Liêu thị cũng suýt chút quăng chung trà.
Thật ra lúc ở đình Thanh Ấm, công chúa Phúc Gia cũng đã nói muốn mời Kỷ Nguyệt tiến cung, chỉ là nàng một câu cũng chưa nói, nên đối với người nhà Kỷ gia, tất nhiên là vô cùng hoảng hốt.
Liêu thị vội vàng gọi Kỷ Nguyệt tới.
Nguyệt nhi, công chúa Phúc Gia mời con và Dao Dao tiến cung...Hôm đó, có phải là xảy ra chuyện gì không? Nếu không thì, công chúa cao cao tại thượng sao lại mời các nàng đi làm khách?
Lúc đó Kỷ Nguyệt cũng cho rằng công chúa nói đùa thôi, ai ngờ công chúa thật sự cho là thật.
Con vẽ tranh cho công chúa xem, nàng rất thích, có lẽ vì vậy nên mời vào.
Nếu thật được công chúa yêu thích, Liêu thị nhẹ nhàng thở phào, trong lòng cũng có chút đắc ý, mặc dù lúc trước bà bất chấp để gả cho Kỷ Chương, nhưng sau khi sinh được con gái, không nhịn được muốn suy xét cho mấy đứa bé. Dưới ánh mắt của bà, ba đứa con của bà đều rất xuất sắc, chỉ là gia thế kém một chút.
Bây giờ Kỷ Nguyệt có thể vào cung làm bạn với công chúa, nói thẳng ra, đó là vinh dự vô cùng lớn lao.
Nhanh đi, các con nhanh chóng thay quần áo cẩn thận, rồi nhanh chóng đi, đừng để công chúa chờ lâu.
Gương mặt bà tươi cười.
Kỷ Dao so với ăn hoàng liên* còn khổ hơn.
*một vị thuốc vô cùng đắng.
Nghìn tính vạn tính, không tính được có một ngày như thế này!
Vậy mà tỷ tỷ còn phải vào cung sớm hơn so với kiếp trước, mặc dù không phải tuyển phi, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, nếu biết sớm, không bằng nàng bị bệnh lúc Đoan Ngọ cho rồi.
Kỷ Dao thở dài, làm gì có tâm tư trang điểm, mặc đại một bộ váy áo, chải búi tóc nụ hoa, cài một cây trâm lên xem như xong.
Kỷ Nguyệt thấy nàng như vậy, hỏi: Làm sao vậy, Dao Dao?
Không có gì, chỉ là cảm thấy buồn phiền.
Kỷ Nguyệt mỉm cười: Mới còn bé, buồn phiền cái gì? Lại có tâm sự gì à?
Cung cấm rất đáng sợ. Kỷ Dao giữ chặt tay tỷ tỷ, Tỷ tỷ, tỷ nhớ cẩn thận. Nàng muốn cầm khăn che lại khuôn mặt xinh đẹp của tỷ tỷ.
Thông minh như Kỷ Nguyệt, hơi hiểu được tâm tư của nàng, khẽ cười nói:Muội đừng lo lắng như vậy, chỉ là đi chơi với công chúa, nghĩ đi đâu vậy? Lúc đó chúng ta chỉ ở trong điện, vẽ xong thì lập tức trở về, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Chỉ hi vọng là vậy.
Hai người ngồi lên kiệu, đi vào hoàng cung.
Công chúa Phúc Gia là công chúa duy nhất trong cung, không có tỷ muội, các ca ca cũng đều lớn rồi, hơn nữa không thường ở chung một chỗ, cho nên nàng thường cảm thấy cô đơn. Hoàng thượng lại cưng chiều nàng, cho nên có được đặc quyền, thỉnh thoảng có thể mời các cô nương vào cung.
Chuẩn bị thêm thức ăn ngon. Công chúa Phúc Gia dặn dò cung nữ, mong ngóng trông chờ.
Lần trước khi Kỷ Nguyệt vẽ, nàng càng ngắm càng thích, nhưng mà khi mình vẽ, lại không giống chút nào, sai họa sĩ trong cung vẽ lại, bọn họ cũng không vẽ ra linh hồn giống vậy.
Kỷ đại cô nương này thật sự là một cô gái tài hoa.
Công chúa Phúc Gia rất quý người tài.
Chờ đợi khoảng một chén trà*, cuối cùng hai tỷ muội cũng đã tới.
*10 phút.
Công chúa Phúc Gia tự mình ra cửa đón.
Cuối cùng các ngươi cũng tới rồi, ta đang đợi, Nàng cười vẫy gọi, Mau vào đây, trong điện rất mát mẻ.
Công chúa hiền lành thân thiện, Kỷ Nguyệt và Kỷ Dao cũng không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ.
Không cần gò bó. Công chúa Phúc Gia nhìn về Kỷ Dao, Đây chính là muội muội của ngươi? Nàng cười khanh khách một tiếng, Không giống ngươi lắm, nhưng mà giống ta, nhìn thử xem, lông mày của chúng ta giống nhau như đúc, nhưng đôi mắt của ngươi đẹp hơn ta.
Công chúa Phúc gia là người như thế nào, Kỷ Dao hiểu rất rõ, chính là một tiểu cô nương đáng yêu, không có mưu mô gì, kết cục của nàng ấy cũng rất tốt, mấy năm sau gả cho một thế tử phủ Quốc Công văn võ song toàn.
Dù sao cũng là người bên cạnh Tống Vân, sẽ không có kết quả không tốt.
Kỷ Dao cười cười, giả vờ xấu hổ.
Nàng thực sự không nghĩ đến việc cố tình lấy lòng công chúa Phúc Gia, tránh khỏi rước lấy phiền phức.
Tiểu cô nương cúi thấp đầu, không nói lời nào.
Nhưng công chúa Phúc Gia không để ý, nói chuyện vẽ tranh với Kỷ Nguyệt.
Ta còn đưa cho mẫu phi xem, bà cũng rất thích...Nếu không hôm nay, ngươi vẽ tiếp cho ta con thỏ, còn thêm con cừu nhỏ!
Kỷ Nguyệt cười một tiếng: Tất nhiên có thể, chẳng qua sẽ mất rất nhiều thời gian.
Không có việc gì, ngươi có thể ở đây dùng cơm trưa. Công chúa Phúc Gia nói, Ta mời các ngươi ăn cơm trưa, chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn, được không?
Thật là một công chúa đáng yêu, từ nhỏ Kỷ Nguyệt đã dẫn theo muội muội, tự nhiên sẽ yêu thích các cô bé nhỏ tuổi, dịu dàng nói: Được, cảm tạ công chúa, vậy thì bây giờ thần nữ liền vẽ cho công chúa.
Công chúa Phúc Gia sai người lấy bút và mực.
Lúc Kỷ Nguyệt vẽ, nàng ấy vẫn luôn líu lo, vây quanh bên người, hỏi han, Kỷ Dao thấy như vậy, cảm thấy cứ tiếp tục như thế, công chúa Phúc gia sẽ hoàn toàn bị tỷ tỷ thu hút. Lỡ như bảo tỷ tỷ vào cung mỗi ngày, làm sao cho tốt bây giờ, thường đi ven bờ sông sao có thể không ướt giày!
Kỷ Dao yên lặng ăn mấy khối điểm tâm hương vị ngọt ngào, đi qua đó.
Tỷ tỷ, nếu không thì chờ về lại vẽ tiếp rùa già trăm năm, chính là cái con muội nuôi...
Công chúa Phúc Gia nghe thì ngạc nhiên: Rùa già trăm năm?
Đúng vậy, lớn như vậy nè. Kỷ Dao khoa chân múa tay một chút, Trên lưng có hoa văn rất đẹp, bình thường không thích động đậy, nhưng mà thấy có người đến, ngay lập tức thò đầu ra đòi ăn.
Thật sao? Công chúa Phúc Gia vô cùng hứng thú, Nó còn nhận biết người sao?
Đúng vậy, công chúa người có thể nuôi thử mấy con, càng nhiều càng náo nhiệt, mấy con này cũng không khó nuôi, chỉ cần đặt trong chum sứ...
Nàng phải gợi ý cho công chúa mấy thứ vui để chơi, để nàng ấy dời chú ý khỏi bức vẽ, đỡ phải có chuyện gì nhìn chằm chằm cô nương nhà khác.
Công chúa Phúc Gia nghe rất hứng thú, đồng thời để ý Kỷ Dao, đột nhiên nói: Ngươi có biết đấu cỏ không!?
Biết. Đấu cỏ ai không biết, Kỷ Dao vô thức trả lời.
Vậy chúng ta đi đấu cỏ đi? Công chúa Phúc Gia giữ chặt nàng, Kỷ đại cô nương cũng không biết vẽ xong mất bao lâu, chúng ta đi ra ngoài chơi một lúc.
Trời!
Kỷ Dao vô cùng nhức đầu.
Nhưng dù sao cũng là công chúa, không tiện từ chối.
Kỷ Dao đành phải đi theo nàng đến ngự hoa viên.
Nơi này cỏ nhiều, chúng ta chia ra tự hái phần của mình, không cho phép mượn tay cung nữ, như vậy không công bằng. Công chúa Phúc Gia nói với nàng một số quy tắc, Sau nửa canh giờ, xem thử ai có nhiều loại cỏ hơn. Nói xong, cười hì hì chạy ra ngoài.
Kỷ Dao nghĩ thầm, rốt cuộc không biết công chúa này cô đơn đến cỡ nào, tìm được một người chơi đùa đến điên cuồng như vậy, còn tự mình nhổ cỏ, cũng chẳng sợ nhổ làm tay mình đau.
Nàng quyết định lười biếng.
Đến lúc đó thua bởi công chúa là được, nếu thắng, không chừng nàng ấy còn hứng thú hơn nữa, lại muốn chơi.
Kỷ Dao ngồi xổm trên mặt đất, chậm chạp nhổ hai cây.
Ngày nắng to, chỉ chốc lát mà phơi nắng đến choáng váng, Kỷ Dao chuyển đến chỗ mát mẻ, ngồi trên băng ghế đá nghỉ ngơi, nhìn cỏ trong tay, khẽ đếm, mới khoảng mười mấy cây. Hình như ít một chút, nàng cũng không muốn thua quá lộ liễu.
Kỷ Dao nhìn xa xa có một ít cúc dại, la hán tùng, nàng đi qua, ngồi xổm xuống nhổ mấy cây. Kết quả la hán tùng còn chưa nhổ được, đột nhiên trước mắt xuất hiện một đôi giày gấm màu đen.
Một âm thanh vang lên: Ngươi đang làm gì vậy?
Kỷ Dao ngẩng đầu nhìn lên, Tống Vân đứng ở đó, hắn không ăn mặc giống như ngày thường, lần này mặc triều phục màu đỏ, bên hông đeo một ngọc khóa màu mực, nhan sắc tuấn tú, càng bật lên ngũ quan sắc sảo của hắn, giống như điêu khắc ngọc trắng mà thành.
Nàng ngẩn ngơ: Ta đang nhổ cỏ.
Thấy rõ mặt của nàng, Tống Vân nghĩ thầm quả nhiên không có nhìn lầm, thật sự là tiểu cô nương gặp ở chợ hoa hôm đó, sao nàng lại vào trong cung?
Tư thế này cũng thật là...
Cả người đều ngồi xổm, chắc chắn hình tượng khó coi, nhưng bởi vì dáng vẻ đáng yêu, nhìn có chút hồn nhiên.
Nhổ cỏ làm gì vậy? Hắn hỏi.
Đấu cỏ với công chúa Phúc Gia, là nàng ấy mời ta tới. Kỷ Dao nhìn nhìn hắn, chẳng muốn có bất cứ liên quan gì tới hắn, Công tử đã ở trong cung, chắc là có công việc quan trọng bên người, không quấy rầy công tử.
Hoàn toàn không nói đến chuyện chum sứ.
Đuôi lông của hắn nhướng lên.
Vậy mà nàng không nhận ra hắn à?
Ngày đó, hắn đưa khăn tay cho nàng, ngay trong căn tiệm đó, hắn tự hỏi khuôn mặt của hắn cũng không phải làm người ta không nhớ được.
Chẳng lẽ trí nhớ tiểu cô nương này kém, Tống Vân cười nhạt một tiếng: Thật ra ta cũng là khách, đến chơi thôi.
Cái gì?
Kỷ Dao thấy hắn cười, có chút mơ màng.
Tại sao Tống Vân phải lừa nàng? Rõ ràng là Sở vương điện hạ, hơn nữa còn mặc triều phục, vậy mà che dấu thân phận, đây là coi nàng thành đồ ngu không có kiến thức rồi?
A, có khi ngu ngốc cũng được, chỉ cần phiền phức không tìm đến nàng là được.
À. Kỷ Dao nói, Vậy là giống ta rồi, nhưng mà bây giờ ta rất bận, công chúa đang chờ ta đấu cỏ, xin công tử người cứ tự nhiên.
Nàng tiếp tục nhổ cỏ.
Ngón tay tiểu cô nương trắng nõn, móng tay lại hồng hồng, nhìn vô cùng xinh đẹp, chỉ là dính bùn đất, đầu ngón tay có hơi bẩn.
Muội muội này của mình, thật là tùy hứng, thời tiết như vậy mà để cô nương người ta nhổ cỏ trên mặt đất.
Tống Vân không hề di chuyển.
Đương nhiên người hầu che ô Thường Thanh kia cũng không dám đi.
Kỷ Dao nhổ một lát, chỉ thấy vạt áo đỏ bên người vẫn không chuyển động, trong lòng cảm thấy kì lạ, nghĩ thầm Tống Vân muốn làm cái gì?
Chẳng lẽ nhổ cỏ nhìn rất đẹp sao?
Nàng nghi ngờ nhìn hắn một chút, thực sự không hiểu: Công tử là khách của vị điện hạ nào? Vì sao còn ở đây không đi? Đừng trì hoãn thời gian, để hoàng tử đợi lâu, cẩn thận trị tội ngươi.
Còn suy nghĩ cho hắn, Tống Vân cười rộ lên.
Nụ cười này, giống như hoa nở, trong mắt hắn có tia sáng lóe lên, làm tim Kỷ Dao đập thình thịch một trận, nàng vội vàng cúi đầu xuống, thầm nghĩ lần này quyết không thể động lòng, nếu không chết như thế nào cũng không biết. Nàng chỉ là một nữ phụ, ở bên cạnh Tống Vân không chiếm được chỗ nào tốt.
Được rồi, chạy là thượng sách.
Nàng đột nhiên đứng lên: Ta nhổ gần đủ rồi, công chúa đang chờ, cáo từ. Nhanh chóng rời khỏi ngự hoa viên.
Nhìn mép váy tung bay, Tống Vân nói: Tiểu cô nương này thật thú vị.
Thường Thanh thầm nghĩ, chắc chắn là vô cùng thú vị, nếu không sao điện hạ phải che dấu thân phận chọc ghẹo nàng? Nhưng mà nhìn quen quá, giống như gặp qua ở đâu...
Kỷ Dao chạy đến chỗ xa, không nhìn thấy bóng dáng Tống Vân mới dừng lại rồi nhổ thêm mấy cọng cỏ.
Đúng vào lúc này, nghe được âm thanh của công chúa Phúc Gia: Nhị cô nương, ngươi nhổ xong chưa?
Rồi, rồi. Nàng đi theo tiếng gọi.
Công chúa Phúc Gia vẫy tay với nàng: Nhìn đi, chỗ này của ta rất nhiều cỏ.
Chao ôi, công chúa thật giỏi, ta tìm tới tìm lui, cũng chỉ có bấy nhiêu.
Công chúa Phúc Gia nhìn một chút: Do ta quen thuộc với cái vườn này, như vậy đi, ta cho ngươi thêm thời gian một chung trà, người đi nhổ thêm đi.
Kỷ Dao: ....
Muốn thua một trận cũng không dễ dàng!
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Vân: Cô bé, nàng làm ta chú ý rồi!
Kỷ Dao: ...
Dương Thiệu: Cô bé, kiếp trước nàng đã làm ta chú ý rồi!
Kỷ Dao: {{{(>_