Mỗi khi đến ngày kiểm tra sát hạch thì tâm trạng của Lục Hi đều không tốt.
Không phải vì thành tích của cậu kém mà là gì mỗi lần thi cử, trường học đều sắp lại chỗ ngồi.
Khối chúng tôi có tổng cộng mười lớp, lúc sắp xếp phòng thi trường sẽ dùng hai phòng thí nghiệm để xếp ra mười hai phòng, phòng thi một và hai là dành cho top 50 học sinh đứng đầu trường, phòng thi thứ ba đến 12 mỗi phòng gồm 40 học sinh, vừa đủ nhét 450 người.
Lục Hi tất nhiên ở phòng thi số một kiểm tra, điểm của cậu còn cao hơn người có vị trí thứ hai trong lớp đến mấy chục điểm, kéo thù hận về một cách vững vàng.
Điểm số của tôi dao động giữa phòng thi thứ năm và thứ ba, tạch thì đứng vị trí 150, làm bài tốt có thể bước vào top 100, nhưng top 50 thì chỉ có nằm mơ.
—— Cho nên, mấy ngày kiểm tra, Lục Hi đều phải cùng tôi tách chỗ ngồi.
Đây mới là nguồn gốc khiến cho tâm trạng Lục Hi không tốt.
Trước kiểm tra một tuần, Lục Hi đã bắt đầu lầm bà lầm bầm bất mãn, một bên bất mãn, một bên giúp tôi ôn tập kiểm tra, ôn tập ôn tập, lại càng thêm bất mãn.
Tôi không biết khi người khác xem tiểu thuyết đọc được trong truyện có nhân vật IQ cao, tùy tiện lật sách giáo khoa, không nghe giảng nhưng điểm vẫn cao, có khi nào cảm thấy đây là đang chọc cười. Nhưng tôi có thể lấy nhiều năm ở chung ra đảm bảo, Lục Hi gần như là người kiểu này, điều duy nhất cậu quan tâm chính là trình tự làm bài, chỉ cần không trừ điểm trình tự, còn lại không là vấn đề.
Trí nhớ tốt, hiểu biết nhiều, tốc độ não đi kèm một cái động cơ......Nếu bạn cùng một người có chênh lệch quá lớn, bạn sẽ mất đi cảm giác ghen tị và động lực, chỉ còn lại sùng bái.
—— Về phần tôi, khi nghĩ về bạn trai, tôi đều có cảm giác may mắn lẫn vinh hạnh, giống như IQ bản thân cũng rất cao.
Lục Hi không cần ôn tập, nhưng tôi cần ôn tập, vì thế tôi cẩn thận viết đề cương mà thầy cô cho để ôn tập. Bên cạnh, Lục Hi cầm sách giáo khoa của tôi, gạch cho tôi những phần trọng điểm trong đề thi.
Trên thực tế sách giáo khoa của cậu ấy rất sạch sẽ nhìn y chang sách mới vậy, ngược lại sách của tôi tất cả đều là bút tích Lục Hi.
"Tiểu Nhạc, hết giờ." Lục Hi bỗng nhiên cắt ngang tôi.
Tôi yên lặng nộp bài thi: "Câu hỏi cuối đề tớ chưa xem, câu hỏi thứ hai......câu hỏi thứ hai từ dưới lên......đã viết chữ "Giải"."
"Không sao, câu hỏi cuối đề cậu không cần làm, câu hỏi thứ hai từ dưới lên có thể làm được bao nhiêu thì làm......đã đạt được mục tiêu của cậu rồi." Lục Hi nhận xét bài thi của tôi với tâm trạng vui vẻ, thuận tiện đưa ghi chép những phần trọng tâm cho tôi, "Tớ đã đánh dấu vài ví dụ mẫu, ít nhất sẽ có một câu hỏi giống ở trong này, nếu thật sự không làm được thì cậu hãy ghi nhớ các bước giải của câu hỏi mẫu, đến lúc đấy chỉ cần đổi số rồi làm rập khuôn theo là được."
"Lục Hi đại nhân." Tôi cơ hồ muốn quỳ cả hai đầu gối xuống đất, "Xin ngài hãy ra bài thi cho chúng tiểu nhân."
"Tớ cũng muốn......" Lục Hi vô cùng nghiêm túc mà thở dài, sau đó vẻ mặt mong đợi, "Như vậy tớ có thể cho Tiểu Nhạc một bài thi riêng, vậy là lần sau cậu sẽ làm bài thi ở lớp một, có thể ngồi cùng một phòng thi với tớ rồi."
"Làm gì có loại bài thi này chứ." Tôi dở khóc dở cười.
Lục Hi nghiêng đầu, nhướng mày nói: "Tiểu Nhạc, tớ thích ăn bông cải xanh sao?"
"Hửm? Thích, nhưng hình dáng của nó......hình dáng......"Tôi suy nghĩ nửa ngày xem nên miêu tả thế nào, cuối cùng khoa chân múa tay ra một hình dạng, "Đại khái là phải như vậy, màu xanh biếc, thoạt nhìn bông cải xanh phải trông đầy đặn tươi mới."
"Phim kinh dị và phim lãng mạn, tớ thích xem phim nào hơn?"
"Cả hai cậu đều không thích, cậu thích xem phim khoa học hoặc khoa học viễn tưởng."
"Khi nào thì tớ bắt đầu cao hơn cậu?"
"Cấp 2 lớp 6 học kì 2, là tớ phát hiện ra."
"Cậu xem, ra bài thi như vậy, không phải chỉ có Tiểu Nhạc làm được sao?" Lục Hi cười đến mức vẻ mặt sáng lạn.
"Ha ha ha...... Nhưng mà trước đó, tổ ra đề sẽ đá cậu khỏi nhóm luôn."
Lục Hi bĩu môi, bỗng nhiên tiến đến gần tôi, một bên đùa giỡn một bên làm nũng: "Nhưng tớ rất là chán, làm bài thi xong thì chẳng còn gì để làm nữa, nếu ở cùng một phòng thi với cậu thì tớ còn có thể ngắm cậu. Ở phòng thi một chẳng có tí thú vị gì, tớ có thể làm bài điểm kém một chút để lần sau ngồi cùng một phòng thi với cậu không? Cậu làm được bao nhiêu câu cũng được, tớ sẽ áng chừng điểm."
"Không được." Tôi dùng hai tay nhéo mặt cậu, "Không phải đã nói qua rồi sao? Tớ thích cậu đạt được thành tích tốt ở phòng thi một, nếu cậu cố ý làm thế, tớ sẽ không vui."
"Được rồi." Vẫn là vẻ mặt ủy khuất ấy, "Bởi vì thời gian thật sự rất dài, rất rất dài, cậu thì lại ở phòng học khác...... Tớ nhịn không được liền nghĩ ngợi, Tiểu Nhạc hiện tại như thế nào, có hay không đột nhiên choáng váng đầu, đột nhiên bụng đau, đột nhiên té xỉu bị đưa đến phòng y tế mà tớ không biết......"
Tuy rằng biết suy nghĩ này là do Lục Hi tự nghĩ ngợi, nhưng trong lòng tôi vẫn mềm nhũn: "Thật sự sẽ không, cậu không cần phải nghĩ linh tinh, thời gian thi không phải chúng ta đều trao đổi bút sao? Cậu dùng bút của tớ rồi thì phải kiên trì một chút."
"Còn có cục tẩy, bút máy, bút chì kim, thước kẻ, com-pa."
Tôi xoa đầu cậu: "Ừm ừm, được, đều cho cậu tất."
Lục Hi bắt đầu được voi đòi tiên: "Tiểu Nhạc, đổi cả túi đựng bút luôn nhé?"
"Cậu xác định muốn lấy túi đựng bút thỏ con của tớ?"
"Tớ muốn."
"...... Không được."
Cuối cùng, tôi phải hôn lên gương mặt Lục Hi để ngăn cậu ấy tiếp tục nhìn tôi với ánh mắt tủi hờn kia ——bởi nếu tiếp tục như thế thì tôi chắc chắn sẽ thỏa hiệp, không ổn.
Tôi tiếp tục đọc quyển sách giáo khoa đã được Lục Hi đánh dấu, còn Lục Hi tiếp tục nhận xét bài thi của tôi, bầu không khí khôi phục lại một vẻ yên tĩnh.
Nhìn quyển sách giáo khoa có một đống bút tích của Lục Hi, lòng tôi tâm phục khẩu phục: "Lục Hi, tuy rằng tớ đã hỏi cậu nhiều lần......Nhưng vì sao đầu óc cậu lại có thể tốt như thế chứ!"
—— cảm giác giống như là trùng đế giày* hướng về phía nhân loại rống to: Vì sao ngươi có nhiều tế bào như vậy!
*Trùng đế giày là đại diện của lớp Trùng cỏ. Tế bào trùng đế giày đã phân hóa thành nhiều bộ phận. Mỗi bộ phận đảm nhận một chức năng sống nhất định. Trùng giày được con người biết đến trước tiên trong thế giới động vật đơn bào.
Rồi đầu tôi được Lục Hi nhẹ nhàng xoa: "Tớ cũng trả lời cậu rất nhiều rồi đó Tiểu Nhạc, đầu óc tớ đúng là rất tốt, nhưng nếu so sánh với cậu thì tớ lại trở nên rất ngốc."
"Tớ một xíu cũng không cảm thấy vậy, cậu từ chỗ nào nhìn ra được."
"Chỗ nào cũng nhìn thấy, có thể bởi vì đầu óc tớ tốt hơn cậu, cho nên mới có thể nhìn ra chăng?"
"......Không phải cậu đang tự mẫu thuẫn với chính mình sao?"
"Không phải đâu, đầu óc tốt với việc tớ rất ngốc, hai cái này hoàn toàn không mâu thuẫn. "Lục Hi gục đầu vào vai tôi, mang theo nụ cười vừa thoải mái lại đơn thuần, "Một tên ngốc có đầu óc tốt là một chuyện đáng sợ, cho nên cậu phải coi chừng tớ đấy."
"Rồi rồi, cậu yên tâm mà ngốc đi." Tôi xoa đầu cậu —— tóc của Lục Hi rất mềm, giống hệt cậu.
Lục Hi cọ cọ lòng bàn tay của tôi, tôi theo bản năng mà quay đầu, thấy cậu nhìn tôi, trong mắt lộ ra tâm tư nho nhỏ, sau đó thành kính khen ngợi: "Cậu xem Tiểu Nhạc, cậu thông minh như vậy đó......."
Tôi bị cái ánh mắt này nhìn đến nóng cả người, yên lặng dời đi tầm mắt, tiếp tục chép câu hỏi mẫu.
Nhưng Lục Hi khẳng định biết phản ứng của tôi đại biểu cho cái gì, vì vậy cậu mỉm cười hài lòng, ngoan ngoãn ngồi xuống đánh dấu câu làm sai trong bài thi của tôi.
Tôi chép xong câu hỏi mẫu.
Lục Hi trả bài thi lại cho tôi.
Tôi nhìn chằm chằm bài thi một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm —— hôm nay ôn tập không sai nhiều lắm, không học nữa cũng có thể qua được..
Rồi tôi mới chọc vào bả vai Lục Hi, phát hiện khuôn mặt của cậu nhìn tôi toát lên vẻ chờ mong.
......Tôi liền biết.
"Lục Hi." Tôi hít sâu một hơi, nói ra câu vừa rồi vẫn luôn nghẹn ở cổ họng: "Vẫn chưa được, cậu đây là đang đùa giỡn với lưu manh, tớ sẽ không vui."
Khuôn mặt chờ mong của Lục Hi toàn bộ biến thành một nụ cười rạng rỡ, xem ra cậu đang cực kì vui vẻ.
"Xin lỗi Tiểu Nhạc, tớ bây giờ nên hôn cậu." giọng điệu cậu cực kì vui sướиɠ.
—— Người ngốc có đầu óc tốt rất đáng sợ, đó là sự thật.
...... Mà tôi thích là được, ha ha.