Khí thế trên người Tô Trà Trà thật sự là đáng sợ, đặc biệt là khi có Lục Minh Thành đứng bên cạnh.
Căn phòng nhỏ hẹp này, dường như là bị một khí thế vô hình bao phủ.
Thân thể Lý Hồng không khống chế được run lên, thế nhưng nghĩ đến việc khoản tiền năm trăm ngàn kia còn chưa tới tay, cô ta vẫn im lặng, cắn răng không nói một lời.
Lý Hồng khiến cho Diệp Uyển Nghi đau đớn như vậy, Tô Trà Trà hận đến nghiến răng, hận đến chỉ mong có thể băm thây Lý Hồng.
Thể nhưng, cô lại càng cần biết người đứng đẳng sau là ai, bằng không, dù cho cô có đập chết Lý Hồng cũng có thể có thêm vô số Lý Hồng khác, tìm đến hại hai đứa nhỏ.
Tô Trà Trà tàn nhẫn đạp một cước lên bắp chân Lý Hồng: "Được, cô không nói có phải không? Được thôi, tôi gọi điện cho cảnh sát! Tội cố ý gϊếŧ người của cô, chắc chắn phải ăn cơm tù"
"Cô không có chứng cứ, dựa vào thứ gì mà tố cáo tôi gϊếŧ người chứ? Cô, quả thực là ỷ thế hϊếp người mài"
Nghĩ đến việc chính mình ở nhà họ Lục làm việc với một thân phận giả, cô ta từ từ tỉnh táo lại.
Sau đó, cô ta lùi về sau một bước, tiếp tục nói: "Bây giờ, mọi việc trong xã hội đều phải theo luật mà làm.
Các người cũng không thể tùy tiện bắt nạt người khác như vậy!"
Tô Trà Trà bị khẩu khí của Lý Hồng làm cho bật cười.
Cô ta thiếu một chút đã hại chết Diệp Uyển Nghi, vậy mà bây giờ còn ở đây nói chuyện pháp luật với cô sao? Tô Trà Trà vừa định mở miệng nói tiếp thì đột nhiên, người vẫn luôn lạnh lùng đứng bên cạnh - Lục Minh Thành đột nhiên lên tiếng.
"Lý Hồng, cô có một đứa con nhỏ sáu tuổi ở quê"
Dừng lại một chút, Lục Minh Thành tiếp tục: "Nếu như cô đời này không muốn gặp lại con trai mình nữa, vậy thì cứ tiếp tục có chết cũng không mở miệng."
Thanh âm của Lục Minh Thành không nặng, thế nhưng vẫn áp bức đến mức người khác không thở nổi.
Mỗi một chữ anh nói đều mang theo uy hϊếp dày đặc, khiến cho Lý Hồng run như cầy sấy.
Nghĩ đến con trai của mình, trái tim trong khoang ngực của Lý Hồng kinh hoàng nhảy lên.
Trong quá khứ, cô ta đã sai, nợ một khoản tiền lớn.
Cô ta đồng ý làm việc thế này, cũng là vì muốn kiếm tiền trả nợ.
Cô ta cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, thế nhưng con trai chính là điểm chí mạng của cô ta.
Cô ta là thật tâm yêu thương con trai.
Lý Hồng nguyện để bản thân mình mất mạng, cũng không muốn con trai bảo bối của mình chịu khổ.
Mà bây giờ, Lục Minh Thành nói đến chuyện này, ý tứ rõ ràng là nếu cô ta tiếp tục che giấu, anh sẽ động thủ với con trai cô ta.
Tuy rằng cô ta chỉ làm việc ở nhà họ Hàn vài lân, thế nhưng cô ta vẫn biết rõ thân phận của Lục Minh Thành.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Chính là cậu lớn của nhà họ Lục, là Diêm La máu lạnh vô tình của thành phố Hải Thành.
Lời vừa rồi của anh, tuyệt đối chắc chắn không phải nói đùa! "Lục thiếu, anh thật sự đã nhầm người! Tôi không có làm hại cô chủ Bối Bối.
Tôi bị oan"
Lý Hồng vẫn muốn tiếp tục liêu chết giãy dụa, cô ta cắn chặt môi, tiếp tục nói: "Tôi chỉ là một công dân nhỏ bé, sống và làm việc theo pháp luật.
Xin cậu giơ cao đánh khẽ, đừng tiếp tục uy hϊếp tôi nữa được không?"
"Tuân theo pháp luật sao?"
Con ngươi sâu thẳm của Lục Minh Thành lạnh lẽo đến không có chút nhiệt độ: "Cố ý gϊếŧ người cũng có thể coi là làm theo luật pháp.
Vậy, đem con trai cô ném ra biển cho cá ăn, như vậy cũng là theo luật pháp?"
Đem con trai cô ném ra biển cho cá ăn...
Sắc mặt Lý Hồng nháy mắt trắng bệch như tờ giấy.
Môi cô ta run rẩy.
Cô ta tuyệt nhiên không muốn nói thêm gì nữa, cứ tiếp tục biện minh cho bản thân thế này, chẳng biết có phải là tốt hay không.
Không chờ cô ta mở miệng, Lục Minh Thành đã từ tốn rút điện thoại ra.
Lý Hồng không phải ngu ngốc, cô ta biết rõ Lục Minh Thành đang muốn ra lệnh cho thủ hạ động thủ.
Lý Hồng đã không cách nào giữ dáng vẻ tính táo của mình nữa.
Cô ta nhào đến trước mặt Lục Minh Thành, sau đó đột ngột quỳ trên đất: "Đừng làm hại con trai tôi! Lục thiếu, tôi cầu xin anh, anh đừng làm hại con trai tôi!"
Cô ta khó khăn ra quyết định, cuối cùng nặng nề cúi gằm đầu, bất đắc dĩ nói từng câu từng chữ: "Lục thiếu, là tôi sai! Tôi nói, Lục thiếu, cái gì tôi cũng nói! Chỉ cầu xin anh đừng tổn thương con trai tôi!"
"Phải...
đúng là có một vị tên là An Ninh gọi điện tìm tôi, nói sẽ cho tôi năm trăm ngàn nếu tôi bỏ thuốc chuột vào đồ ăn của cậu chủ Bảo Bảo và cô chủ Bối Bối.
Tôi thiếu nợ rất nhiều tiền, tôi thật sự không muốn thiếu nợ như vậy nữa, nên nhất thời bị ma xui quỷ khiến, đồng ý với cô An Ninh"
Kỳ thực, An Ninh cũng cũng chỉ lấy thân phận giả tìm đến Lý Hồng.
Thể nhưng Lý Hồng lăn lộn ở đời nhiều năm như vậy, cô ta dễ dàng nhận ra thân phận thật của An Ninh.
Cô ta cũng biết rõ, An Ninh muốn mạng của Diệp Uyển Nghi và Diệp Gia Bảo chính là vì lâm tưởng hai đứa trẻ là con ruột của Chiến thiếu.
Lý Hồng biết rõ Diệp Uyển Nghi và Diệp Gia Bảo là con cháu của nhà họ Hàn, thế nhưng vì kiếm tiền, cô cũng không nói chân tướng cho An Ninh biết.
Năm trăm ngàn tiền đặt cọc, chuyện thành công có thêm năm trăm ngàn tiền thù lao.
Số tiền này, cô thật sự rất căn.
Vậy nên vì nó, cô có thể bỏ qua tất cả lương tâm của mình.
Chỉ là, cô không ngờ được Lục thiếu sẽ dễ dàng tìm thấy mình như vậy.
Cuối cùng, cái được không bù nổi cái mất.
Có được một triệu này, cô ta có thể trả hết nợ, sau đó trở về quê nhà, yên bình sống với con trai của mình.
"An Ninh?"
Tô Trà Trà từ nghiến răng nghiến lợi biến thành hét to cái tên An Ninh.
Cô võ cùng chắc chắn, An Ninh trong miệng Lý Hồng chính là An Ninh kia.
An Ninh vẫn cho rằng hai đứa nhỏ là con của Chiến Mẫn Quân.
Vì vậy, cô ta thật sự có khả năng động tay với hai đứa nhỏ! Tô Trà Trà hận đến cả hàm răng cũng run rẩy.
Từ trước đến nay, An Ninh liên tiếp hại cô, cô có thể nhịn.
Thế nhưng dám động đến những người cô để tâm, cô không nhịn nổi nữa! Tô Trà Trà biết Lục Minh Thành có thể xử lý tốt bên Lý Hồng.
Hiện tại, cô chỉ muốn đi xé xác con người tên An Ninh với gương mặt giả nhân giả nghĩa kia.
Cô muốn xé xuống để xem bên dưới cô ta đến tột cùng là dơ bẩn đến mức nào, đồng thời đòi lại công đạo cho Bối Bối! Tô Trà Trà đạp giày cao gót lên chân Lý Hồng.
Sau đó tiêu sái bước ra ngoài.
Tô Trà Trà cảm thấy An Ninh đang ở bên trong căn hộ, vì vậy cô nhanh chóng đến nơi, đứng ngoài cửa bấm chuông liên tục.
Thế nhưng chuyện khiến cô ta ngạc nhiên đó là, người ra mở cửa lại là Chiến Mẫn Quân.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú nhưng bạc tình bạc nghĩa của Chiến Mẫn Quân, Tô Trà Trà vô thức nở nụ cười.
Dù sao thì, Chiến Mẫn Quân và An Ninh sắp sửa kết hôn với nhau.
Buổi tối, anh ta ở lại căn hộ của An Ninh cũng là rất bình thường.
Tô Trà Trà biết rõ, Chiến Mẫn Quân ở đây.
Thậm chí khi cô đến tìm An Ninh tính số, Chiến Mẫn Quân chắc chắn sẽ che chở cô ta, không chừng còn động tay động chân với cô.
Thể nhưng, cô không sợ, một chút cũng không sợ.
Nơi này, loại ruồi muỗi này, có một con cô đánh một con, có hai con cô đánh một đôi!