Ngón tay của Hạ Thừa Lãng gảy gảy cái cái đuôi của Trà sữa nhỏ, khẽ cười, Thang Lục Viên nỗ lực như vậy, không có lý do gì không thể thành công, hắn tin tưởng cậu.
"Cậu có ước mơ gì không?" Thang Lục Viên đột nhiên hỏi, cậu đoạt lại Trà sữa nhỏ từ trong lòng Hạ Thừa Lãng, không để Hạ Thừa Lãng tiếp tục chọc ghẹo cái đuôi của Trà sữa nhỏ.
"Ước mơ?" Hạ Thừa Lãng nhíu mày, hờ hững nhếch môi, "Không có."
Trà sữa nhỏ nằm trong lòng Thang Lục Viên ngáp một cái, hai con mắt ngập nước, Thang Lục Viên vỗ về nó, dịu dàng đặt nó lên chiếc đệm bên cạnh.
Trà sữa nhỏ tự động tìm một chỗ thoải mái trên đệm nằm xuống, Thang Lục Viên cong môi khẽ chạm vào tai nó, tiếp tục hỏi Hạ Thừa Lãng, "Vậy cậu có chuyện gì mà luôn muốn làm hoặc hi vọng sẽ làm được không?"
Hạ Thừa Lãng nghe thấy câu hỏi của cậu, không biết nghĩ đến chuyện gì mà ánh mắt trầm xuống, nụ cười bất cần đời bên môi cũng nhạt đi, hắn nghĩ một lúc, điềm đạm trả lời: "Hi vọng Hạ gia càng ngày càng tốt."
Thang Lục Viên có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa Lãng, trong phút chốc, ánh mắt của Hạ Thừa Lãng có sự nặng nề và trưởng thành không phù hợp với tuổi của hắn. Thang Lục Viên thấy hơi kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu lại cảm thấy không có gì khó hiểu cả.
Hạ Thừa Lãng khác với cậu, những đứa trẻ của Thang gia đều được hai ba ba bảo vệ rất tốt, không có gánh nặng gì, có thể tự do thực hiện ước mơ của mình. Nhưng từ nhỏ Hạ Thừa Lãng đã không có cha mẹ, hắn vẫn luôn là người thừa kế của nhà họ Hạ, là chủ nhân tương lai, trên người hắn gánh vác tương lai của Hạ gia.
Những điều này nghe có vẻ hơi nặng nề so với độ tuổi hiện tại của họ, nhưng liệu có phải Hạ Thừa Lãng đã hiểu được những điều này từ sớm, đồng thời bắt đầu gánh vác trách nhiệm của hắn?
Thang Lục Viên im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa Lãng, giọng điệu nghiêm túc: "Tôi tin tưởng là sẽ như vậy, ít nhất là tôi tin tưởng cậu có thể làm được."
Lạnh lùng trong mắt Hạ Thừa Lãng tiêu tán, dần trở nên tĩnh mịch, khóe miệng của hắn bất giác cong lên, Thang Lục Viên tin tưởng hắn, giống như hắn tin tưởng Thang Lục Viên vậy, bọn họ đều sẽ thành công.
Gió gần tối có chút lạnh, từ ô cửa sổ thổi nhè nhẹ vào trong nhà, không biết Trà sữa nhỏ đã ngủ thϊếp đi lúc nào, cơ thể nhỏ nhắn bông xù đang chuyển động theo từng nhịp thở.
Giọng nói của hai người đều nhỏ đi chút, Thang Lục Viên đi tới đóng cửa sổ lại, không khí nặng nề vừa rồi dần dần bị gió thổi bay đi mất không sót lại gì.
Hạ Thừa Lãng cất sách bài tập vào trong ba lô, nhưng hắn còn chưa muốn rời đi, không biết xấu hổ mà nói: "Tôi cảm thấy da tôi hôm nay hơi khô, tôi có thể đắp mặt nạ xong rồi mới về không?"
Thang Lục Viên gật đầu, đứng dậy mở tủ, lấy chiếc mặt nạ bên trong ra đưa cho Hạ Thừa Lãng.
Lúc đầu Hạ Thừa Lãng tưởng rằng là mấy lát dưa chuột, không nghĩ tới lần này thật sự là mặt nạ, hắn giật mình, cầm trong tay nhìn một chút, "Ở đâu ra vậy?"
Thang Lục Viên đóng tủ lại, có chút mất tự nhiên nói: "Lần trước lúc đi qua cửa hàng thì tiện mua."
"Cho tôi sao?" Mắt Hạ Thừa Lãng sáng rực.
"...Ừm." Thang Lục Viên gật đầu, ngày đó lúc cậu đi mua sắm thì đúng lúc nhìn thấy mặt nạ, lúc ấy không biết vì cái gì mà dừng bước, cuối cùng như bị ma xui quỷ khiến mà mua một hộp về, sau khi mua mặt nạ về vẫn đặt ở trong ngăn tủ, không hề động qua.
Hạ Thừa Lãng lấy từ trong hộp ra một cái mặt nạ, không khỏi trộm cười một tiếng, không ngờ thật sự có một ngày hắn sẽ đắp mặt nạ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, liền vội hỏi: "Cậu sẽ không mua cả gương nữa chứ."(trông đáng iu quá nên chèn dô =)))
Thang Lục Viên lắc đầu, "Tôi quên, lần sau sẽ mua."
"Không sao không sao, quên rồi thì quên nó đi, không cần mua." Hạ Thừa Lãng cười thầm trong lòng, may là Thang Lục Viên quên, hắn cũng không muốn đối mặt với gương rồi đắp mặt nạ trước mặt Thang Lục Viên đâu, chẳng những mang đầy khí chất của O, mà còn bỏ lỡ một cơ hội tốt để đến gần Thang Lục Viên.
Hắn đưa mặt nạ cho Thang Lục Viên, "Hay là cậu đắp cho tôi đi, tôi không tự đắp được."
"Không phải cậu thường xuyên đắp mặt nạ sao? Sao lại không đắp được?" Thang Lục Viên không cầm lấy mặt nạ, mà nghi ngờ nhìn hắn.
"Ở đây không có gương, tôi chỉ có thể soi gương rồi đắp mặt nạ, không có gương thì không được." Đương nhiên Hạ Thừa Lãng lại bắt đầu chơi xấu, "Lục Viên tốt bụng à, cậu đắp cho tôi đi."
Thang Lục Viên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cầm lấy mặt nạ, cậu cũng giống như Hạ Thừa Lãng chưa bao giờ đắp mặt nạ, hơn nữa nhà cậu đều là đàn ông, nên không những cậu không đắp mặt nạ mà còn chưa bao giờ xem qua người khác đắp nó, có thể nói rằng về mặt nạ thì cậu dốt đặc cán mai.
Sau khi mở gói ra, cậu nhìn nó một lúc, do dự một lúc rồi hỏi: "Tại sao lại có hai lớp? Đều đắp hết lên mặt sao?"
Hạ Thừa Lãng cũng không biết, trong nhà chỉ có ông nội và hắn, hắn không quen dùng mặt nạ, hắn chỉ thấy Omega của Trần Thiệp đắp qua một lần, nhưng hắn cũng không biết Omega đó dùng loại nào.
Hắn cầm lấy hai lớp mặt nạ nhìn xem, một cái mềm mềm một cái dạng tấm lưới, sờ tới sờ lui thì đều có cảm giác ẩm ướt, dường như cũng không có khác biệt bao nhiêu.Hắn rối rắm trong chốc lát, vì để tránh cho Thang Lục Viên sinh nghi, đành phải kiên trì giả vờ như rất hiểu nói: "Đều đắp hết, cứ chồng lên nhau rồi đắp như thế này, đắp như vậy sẽ có hiệu quả tốt nhất."
Thang Lục Viên không nghi ngờ hắn, gật đầu rồi lấy mặt nạ ra, trong quá trình này, cậu cẩn thận từng li từng tí không để hai mặt nạ tách rời nhau, sau khi lấy ra cả hai ra, cậu mới đắp mặt nạ lên mặt Hạ Thừa Lãng từng chút một.
Mặt nạ rất mỏng, dù cho có chồng lên nhau như vậy cũng vẫn mỏng, Hạ Thừa Lãng có thể cảm nhận được đầu ngón tay mềm mại của Thang Lục Viên xuyên qua mặt nạ, đầu ngón tay của Thang Lục Viên nhẹ nhàng di chuyển trên mặt hắn, mát lạnh thoải mái, hắn có chút muốn cười, nhưng lại sợ cười rớt mặt nạ, đành phải cố gắng chịu đựng.
Mặt nạ đúng lúc đắp đến gần mắt, Thang Lục Viên thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại."
Hạ Thừa Lãng nghe lời nhắm mắt lại, khi ở cùng Thang Lục Viên, phần lớn thời gian hắn đều rất nghe lời cậu, không phải chiếu lệ mà là thật tâm thật ý muốn nghe lời Thang Lục Viên, hắn muốn khống chế bản thân thế nhưng hắn lại càng ngày càng tận hưởng cảm giác thoải mái khi ở bên Thang Lục Viên, có Thang Lục Viên ở đó, dù cho có đắp mặt nạ thì hắn cũng phá lệ cảm thấy hưởng thụ.
Có tiếng mở cửa, hẳn là Thang Thất Viên đã về, Hạ Thừa Lãng không mở mắt, nghe thấy tiếng cửa được mở ra rồi lại đóng vào, sau khi người đi vào, hắn nhắm mắt lại chào hỏi: "Hi!"
"Chào cậu..." Giọng Thang Thất Viên nhanh chóng vang lên, trong giọng nói mang theo một chút kinh ngạc và nghi hoặc, "Cậu đang đắp mặt nạ sao?"
"Ừm." Hạ Thừa Lãng luôn ghi nhớ thân phận Omega của mình hiện tại, vô cùng sinh động mà tạo dáng tay hình hoa lan chạm vào mặt nạ trên mặt mình: "Đắp mặt nạ rất tốt cho da, nếu có thời gian, cậu cũng nên đắp một cái đi. Cậu nhìn da tôi đẹp như vậy, cũng là do tôi kiên trì đắp mặt nạ mỗi ngày, nếu không có bận gì thì nên đắp mặt nạ nhiều hơn, rất tốt cho sức khỏe thể chất và tinh thần, đặc biệt là Omega nên chú ý bảo dưỡng, nếu không sau này Alpha sẽ không thích đâu."
(*) Hoa lan chỉ: tạo dáng ngón tay hình hoa lanĐây là một cái cớ mà hắn đã chuẩn bị thật kỹ cho mình, hắn muốn lấy lý do này để ở lại và có nhiều cơ hội đến gần Thang Lục Viên hơn, để hắn có thể yêu cầu Thang Lục Viên đắp mặt nạ cho hắn thêm vài lần nữa, tốt nhất là thuyết phục Thang Lục Viên đắp mặt nạ cùng hắn. Như vậy hắn có thể tự tay đắp mặt nạ cho Thang Lục Viên, nhân cơ hội chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lạnh lùng của Thang Lục Viên, mà ẩn ý của hắn chính là, làn da của hắn đẹp như vậy, Lục Viên, cậu có thích nó hay không?
Sau khi hắn nói xong, trong phòng yên tĩnh một lúc, không đợi Thang Thất Viên trả lời, giọng nói của Thịnh Sầm đột nhiên vang lên: "Anh không ngờ em lại có thói quen như vậy."
Hạ Thừa Lãng giật mình, anh họ? Thanh âm của Thịnh Sầm trầm trầm, nhất định hắn không nghe lầm.
Hắn lập tức mở mắt, có chút hoảng sợ ngẩng đầu nhìn sang, kết quả liền thấy Thịnh Sầm và Thang Thất Viên đang đứng cạnh nhau trước ghế sô pha, chăm chú nhìn xuống chiếc mặt nạ trên mặt hắn.
Vẻ mặt của Thịnh Sầm giống như thể anh đang nhìn vào một thứ vật kỳ quái nào vậy, trong khi đôi mắt của Thang Thất Viên tràn đầy sự tò mò, dường như cậu muốn tìm hiểu sâu thêm về chiếc mặt nạ trên mặt hắn.
Hạ Thừa Lãng bị dọa đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, nếu không phải mặt nạ của hắn là do Thang Lục Viên tự tay đắp, nhất định hắn đã lập tức kéo mặt nạ xuống.
"Anh họ, sao anh lại ở đây?" Hạ Thừa Lãng cố nén xúc động muốn kéo mặt nạ trên mặt xuống, thanh âm tràn đầy kinh hãi hỏi.
Môi mỏng của Thịnh Sầm nhấp nhẹ, ánh mắt một lời khó nói hết nhìn hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới, như thể hôm nay mới nhận biết hắn lần nữa vậy.
Thang Thất Viên đứng ở một bên, giọng nói nhẹ nhàng trả lời thay cho Thịnh Sầm: "Bạn học Thịch đưa tôi về, đúng lúc tôi muốn đưa sách bài tập cho cậu ấy, cho nên cậu ấy cùng đi lên tầng với tôi."
Thang Thất Viên nói xong, nhanh chóng quay trở lại phòng, lấy ra một cuốn sách bài tập, đưa cho Thịnh Sầm, dặn dò nghiêm túc: "Cái này cho cậu, về nhà nhớ chăm chỉ luyện tập, nếu có chỗ nào không hiểu thì có thể gọi điện thoại hỏi tôi, nếu như không vội, có thể đợi hôm sau đi học tôi giải cho cậu, như thế thì tôi sẽ giảng giải càng rõ ràng cụ thể hơn, cậu cũng có thể tăng tốc độ tiến bộ."
"Ừm." Thịnh Sầm cầm sách bài tập trong tay, quay đầu nhìn Hạ Thừa Lãng, im lặng một lúc rồi nói: "Anh sẽ bảo mẹ lần sau đến gặp em thì sẽ mua một ít mặt nạ theo cho em, cũng sẽ bảo bà nói chuyện với ông ngoại một lần nữa về chuyện giáo dục em."
Hạ Thừa Lãng cảm thấy mặt nạ trên mặt mình lúc này giống như lửa vậy, nóng rực, hắn vội vàng lắp ba lắp bắp giải thích: "Không phải... Anh họ... Không phải đâu, anh nghe em nói, cái này thật ra là..."
Thịnh Sầm không cho hắn cơ hội nói thêm, thẳng thừng nói với Thang Thất Viên: "Tôi đi trước."
"Ừm, bạn học Thịnh, cậu phải cố gắng học tập, tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ tiến bộ."
Thịnh Sầm nghe Thang Thất Viên nói xong, gật đầu với Thang Lục Viên, cuối cùng nhìn thật sâu vào Hạ Thừa Lãng, cầm lấy sách bài tập, quay người bước ra ngoài.
Aiiii, không phải... Anh họ anh nghe em giải thích đi mà!
Hạ Thừa Lãng vươn tay cào vào khoảng không, hắn muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng hắn không thể đuổi theo với chiếc mặt nạ trên mặt, hắn muốn giải thích, nhưng Thang Lục Viên và Thang Thất Viên đều ở đó, không thể giải thích được, đây là lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là có miệng mà khó biện minh (*), tự gây nghiệt thì không thể sống!
(*) Từ gốc là 有口难言 (hữu khẩu nan ngôn)
Thang Lục Viên vỗ vai hắn, giúp hắn đắp lại phần mặt nạ đã nhô lên, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, cậu đã nói nam giới cũng có thể đắp mặt nạ, cái này rất bình thường, tôi tin tưởng anh họ và dì đều sẽ ủng hộ cậu."
Hạ Thừa Lãng khóc không ra nước mắt, đàn ông đắp mặt nạ là rất bình thường, thế nhưng trước kia hắn chưa từng làm cái dáng tay hoa lan này trước mặt anh họ đâu! Không, phải nói, trước giờ trong cuộc đời này hắn cũng chưa từng làm cái dáng tay hoa lan này đâu mà!