Dùng Tiền Của Chồng Bao Dưỡng Tiểu Chó Săn (NP)

Chương 12: Trình Ngộ ngửi đồ nhỏ của cô giáo để tự giải toả, Cố Ôn dùng tay cho cô giáo ngay trên bục giảng

Edit: Chiêu

Anh cởϊ qυầи áo ra, cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình, phủ qυầи ɭóŧ của cô giáo lên, tưởng tượng được cắm vào bím nhỏ của cô.

Tuy cô kết hôn rồi, nhưng có thể thấy không sinh hoạt vợ chồng nhiều, không thì sao nơi đó hồng hào vậy được, bị làm lâu chắc chắn phải đen hơn chút, anh chỉ mới liếc nhìn một cái, lỗ nhỏ non nớt kiều diễm ướŧ áŧ, bị làm chảy nước, càng nghĩ về nó, anh càng thấy miệng đắng lưỡi khô, tay cũng sục dươиɠ ѵậŧ dưới qυầи ɭóŧ nhanh hơn.

Trong đầu tưởng tượng mình ở trong văn phòng, tách chân cô ra, đâm vào cái bím nhỏ đó.

Nhồi dươиɠ ѵậŧ đầy bím nhỏ của cô, khiến cho cô sướиɠ đến mức rên lên, nghĩ vậy, tốc độ vuốt ve của anh càng lúc càng nhanh, qυầи ɭóŧ bọc chặt dươиɠ ѵậŧ, giống như bím nhỏ của cô giáo kẹp vậy.

Anh sướиɠ đến mức bắn ra, dính đầy lên qυầи ɭóŧ cô giáo.

Anh thở phì phò, nghĩ lại cảm thấy mình không phải người, chỉ tưởng tượng được giã bím của cô giáo thôi mà cũng lên cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra rất nhiều, khiến cho chiếc qυầи ɭóŧ càng thêm ướt.

. . .

Vừa rồi Trình Ngộ chơi bắn súng trong đó, thời gian tắm rửa tương đối lâu, vừa đi ra, Cố Ôn chặn anh lại, hỏi: “Trình Ngộ, có phải cậu lấy đồ trên bàn tôi không?”

Trình Ngộ giả ngu giả ngơ nhìn Cố Ôn, “Cậu đang ngậm máu phun người đó hả? Trên bàn cậu để thứ gì, tôi lấy đồ của cậu làm gì?”

Cố Ôn nghe vậy, sắc mặt thay đổi, anh cầm qυầи ɭóŧ của cô giáo về, vốn để cất lại thủ da^ʍ.

Lúc nào nhớ cô giáo có thể lấy ra ngửi, không ngờ vừa đi tắm, ra ngoài đã không thấy tăm hơi, vừa rồi trong ký túc xá chỉ có Trình Ngộ, nhìn phản ứng này là biết chắc cậu ta lấy, nhưng không thể nói thẳng ra được, anh tức tối trừng mắt, không nói gì nữa, lách người nhường đường.

Trình Ngộ để qυầи ɭóŧ của Hồ Thừa trong túi mình, rất tò mò sao Cố Ôn lấy được qυầи ɭóŧ cô giáo, vậy thì người làm cô trong văn phòng hôm nay là Cố Ôn?

Nghĩ đến hình ảnh này, anh nhếch môi nói thầm một câu: “Thứ lẳиɠ ɭơ.”

Nhìn thì đoan trang nghiêm chỉnh, còn tưởng là con gái nhà lành, không ngờ cô lén lên giường với học sinh, chính là thứ lẳиɠ ɭơ.

. . .

Hôm sau Hồ Thừa có tiết đầu nên đi làm sớm, ăn sáng xong, cô đến phòng học chuẩn bị trước, đứng trên bục giảng chỉnh máy chiếu.

Đúng lúc này Cố Ôn tới lớp, anh đến bên cạnh cô, vì chuyện ngày hôm qua, Cố Ôn có hơi trốn tránh anh theo bản năng, sợ anh lại làm gì, không ngờ anh chỉ để đồ xuống, cười nói với cô, “Cô sợ em như vậy làm gì? Có câu hỏi em không biết, định đến hỏi cô thôi.”

Hồ Thừa nuốt nước bọt nhìn anh, giảng lại trong lo sợ, ban đầu Cố Ôn rất nghiêm túc nghe, nhưng một lúc sau, anh đột nhiên để tay lên mông cô.

Bàn tay chui vào váy, vuốt mông cô qua qυầи ɭóŧ.

Cảm nhận là quần lọt khe, Cố Ôn kinh ngạc, thì thầm với cô: “Mới sáng sớm cô đã ngứa rồi à? Mặc quần lọt khe tới để câu dẫn học sinh giã bím cô sao?”

Hồ Thừa hoảng sợ vì lời nói của anh, mau mau đẩy tay anh ra, không cho anh chạm vào mình.

Bị người ta nhìn thấy sẽ không ổn, đây là phòng học đấy, hơn nữa còn ở trên bục giảng, lộ liễu vô cùng.

“Đừng sờ… đang trong phòng học, bị nhìn thấy không tốt đâu.”

Cô mặc quần lọt khe là vì hôm nay mặc chân váy ôm, qυầи ɭóŧ bình thường sẽ hằn dấu.

Không ngờ Cố Ôn vẫn bá đạo vuốt mông cô một lúc, vòng ra trước đẩy quần lọt khe qua một bên, hai ngón tay tách môi âʍ ɦộ ra, bóp âm đế phía trong, “Nhưng mà em muốn sờ bím da^ʍ của cô. Cơ thể cô nhạy cảm thế, mới chỉ vuốt thôi cũng chảy nước rồi?”