Dụ Dỗ

Chương 20: Mang thai. Bụng to play (đóng vai)

Sau khi Lục Hòa tốt nghiệp không nghe theo cha mẹ kiến nghị về nhà, mà là tìm công việc ở thành phố A, rất có xu thế bén rễ nảy mầm ở đây.

Ba mẹ Lục không ngăn cản, có Tiêu Hữu ở thành phố A nên hai người cũng không lo lắng nhiều.

Từ khi Lục Hòa tốt nghiệp, hai người hành sự càng làm càn, ngày thường đi làm còn biết tiết chế, chờ tới cuối tuần kéo màn trong nhà lại, hai người trần trụi ở trong phòng muốn làm gì thì làm, tính trí nổi lên ôm lăn thành một đoàn làm phòng rối loạn.

Không bao lâu, Lục Hòa phát hiện cơ thể không quá thích hợp, trở nên thích ngủ hơn nữa thích ăn cay, ăn cơm không cay không vui, bất quá cậu không để trong lòng, nên làm gì thì làm đó như cũ.

Đến khi có một ngày, cậu múc một muỗng canh cá ngày thường thích uống nhất lên miệng, ngửi mùi vị đột nhiên vị chua từ bụng dâng lên, cậu vội vã chạy tới bồn rửa mặt phun ra.

“Bảo bảo, có phải em mang thai hay không?”

Tiêu Hữu nhìn cậu, có ý nghĩ dần thành hình trong lòng.

Lục Hòa theo bản năng trợn to hai mắt, bắt lấy tay hắn đỡ mình, không biết làm sao, “Em… Em cũng không biết.”

“Ngày mai anh mang em tới bệnh viện kiểm tra một chút.”

Hắn không yên tâm dặn dò, “Nếu còn có gì không thoải mái hiện tại chúng ta liền đi.”

“Ngày mai đi, hiện tại em hơi mệt, muốn ngủ.”

Lục Hòa xoa xoa mắt, mệt mỏi nói.

“Ừ.”

Tiêu Hữu nhẹ nhàng hôn hôn trán cậu ôm tới giường, hắn ra ngoài dọn bàn ăn, chờ khi trở về, nhân nhi đã ngủ say. Hắn không quấy rầy, chỉ cúi đầu hôn môi cậu khẽ nhếch sau đó tay chân nhẹ nhàng bò lên giường, ôm Lục Hòa ôm vào ngực, cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, Lục Hòa cầm giấy khám bệnh viết “Có thai 2 tháng” mà khϊếp sợ.

“Không phải anh là quỷ sao? Vì sao em sẽ mang thai?” Lục Hòa thấp giọng chất vấn.

“Ai nói quỷ không thể sinh con.” Tiêu Hữu chột dạ chà xát chóp mũi.

“Vậy hiện tại làm sao bây giờ?” Cậu nhìn giấy khám bệnh trong tay rối rắm.

“Đương nhiên là sinh.” Tiêu Hữu không khống chế được ý cười.

Lục Hòa không thể xin công ty là nghỉ thai sản, chỉ phải từ chức, mẹ đã biết chuyện này, ba ngày gọi điện thoại hai lần hỏi thăm.

“Ân hừ…… Nhẹ chút……”

Trên giường lớn, Lục Hòa quỳ gối trên giường, hai tay đỡ đầu giường, thừa nhận đến va chạm từ phía sau.

“Bảo bảo.”

Tiêu Hữu duỗi tay bảo vệ bụng cậu đã hơi phồng, thế công không hề chậm thậm chí càng nhanh, hắn thở gấp nói:

“Yên tâm… Con không yếu ớt như vậy, hơn nữa… Nó còn chờ anh uy đâu. Lão bà, anh muốn bắt đầu.”

Nói xong che chở bụng cậu, tiến công càng thêm mãnh liệt, mỗi một lần đều đến chỗ sâu nhất, hận không thể vọt vào nơi dựng dục sinh mệnh mới.

“Ha…… Lão công…… Muốn…… Muốn tới……”

Lục Hòa đột nhiên cất cao giọng la lên một tiếng, tay nắm đầu giường dùng sức trở nên trắng, hoa huyệt trào ra từng luồng nhiệt dịch.

Tiêu Hữu cùng cậu cao trào, tinh quan mở rộng bắn ra.

“Bảo bảo, ăn no không?”

Hắn đỡ cậu nằm, hạ thân tiếp tục cắm tiểu huyệt, ôn nhu vuốt bụng.

“Anh…”

Lục Hòa thẹn thùng liếc mắt ý bảo hắn ít nói lại.

Thì ra Tiêu Hữu nghe được tiền bối quỷ, con quỷ yêu cầu cha mẹ giao hợp tẩm bổ mới có thể khỏe mạnh ra đời. Từ đó về sau hắn càng có lý do quấn lấy cậu làʍ t̠ìиɦ.

“Lão công, ngực trướng.” Lục Hòa đẩy đẩy nam nhân dựa vào mình.

Đối phương cực kỳ tự nhiên nâng lên vυ' vì mang thai lần nữa phát dục, mát xa theo cách bác sĩ dạy, nhìn đầṳ ѵú tràn ra một chút sữa thò lại gần ngậm lấy, dùng đầu lưỡi dùng sức một hút, sữa tươi ùa vào miệng hắn. Nam nhân hút hết mới đổi bên kia.

Hút xong sữa tươi, thân thể Lục Hòa mẫn cảm trong thời gian mang thai đã sớm mềm, dưới thân như lũ lụt vỡ đê, không muốn sống chảy ra ngoài làm ướt âm mao hắn.

“Ân…… Ha…… Lão công…… Lão công……”

Lục Hòa cố ý dán lên người hắn, câu dẫn thở gấp bên tai.

Tiêu Hữu hít sâu một hơi, ôm cậu ngồi lên người mình, còn hắn dựa vào đầu giường nhìn Lục Hòa bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ, ra lệnh:

“Không phải bảo bảo sợ ảnh hưởng đến con sao? Vậy lần này em tới.”

Lục Hòa trộm nhìn hắn lời lẽ chính đáng, đĩnh eo bắt đầu cưỡi. Tư thế làm cậu dễ khống chế được chiều sâu dươиɠ ѵậŧ tiến vào. Lục Hòa lại thấy không đủ, cậu chỉ cảm thấy chỗ sâu trong huyệt ẩn ẩn ngứa. Vì thế mỗi một lần đều càng thêm dùng sức ngồi xuống làm kê ba đi vào càng sâu, ngực phát trướng đưa tới miệng Tiêu Hữu.

“Lão công…… Ngô…… Hút hút…… Ha…… Lại trướng.”

Tiêu Hữu một tay nhéo vυ', ngực đã phát triển đến một tay khó nắm, trong đó không thể không có công lao của hắn. Người nọ ngậm nhũ viên dùng đầu lưỡi nhẹ khảy, tay ấn vυ' xoa nắn, lưu lại dấu ngón tay đỏ tươi.

Lục Hòa bị liếʍ cực kỳ thoải mái, gậy thịt cũng tùy ý cậu ra ra vào vào, đột nhiên nhục bổng đi vào góc độ hướng về phía huyệt mẫn cảm nhất. Cậu mềm nhũn, hoàn toàn mất sức vặn eo, cả người mềm mại ghé vào hắn, mang theo giọng mũi nhỏ giọng làm nũng:

“Lão công, Tiểu Hoà không có sức, giúp giúp Tiểu Hoà.”

Tiêu Hữu tiếp tục trêu đùa hai đầṳ ѵú đáng yêu, hạ thân đỉnh lộng tiểu huyệt, đỉnh nơi Lục Hòa mẫn cảm nhất, thao cậu thở dốc liên tục, không ngừng được rêи ɾỉ.

“A…… Lão công…… Lão công…… Thật thoải mái…… Ngô……”

Lục Hòa ý loạn tình mê thấy đầṳ ѵú Tiêu Hữu ở trước mắt, theo bản năng liếʍ hai cái, là vị mồ hôi. Cậu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm động tình, lại đi liếʍ bên khác.

“Tê…”

Từ giây đầu tiên cậu liếʍ, Tiêu Hữu hút một ngụm khí lạnh, vật cứng trực tiếp sưng lên một vòng. Hắn hưởng thụ cậu liếʍ láp, không quên nhanh hơn tốc độ xâm chiếm dưới thân, cắm tiểu huyệt mở rộng chảy dâʍ ŧᏂủy̠ ướt lông tóc nơi hai người giao hợp.

“Ha…… Lão công…… Ân…… Tới rồi…… Tiểu Hoà sắp tới……”

Dưới hắn liên tiếp thao làm chỗ mẫn cảm, Lục Hòa không chịu nổi yêu thương, huyệt nhi phun dâʍ ɖị©ɧ, cùng lúc đó côn ŧᏂịŧ thẳng tắp dán cơ bụng Tiêu Hữu, theo hoan ái ma sát bắn ra.

Nam nhân cảm thụ được động thịt cực hạn đè ép, gấp không chờ nổi hướng tới tử ©υиɠ chậm rãi cọ cung khẩu mở, không ẩn nhẫn tinh quan, bắn vào tẩm bổ Lục Hoà và em bé trong bụng.

Bởi vì cậu đĩnh bụng, hắn không tiện đè trên người cậu nên hai người nằm nghiêng, bắn xong cũng không rút ra mà cắm ở huyệt khẩu sợ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra.

Dần dần thịt hành lần nữa thô tráng lên, Tiêu Hữu tâm viên ý mã. Hắn thử nhẹ nhàng đâm chọc, không quên trộm nhìn cậu nhắm hai mắt như đi vào giấc ngủ.

Hoa huyệt đã sớm thích ứng nhục cụ thô tráng, cho nên khi nó trừu động tự động bắt đầu phân bố dâʍ ɖị©ɧ, cho nó dễ ra vào.

“Ân……”

Người nhắm hai mắt phát ra một tiếng hừ nhẹ, nam nhân sợ tới mức ngừng lại động tác, ai ngờ cậu chỉ trở mình không tỉnh. Bụng đã 5 tháng trước người, hắn duỗi tay bảo vệ, tiếp tục bắt đầu thong thả đưa đẩy, ánh mắt cực nóng quét nửa người trên cậu trần trụi. Hai vυ' vì trướng sữa càng thêm đầy đặn, nhũ viên hồng diễm đứng thẳng đang nhỏ chất lỏng trắng ra ngoài như trái cây chín lộ thịt quả dụ dỗ người đến nhấm nháp. Tiêu Hữu bị cảnh sắc mê người trước mắt câu đến môi lưỡi khô khan, không khỏi mất khống chế ra vào.

Lục Hòa tỉnh lại trong một trận mãnh liệt đâm cắm, mơ mơ màng màng mở mắt thấy ánh mắt hắn cuồng nhiệt nhìn chằm chằm mình, làm cậu có chút hoang mang.

“Lão công……”

Bị đánh thức còn mang theo ủ rũ vô cùng mềm mại, trực tiếp làm nam nhân hoàn toàn mất khắc chế.

“Lão bà, anh nhịn không được.”

Nói xong nhanh hơn tốc độ đỉnh lộng, không cho cậu cơ hội ngăn cản, đồng thời vùi đầu ngậm vυ' vẫn luôn dụ hoặc hắn mà hút.

May mắn từ khi cậu mang thai tới nay, du͙© vọиɠ tăng vọt, ngực thường xuyên trướng sữa, tiểu huyệt cũng động động liền ướt đẫm chờ côn ŧᏂịŧ tới lấp đầy. Tiêu Hữu tùy tiện đυ.ng vào là có thể gợi lên tính dục.

Hai tay Lục Hòa ôm vai hắn, buồn ngủ phối hợp, cái bụng tròn chạm cơ bụng phát ra hai tiếng kinh hô khẩn trương. Mật huyệt cũng thật cẩn thận phối hợp theo chủ nhân, tần suất đè ép gậy thịt chậm rất nhiều.

Hắn thấy cậu vẻ mặt buồn ngủ, không dám nháo lâu, chờ đến tiểu huyệt cơ khát hút côn ŧᏂịŧ không bỏ hắn kêu lên một tiếng bắn vào, vừa bắn vừa vỗ nhẹ sống lưng trấn an cậu đi vào giấc ngủ, nhưng đầu mình không nâng lên từ hai vυ', ngon lành mυ'ŧ sữa tươi như đang nhấm nháp mỹ vị.