố ý câu dẫn ngươi."

Hiển Thịnh nghe xong lại hừ lạnh một tiếng, "Không câu dẫn ta, vậy thì ngươi muốn câu dẫn ai hả? Tên gian phu nào của ngươi sao?"

Nhớ đến khi đó Tân Du say rượu nhận nhầm hắn thành người khác thì chẳng còn thương tiếc gì nữa, hắn trực tiếp thô bạo xé mở y phục trắng tinh của đối phương, lộ ra một tảng ngực đầy dấu hôn.

"Trên người đầy dấu vết thế này cũng không thể đi câu dẫn nam nhân khác cho nên lúc ta nói muốn làm cùng ngươi, ngươi mới chờ không nổi liền đồng ý đúng không? Thật là dâʍ ɭσạи, cho dù bị ta sỉ nhục mắng nhiếc như thế vẫn hạ tiện nhớ nhung da diết mùi vị côn ŧᏂịŧ của ta."

Nhìn người nọ hai mắt hàm chứa nước mắt thì tâm tình hắn dễ chịu hơn rất nhiều, cắn lên đầṳ ѵú vừa bị giày vò mấy ngày trước, ngậm trong miệng mυ'ŧ hôn, nghe thấy đối phương kêu đau cũng không chịu nhả ra.

"A.... Không... Không muốn, Hiện công tử buông ta ra... Ta không muốn làm chuyện này với ngươi..." Hiển Thịnh nghe y nói mà lửa giận dâng trào, liền thọc hai ngón tay vào cái miệng non mềm, nhắm ngay lỗ l*и đang khép chặt, một đường cắm vào không chút tiếc thương.

"Sướиɠ không? Côn ŧᏂịŧ nam nhân mà ngươi thích nhất vào được rồi, mυ'ŧ tốt vào cho ta."

"Ưʍ... đừng..." Lúc đầu cơn đau lấn át kɧoáı ©ảʍ, nhưng đến khi Hiển Thịnh cắm cho huyệt da^ʍ văng đầy nước, khắp vách thịt bắt đầu dần biến mềm ướt, nguyện trở thành tù binh của căn dươиɠ ѵậŧ này.

"Ứm.... Sướиɠ.... Ha a thật lớn.... a.... căn dươиɠ ѵậŧ này lớn quá..." L*и da^ʍ dần hồi tưởng lại tư vị ngày hôm đó, ban ngày ban mặt tại nơi bản thân ngày thường vẽ tranh bị nam nhân đè dưới thân làm chuyện dâʍ ɖu͙©, khiến y vừa thẹn vừa cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Không hổ là kỹ nữ dâʍ đãиɠ, chỉ cần có dươиɠ ѵậŧ là được, cái miệng này lại hộc nước, da^ʍ quá đi mất." Côn ŧᏂịŧ ra vào miệng l*и phun nước xì xì không ngừng, Tân Du bị nói mà mặt đỏ tai hồng, nhưng lần này là sự thật, ban nãy còn đang muốn cự tuyệt, nhưng khi côn ŧᏂịŧ người nọ vừa cắm vào thì y lập tức chẳng còn quan tâm gì nữa, chỉ muốn được hắn thao lộng.

Đối phương đã nhận định y là kỹ nữ da^ʍ lãng, chính y cũng không cách nào giải thích rõ nguyên do, chi bằng tương kế tựu kế, vừa hay có lý do cùng hắn hưởng thụ cá nước thân mật vậy.

"A... Dươиɠ ѵậŧ thật thô to... Cắm l*и da^ʍ sướиɠ chết, lại cắm sâu hơn đi, dùng ©ôи ŧɧịt̠ này ȶᏂασ hư l*и da^ʍ..." Đây là lần đầu tiên y ở trạng thái tỉnh táo mà nói ra những lời như vậy với nam nhân, khuôn mặt tuấn tú xấu hổ đỏ bừng, nhưng vẫn nhịn không được ngắm nhìn người đàn ông đang chơi vυ' cắm l*и y.

Nam nhân bị y kí©ɧ ŧɧí©ɧ hai mắt đỏ ngầu, hắn cắn môi Tân Du đến sưng đỏ, vẫn nghĩ rằng biểu tình của người nọ là thủ đoạn câu dẫn, tuy trong lòng phỉ nhổ loại đĩ đê tiện ai chơi cũng được, nhưng vẫn chịu thua bị y hớp hồn, hắn nhéo nhéo núʍ ѵú non mềm, đưa đẩy hai bọc trứng dái đập mạnh lên miệng lỗ sau.

Lỗ sau cũng là ướt mềm, bị trứng dái va đập chảy ra tràng dịch, Tân Du ngăn không được rêи ɾỉ gọi bậy liên hồi.

"A... Dươиɠ ѵậŧ Thịnh Lang quá to, lỗ l*и Du Nhi chứa không nổi.... a a a... đừng mà.... Tử ©υиɠ mấy ngày trước vừa bị ©ôи ŧɧịt̠ cᏂị©Ꮒ mềm mà."

"Chính vì bị cắm mềm cho nên mới cᏂị©Ꮒ dễ hơn, l*и đĩ quả nhiên rất biết hút ©ôи ŧɧịt̠, trách không được mấy tên nam nhân kia đợi không kịp đã vội vàng muốn mua tranh rồi." Qυყ đầυ cứng ngắc mài cọ nơi gập ghềnh, hắn thấy Tân Du sướиɠ run cả người thì càng dùng sức nhéo âʍ ѵậŧ, nắn bóp hạt đậu nhỏ kia đến sưng đỏ như máu.

"Không cần... Đau..." Hạ thể đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ đồng thời truyền lại cho hắn, kỳ dị kɧoáı ©ảʍ làm hắn ngăn không được mà hô đau.

Hiển Thịnh chẳng những không buông tha cho âm đế mà ngược lại còn kéo nó dài ra thêm, dươиɠ ѵậŧ cũng không hề tiết chế dốc sức cắm cọc vào lỗ thịt, mang đến cho đối phương kɧoáı ©ảʍ cực hạn xen lẫn đau đớn.

"Đĩ da^ʍ cưng sướиɠ tới nỗi miệng chảy đầy dãi không ngừng thế này mà còn kêu đau? Sợ là sướиɠ đến phân biệt không nổi đó." Nhìn người trước mắt sướиɠ đến như vậy, ngược lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý muốn bạo hành trong người hắn, khiến hắn khao khát muốn cắm hư cái l*и mới được phá trinh mấy ngày trước.

"A a a đừng mà... L*и sắp hư rồi!" Lực bóp quá mạnh, cùng với tốc độ ra vào quá nhanh, khiến y hoảng hốt không kịp chống đỡ, chim non không ngừng rỉ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn hết lên bụng nhỏ, lỗ l*и chịu cũng chịu không nổi trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ kỳ dị này, y túm lấy quần áo người nọ, cật lực kẹp chặt miệng l*и, sau lại lập tức phun ra âm tinh.

Hiển Thịnh vẫn hì hục đưa đẩy côn ŧᏂịŧ ra vào miệng l*и ướt sũng, nước phun tung tóe vẩy ra khắp nơi trên giường nệm, nhìn gương mặt tuấn tú của Tân Du vì xấu hổ mà cả hai lỗ tai đều đỏ, càng thêm ra sức kéo dài âm đế, đầu ngón tay lúc mạnh lúc nhẹ thay nhau trêu đùa nơi mẫn cảm.

"Đừng... Đừng nhéo... Đừng nhéo âm đế mà... hức... hức hức."

"Nói dối, l*и da^ʍ quấn lấy dươиɠ ѵậŧ không rời, bị nhéo âm đế sướиɠ lắm phải không?" Hiển Thịnh cảm nhận được lỗ thịt siết chặt thì híp mắt dò hỏi, hạ thân vẫn không ngừng chống đẩy bên trong cái động ngập nước kia, tay càng ra sức nhéo.

"A a a a a à... không... a a a không a a, sắp hỏng rồi, hộŧ ɭε sắp bị chơi hỏng rồi!"

Cơn đau tê tái không ngừng truyền tới , rõ ràng đau đến như vậy nhưng chẳng biết vì sao khi nghĩ đến người nay là đang tùy ý đùa bỡn y, ngay cả cơn đau đều mang theo một ít kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ.

Tất cả đều là người này đem đến cho y. Nghĩ như vậy, từng hành vi làm nhục kia đều mang theo một tia ngọt ngào, Tân Du liếc mắt đưa tình nhìn nam nhân đang chà đạp nơi riêng tư của y, ý nghĩ muốn cùng hắn càng thêm thân mật không ngừng dâng trào.

Dù cho, dù cho đối phương đối xử với mình thế nào, y cũng không muốn bỏ mất cơ hội cùng người này cá nước thân mật, bị nỗi nhớ nhung dày vò trong khoảng thời gian dài chớp mắt như bộc phát, đành phải gồng sức siết chặt lỗ thịt mυ'ŧ lấy cự căn, trong lòng vừa chua vừa ngọt.

Hai chân càng thêm dang rộng, dâng lên âm đế cho đối phương dâʍ ɭσạи, môi thơm đưa tới muốn cùng đối phương hôn môi.

Người nọ quay mặt đi, ánh mắt khó chịu nhìn y.

À, lúc này đây, y đã thấu hiểu tâm tư của đối phương rồi, cũng biết tự lượng sức mình không đòi hỏi nữa, y cắn chặt môi dưới, dằn xuống nỗi chua xót trong lòng, ngoan ngoãn siết chặt vách thịt bọc lấy dươиɠ ѵậŧ lớn.

Hiển Thịnh nhìn thấy ánh mắt dần ảm đạm của đối phương, không hiểu vì sao lại thấy khó chịu, cũng chẳng biết chiêu này y đã dùng với bao nhiêu người nhưng không thể không khen một câu lợi hại, hắn vẫn là bị y lừa.

Hắn thô bạo hôn lấy môi y, nhưng vẫn không muốn cho đối phương quá mức sung sướиɠ, liền hé răng cắn phá chúng, thấy được người trước mặt nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn hắn, trong lòng tự dưng thấy thỏa mãn hẳn.

Ai bảo y vừa rồi dám phân biệt đối xử với hắn và tên Quân Thủy Hành kia làm chi?

Tuy rằng nhận thấy cảm xúc lúc này có chỗ nào không đúng lắm, nhưng cái động này của Tiểu Hoa Tiên thật là quá mức sung sướиɠ, côn ŧᏂịŧ dữ tợn ra ra vào vào, không lâu sau cảm giác muốn phóng thích ập tới, sau vài chục cú thúc mạnh, hắn nhéo lấy cằm y, tách ra đôi môi đang thở dốc không ngừng kia, chất giọng mê người ra lệnh: "Thè lưỡi."

Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt người nọ, nhưng y vẫn dịu ngoan khẽ nhếch miệng, vươn đầu lưỡi, ánh mắt ngập nước nhu tình nhìn về phía hắn.