Công Chúa Hoa Anh Đào

Chương 2

Chương 2: Về việt nam (1)
Sáng hôm sau tại Tokyo, Nhật Bản

- Tiểu thư, người mau dậy đi ạ, lão gia và phu nhân đang chờ người ở dưới lầu.- Tiếng của Băng Nhi từ ngoài cửa vọng vào.

- Ưm, ta xuống bây giờ đây .- Uể oải nhấc thân mình ra khỏi chiếc giường, cô không khỏi cảm thấy mệt mỏi. Tại tối hôm qua gặp ác mộng nên mãi 4h sáng cô mới có thể ngủ lại được. Lê thân mình vào phòng tắm, cô suýt ngã ngửa khi thấy bộ dạng của mình trước gương. Đầu tóc thì rối xù, quần áo thì nhàu nhĩnh, mắt thì xuất hiện hai quầng thâm đen y hệt mắt gấu trúc. Thật mất hết cả thể diện.

Sau khi đã chăm chút lại cho nhan sắc của mình, Thiên Di khoác lên người một chiếc váy màu trắng sữa rồi bước xuống lầu. Thực sự trông cô lúc này không khác gì một thiên sứ.

Bước xuống lầu, Thiên Di đã thấy hai hàng người hầu đứng xếp hàng ngay ngắn dưới cấu thang.

- Chúc tiểu thư buổi sáng tốt lành.- Họ đồng thanh hô làm Thiên Di khẽ nhăn mặt.

- Được rồi, không cần để ý tới em, mọi người mau đi làm việc của mình đi.- Cô phẩy tay rồi đi đến bàn ăn.

- Cha, mẹ hai người dậy sớm vậy ?

- Sớm sao, bây giờ đã là 9h sáng rồi đó Tiểu Di, rốt cuộc tối qua con đã làm gì mà bây giờ trông con uể oải quá vậy hả?- Ông Hàn Lâm, cha Thiên Di, lên tiếng hỏi

- Hì, chắc tại tối qua con đọc sách khuya quá nên giờ hơi mệt thôi.

- Sức khỏe của con không tốt nên phải chú ý một chút, đừng làm việc quá sức.- Hàn phu nhân vừa vuốt tóc cô vừa dịu dàng nói.

- Con tự biết chăm sóc bản thân mình, mẹ đừng lo.

- Được rồi vậy cả nhà ta mau ăn thôi.

- Khoan đã thưa cha, con có chuyện muốn nói, à không, nói chính xác hơn là xin ý kiến của ba mẹ. Ưmm, thật ra… con…

- Có chuyện gì sao? Con mau nói đi.- Thấy Thiên Di cứ ấp úng mãi, Hàn lão gia lên tiếng giục

- Thưa ba mẹ, con… muốn về Việt Nam.- Hít một hơi thật sâu Thiên Di nghiêm túc nói làm cho cha cô khẽ biến sắc nhưng lại nhanh chóng che giấu đi

- Về Việt Nam? Tại sao tự nhiên con lại đòi về bên đó.- Hàn phu nhân sau khi lấy lại bình tĩnh liền lên tiếng hỏi cô.

- Ừm, tại vì cũng lâu lắm rồi con không về đó, con cảm thấy rất nhớ mọi người.- Thiên Di vội trả lời câu hỏi của mẹ mình, ánh mắt cô tràn đầy hy vọng. Cô thực sự rất muốn về Việt Nam, hơn nữa về bên đó, cô còn muốn tìm hiểu một chuyện.

Hàn Lâm khẽ trầm mặc, không phải là ông không muốn cho cô về đó, chỉ là… nếu cô nhớ ra tất cả mọi chuyện ông sợ cô sẽ bị tổn thương, đứa con gái này của ông lại rất nhạy cảm, tính cách của cô ông hiểu hơn ai hết, nếu một khi cô nhớ ra mọi chuyện thì nhất định sẽ không bỏ qua cho những kẻ đó.

Thấy cha mình không lên tiếng, trong lòng Thiên Di không khỏi lo lắng, bữa sáng vui vẻ này bị cô phá hủy hết rồi. Nếu không phải tại cuộc nói chuyện với Amy ngày hôm qua thì cô nhất định sẽ không bao giờ có ý nghĩ quay về Việt Nam. Amy chết tiệt, cậu hại tớ rồi

~~~

Hôm qua khi đang ngồi nghiền nốt cuốn tiểu thuyết ngôn tình thì cô nhận được điện thoại của Amy gọi tới, cô liền bắt máy nghe. Cô chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói với tần suất cực lớn