Máy Móc Nam Thần

Chương 50

Lại có một người đáp:

“Phong sư huynh cùng Kỷ đại ca ở tại gian phòng ở tại giáp.”

Ở tại giáp? Bùi Thanh một kiếm quét ngang, kiếm khí bắn ra hình quạt, đem quỷ quái trước sau chém bắn ra hai phía, sau đó tung một phù phát quang, phù sáng rực màu vàng chiếu lên, quỷ quái tiếp xúc với tia sáng liền tê tê thét lên né tránh, tránh không kịp thì sẽ bị kim quang hòa tan, biến thanh một đống bột phấn màu đen.

Trong khoảng thời gian ngắn, vị trí Bùi Thanh không hề có quỷ quái dám to gan tiếp cận. Nhưng mà đồ vật âm tà không vì chút ánh sáng của kim quang mà từ bỏ tham lam máu thịt mới mẻ, bọn chúng trốn ở nơi phù phát quang không chiếu tới, mắt lom lom mà nhìn chằm chằm những thiếu niên kia. Một tấm bùa thời gian tác dụng có hạn, Bùi Thanh lui về phía sau hai bước, tốc độ nói cực nhanh:

“Còn có ai nhớ tới cầu thang ở chỗ nào? Chúng ta di chuyển tới đó, tìm tới phòng giáp!”

Quỷ quái này đó ngày càng nhiều lên, quả thực không có phần cuối, chỉ dựa vào chính bọn hắn, căn bản không có khả năng tiêu diệt hết, nhất định phải đến bên người Phong sư huynh. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau gật đầu.

Trong gian khách sạn này trừ bọn họ ra chu vi mấy trượng chung quanh đều bị hắn vụ tràn ngập, căn bản không nhận rõ được phương vị. Mà những thiếu niên tuổi tác còn nhỏ, rốt cục vẫn là đệ tử nội môn Kiếm tông, ở trong Kiếm tong anh tài nhiều không đếm hết, bọn họ đi bất kỳ môn phái nào khác cũng tuyệt đối được cung cấp như một thiên tài. Lúc này nguy cơ trùng trùng, trong bọn họ trừ đi người trời sinh sợ quỷ như Bùi Mục, không có một ai khác lộ vẻ bối rối, khi nghe đề nghị của Bùi Thanh, mọi người lập tức đem Bùi Mục vây vào giữa, nghe theo mệnh lệnh của người có trí nhớ tốt nhất Bùi Thông, cùng đầu óc tỉnh táo Bùi Thanh đảm nhiệm chỉ huy, hướng lùi về phương hướng cầu thang trong trí nhớ của Bùi Thông.

Hành động quả quyết cấp tốc, không hề có hoảng loạn trì trệ. Những quỷ quái kia tựa hồ cũng đoán ra được ý đồ của bọn họ, không để ý đến phù phát quang, đè lên nhau tràn tới, phóng tầm mắt nhìn, trong bóng tối quỷ ảnh tầng tầng, tàn tạ vặn vẹo tứ chi quấn quít, răng nhọn mang theo máu thịt mơ hồ làm cho người ta thấy sợ hãi.

“Thập tự kiếm trận! Lên!”

Theo câu nói của Bùi Thanh, các thiếu niên đồng thời giơ linh kiếm trong tay tạo thành một vòng, ở trong không trung vung ra một cái đạo ý tích lũy ẩn chứa vô tận, kiếm khí tại trước mọi người hình thành một chữ thập”+”. mang theo khí thế không thể chóng được hướng về phía đám quỷ quái kia.

Vô số chữ thập kết thành một cái võng kiếm khí lớn, quỷ quái xông lại tấm võng không thể trốn. chỉ có thể hét lên quái dị bị cắt nát. Giống như mưa rơi rầm rầm đầy đất.

“Chính là hiện tại!”

Bùi Thanh hét lớn một tiếng, mọi người cùng Bùi Thông hướng về bóng tối phía trước phóng đi, cùng lúc dó, cuối cùng phù phát quang chung quanh bọn họ nổ tung, chiếu sáng chu vi quanh mấy trượng, mà ở kim quang phần cuối cùng, đúng là cầu thang của khách sạn.

Cùng lúc đó, lầu hai phòng giáp. Phong Thả Ngâm cùng Kỷ hành đoan đoan ngồi ở trước bàn, gian phòng bị hắc vụ bao phủ, khắp nơi quỷ quái hoành hành, chỉ có gian phòng này là đèn đuốc sáng như trước, sạch sẽ phảng phất như trong tràng tu la luyện ngục bên trong là nơi duy nhất thanh tịnh.

Phong Thả Ngâm cùng Kỷ Hành ngồi đối diện nhau, giữa hai người bày ra một chậu đồng đựng nước. Chậu này là chậu đồng phổ thông khách sạn mang tới, nước bên trong cũng là nước thường của khách sạn, ngay tại lúc Phong Thả Ngâm vung tay lên, dưới đáy nước trong suốt biến thành màu đen như mực, nước yên ả nổi lên chút gơn sóng, chậm rãi hiện ra hình ảnh các thiếu niên đang chiến đấu với quỷ quái trong đại sảnh.

Ánh mắt Phong Thả Ngâm nhìn hình ảnh từ trong nước chiếu ra cảnh tượng, trên mặt lộ ra mấy phần tán thưởng đối với vãn bối, y đêm thiếu niên đang đứng ở trung tâm chỉ huy chỉ cho Kỷ Hành xem,

“Trước đều không có hảo hảo giới thiệu qua với ngươi, đây là Bùi Thanh.”

Kỷ Hành thuận theo nơi y chỉ nhìn lại, gật đầu biểu thị đã biết. Sáng sớm hôm nay, tại trấn nhỏ Thanh Đồng thời điểm ăn điểm tâm, Phong Thả Ngâm đã lần lượt giới thiệu qua từng người, Kỷ hành không hiểu tại sao đối phương lại muốn nói một lần nữa, sợ hắn không nhớ được? Nếu như là một nhân loại bình thường, trí nhớ xác thực sẽ không tốt. Đại đa số nhân loại bình thường đều không thể nhớ kỹ người xa lạ mới vừa chỉ gặp mặt qua có một lần. Bất quá một cái người máy thì sẽ không cần lo lắng về phương diện này.

Kỷ Hành ngước mắt nhìn đối phương, chờ y tiếp tục nói. Phong Thả Ngâm nói:

“Ta chẳng mấy chốc sẽ kết đan, đợi sau khi ta kết đan, sẽ được cấp thành một phong chủ, thời điểm đó trong tông môn sẽ bắt đầu lựa chọn thủ tích bên trong đám đệ tử(đại sư huynh- đệ tử đứng đầu). Ta dự định bồi dưỡng Bùi Thành trở thành đệ tử thủ tịch đời tiếp theo.”

Kỷ Hành gật đầu nói:

“Bùi Thanh rất thích hợp.”

Tại trong đám thiếu niên này, Bùi Thanh là có năng lực lĩnh đội nhất. Phong Thả Ngâm gật đầu, nhìn thấy các thiếu niên trong hình lảo đảo mà xông lên, có chút buồn cười mà ngoắc ngoắc khóe miệng. lúc này hình ảnh quỷ quái ngày càng nhiều, thực lực so với trước cường hãn hơn, các thiếu niên lại hết sạch sức lực, càng đánh càng lùi, hiển nhiên đã đến cực hạn.

“Thời gian không sai biệt lắm.”

Phong Thả Ngâm đối Kỷ Hành nói:

“Ta đi xem xem tình huống bên kia của sư muội. Kỷ Hành, ngươi… Cẩn thận một chút.”

Nói xong, y liền hướng về cửa đi, chỉ là mới vừa đi hai bước liền quay trở về, y quay lại trước mặt Kỷ Hành bỗng vươn tay ra, như là muốn ôm lấy hắn, nhưng cuối cùng vẫn chỉ khắc chế lại mà vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó quay người mở cửa rời đi. Tại sau khi y đi rồi, trong phòng đèn đuốc sáng ngời bỗng chốc bị âm phong thổi tắt, hắn vụ trước cửa lúc trước bồi hồi không dám tiến vào bây giờ theo khe hở mà chui vào, cấp tốc tràn ngập cả phòng.

Mà đồ vật ẩn nấp trong bóng tối, tựa hồ cũng minh bạch nhân vật lợi hại đã rời đi, còn lại liền có thể để bọn chúng muốn làm gì thì làm. Vì vậy, trước khi trong phòng thanh tĩnh liền chậm rãi vang lên âm thanh bò sát cùng tiếng khàn khàn quỷ dị, chúng nó từ từ tới gần tới gần! Da thịt trắng mịn của thân thể người thanh niên kia, máu thịt tươi mới của tuổi trẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn chúng không ngừng phát ra hưng phấn.

Quấn lấy tứ chi trên thân thể thanh niên, nắm chặt như là con rắn độc quấn lấy con mồi, đến khi con mồi trực triệt để mất đi ý thức có thể mặc cho chúng muốn làm gì cũng được, chúng nó tuyệt đối sẽ không thả lỏng một phần một chút nào.

Mà nhân loại này cũng thực là quá yếu, bị chúng nó cuốn lấy liền không dám cử động, thậm chí ngay cả một chút âm thanh đều không phát ra được, rất dễ dàng liền bị chúng nó bắt làm tù binh. Này đó quỷ dị gương mặt dữ tợn lại một tầng một tầng mà đè lên trên người thanh niên, tranh nhau mà tiến lên muốn được phần một khối máu thịt.

Sau đó chúng nó giống như cành lá bị hút khô, nhẹ nhàng rung lên, một cái lá khô không còn giữ được trên cây to mà từ từ rớt xuống. Ba ba ba, ba ba ba, Kỷ Hành quơ quơ thân thể, quỷ quái liên miên bị xẹp thành những tờ giấy mà rơi từ trên người hắn xuống, rất nhanh liền bay khắp phòng. Con mắt của hắn nhìn những “ Trang giấy” đầy phòng nhìn quét qua một lần, xác định rốt cuộc không còn năng lượng có thể hấp thu, liền ngồi xổm người xuống, đem mấy trang giấy này sắp xếp đè lên.

Không sai, là trang giấy.

Phủ khín gian phòng là đủ hết các thể loại trang giấy quỷ quái dữ tợn, chúng nó trông rất sống động, tựa hồ chỉ cần thêm một bút là có thể bò từ trang giấy ra ngoài, biến thành một cái quỷ chân chính lấy mạng người. Mà đây chỉ là giả. Chỉ cần tại bên trong trang giấy truyền vào năng lượng, là có thể thổi phồng lên thành một con quỷ quái chân thực, làm thành một quân đoàn dùng mãi không hết, làm hao mòn sức mạnh của đối thủ, đạt đến không đánh mà thắng tru diệt kẻ địch.

Hiện tại, bên ngoài những thiếu niên kia gặp phải chính là tình huống như thế, Tại trong mắt bọn họ, những quỷ quái này dữ tợn khủng bố mà vô tận, bọn họ tiêu hao hết sức mạnh vẫn như cũ không có cách nào đem tiêu diệt hoàn toàn, lại không nhìn ra đày chỉ là một loại đạo cụ che mắt người, kẻ thù chân chính trốn ở hậu trường vẽ ra những trang giấy này đặt biệt khủng bố dữ tợn dùng để đe dọa bọn họ, ý đồ lợi dụng nhược điểm tâm lý thiếu niên, dễ như ăn bánh mà đạt được mục đích. Đáng tiếc trúng chiêu chỉ có một người Bùi Mục, dù như thế nào đối với những thiếu niên khác tới nói, này vẫn là một cơn ác mộng, bởi vì khi bọn họ chém gϊếŧ ác quỷ, “khí” trong cơ thể bọn chúng lặp tức đến bên người một cái khác, mà bọn họ đem toàn bộ lực ra công kích, cũng chỉ có thể thành chất dinh dưỡng cho các quỷ quái khác, bởi vậy tuần hoàn cuồn cuộn không dứt, căn bản gϊếŧ cũng không gϊếŧ được, cười cùng đối với bọn hắn chỉ có thể lực cạn kiệt mà chết.

Trừ phi, bọn họ có thể như người máy, đem chúng nó thành sạc dự phòng, đến một cái hút sạch một cái.

Kỷ Hành một bên đè lên trang giấy dò xét tình huống chung quanh, bất cứ lúc nào chuẩn bị đi ra ngoài cứu viện mười mấy cái hài tử chưa đủ mười tám. Bất quá những thiếu niên này hành động rất nhanh, tại Kỷ hành vừa mới đè lên trang giấy cửa phòng liền bị võ vang, ngoài cửa âm thanh Bùi Thông vừa vội nói to:

“Phong sư huynh! Phong sư huynh ngươi ở đâu?”

Gian phòng khách tối ôm đưa tay không thấy, duy nhất không bị ảnh hưởng bởi hắc vụ này chỉ có thể là chủ nhân chế tạo ra nó.

Phúc bá một tay lôi chân tiểu cô nương, đưa nàng kéo đến gian phòng của Giang nương tử, giữa ban ngày khuôn mặt hòa ái đã tiêu thất, hắn còng lưng âm thầm nhìn thẳng phía trước, tiểu cô nương bị hắn kéo hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, nàng ngửa mặt nằm trên đất, tóc tai bị lê trên đất thành một đường dài vết ẩm ướt.

Phòng Giang nương tử đèn sáng, ánh lửa xanh biết xa xôi trên khuôn mặt xinh đẹp chiếu ra một loại quỷ dị màu trắng xanh, nàng ngồi trước gương, không có quay người, mà nhìn chằm chằm cửa phòng trong gương mở ra đóng lại, Phúc bá chầm chậm đem tiểu cô nương kéo tới bên cạnh mình mới nói:

“Đưa nàng để xuống đi, ngươi có thể đi.”

Âm thanh trầm thấp lãnh khốc, hoàn toàn không có nửa phần dịu dàng như ban ngày.

Phúc bá cười ha ha, âm thanh khàn khàn khó nghe đến như quỷ quái, hắn nói:

“Không vội, ta phải chờ ngươi dùng hết, thừa dịp còn mới đem da dẻ của tiểu cô nương lột xuống, làm cho ngươi một bộ da mới.”

Giang nương tử hơi nhướng mày, bất quá rất nhanh liền triển khai, nàng khẽ gật đầu, đang muốn mở miệng đáp ứng. Cửa phòng đang đóng lại chợt bị người gõ vang….